Chương 4: Tôi ăn sủi cảo không dùng nước chấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác tức giận làm linh cảm Tô Miên chạy khắp nơi.

Cô cầm bút vẽ lên, lại vẽ một câu chuyện tranh mới nhất.

Trời đông giá rét, bông tuyết bay tán loạn.

Lục Huy rời khỏi bệnh viện.

Một đám phóng viên bên ngoài đem micro hỏi han ảnh đế ân cần, Lục Huy khéo léo trả lời vấn đền của truyền thông, cuối cùng tỏ vỏ cảm ơn đến người vợ Ôn Tố đã chăm sóc mình nửa tháng.

Một trận gió lạnh thổi qua, Lục Huy hắt xì một cái.

Trợ lý của Lục Huy ôm một cái áo lông đến.

Sau khi Lục Huy tiếp nhận phỏng vấn xong, Ôn Tố đem áo khoác lông đưa cho Lục Huy.

Áo khoác lông dài đến mắt cá chân, vừa giữa ấm lại nhẹ nhàng.

Lục Huy mặc thêm, đi không được hai bước, áo khoác lông rơi xuống, hắn dẫm một chân, cả người ngả chổng vó.

Truyện tranh dừng lại ở hình ảnh xương cốt đứt gãy thảm thiết.

Tô Miên trực tiếp đăng lên.

Không đến năm phút, cô đổi mới khu bình luận

[ ha ha ha ha ha ha đây là câu chuyện tranh ma quỷ! Rõ ràng không có cốt truyện gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lục cặn bã đến bệnh viện bằng nhiều cách, tôi liền cảm thấy rất sảng khoái.]

[Trời ạ! Lục cặn bã vừa ra viện lại vào viện? Lúc trước còn di chuyển một vòng, lần này lại ở ngay cửa bệnh viện ha ha ha!]

[Chết vì cười! Tác giả trâu bò! Trăm triệu lần không nghĩ tới lần tiếp theo Lục cặn bã vào bệnh việc lại vì dẫm áo khoác lông ha ha ha!]

[Đánh cược một gói que cay! Lần sau Lục Huy sẽ té ngã ở WC! Sau đó chấn động não!]

[Theo mị cảm thấy Lục Huy có hào quang vai chính! Chuyện xưa đã nửa năm, bị thương các loại thế mà còn có thể tung tăng nhảy nhót!]

[Thực xin lỗi! Tác giả hãy nhận lấy đầu gối của mị! Người ta là câu chuyện tổng tài, cẩu hoàng đến sủng ái ngọt ngào, chuyện xưa tươi mát thoát tục! Thế mà câu chuyện ảnh đế vào bệnh việc hằng ngày cùng với bản lĩnh chửi mắng của nữ chính thật sự có sức hấp dẫn! Xem một lần chẳng biết sao lại muốn xem lần thứ hai!]

[Bày tỏ tình yêu với Kẹo Bông Gòn đại đại!]

..........

Tô Miên được khen đến lâng lâng.

Lúc này, Vịt Koduck tìm đến cô.

[Vịt Koduck: Cô gái trẻ a a a, cô muốn nổi tiếng! Tôi muốn nói cho cậu một tin tức tốt!]

[Kẹo Bông Gòn: Có tin tức gì tốt?]

[Vịt Koduck: Hoảng sợ! Một giây cậu liền trả lời tin tức của tôi! Ha ha ha ha trước tôi nói tin tức tốt cho cậu, mấy ngày trước không phải lọt vào danh sách đề cử sao? Phản ứng tốt lắm! Tôi vừa nghe chủ biên nói, truyện tranh của cậu đề tài mới mẻ độc đáo, khác với những chuyện trước kia rập khuôn theo motip. Chủ biên đã gửi cho khu bản quyền, khu bản quyền sẽ dựa vào chất lượng cùng số lượng tình huống, sẽ vì cậu mà đăng ký bản quyền!]

[Vịt Koduck: Không nói suông sẻ đăng ký hay không, chỉ cần có thể bán ra ngoài, cô gái trẻ là cậu sẽ giàu to! Chúng ta được khu bản quyền cung cấp người, liên hợp mở rộng bản quyền, không phải là đại thần thì cũng có thể thu được sáu con số, bản quyền điện ảnh càng cao. Bảng xếp hạng thì sao? Sau khi lên bảng xếp hạng, có thể bán giá 120 vạn!]

Hà Á gõ đến đoạn này, tay kích động đến run.

Cô nhận chức vừa được mấy tháng, tác giả vẽ truyện trong tay đều là người mới không có tiếng tăm gì,vị trí đề cử và thành tích cũng đều bình thường, phần lớn không nổi được.

Không nghĩ đến ngẫu nhiên đào được viên ngọc "Kẹo Bông Gòn", vừa đề cử đã bộc lộ tài năng, hiện tại còn được khu bản quyền coi trọng, nếu có thể bán bản quyền, tiền thu vào liền hơn trăm vạn!

Cô là một biên tập nhỏ hèn mọn lương tạm thời 8000 có tác giả thu vào trăm vạn!

Một trăm vạn là khái niệm gì!

Hà Á nghèo thành chó, tưởng tượng mình có một trăm vạn liền vui sướng.

Kẹo Bông Gàn chậm chạp không trả lời, một lúc sau mới trả lời một từ "Oh".

Hà Á lý giải Kẹo Bông Gàn kích động đến không thể gõ chữ, chờ cảm xúc bình tĩnh mới có thể gõ được một chữ thể hiện tâm tình. Dù sao cũng là một trăm vạn a! Tiền lương bình thường khó kiếm được một trăm vạn a.

Cô nhìn thấy thân phận của Kẹo Bông Gòn là sinh viên vừa tốt nghiệp, địa chỉ điền trên hợp đồng là nông thôn, có thể thấy điều kiện kinh tế trong nhà giống cô, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống cơ hội một trăm vạn, lúc này chỉ sợ vui vẻ đến điên rồi, nói không chừng đã nghĩ xem nên xài một trăm vạn thế nào.

Hà Á vô cùng quan tâm tiến độ bản quyền, giữa trưa mời nhân viên khu bản quyền ăn cơm, thuận tiện hỏi thăm, biết được buổi tối tổng biên Trương Toàn khu bản quyền hẹn một vị đạo diễn nổi danh ăn cơm, sẽ thuận tiện đưa ra tác phẩm của Kẹo Bông Gòn.

Hà Á cao hứng chịu không được, định nói tin tức cho Kẹo Bông Gòn, nghĩ nghĩ lại sợ không thành công, hại Kẹo Bông Gòn mừng hụt.

Suất diễn của Tần Minh Viễn kết thúc đã gần 12 giờ đêm.

Hắm đã sớm thay trang phục diễn, mặc áo lông màu lam đơn giản, nhắm mắt lại dựa vào ghế.

Quý Tiểu Ngạn giúp hắn xử lý tóc và tháo trang sức.

Phim cổ trang hóa trang khó tháo hơn phim hiện đại, đặc biệt là tóc, tầng tầng lớp lớp tóc giả, mỗi lần gỡ xuống đều phải cẩn thận.

Đàm Minh Phong báo cáo thông cáo mấy ngày tiếp theo.

"Thứ tư có một quay chụp đại ngôn, phim truyền hình cùng tên Võng Du nói phối hợp với thời gian của chúng ta, tôi căn cứ theo lịch trình của cậu, nói ới Trương đạo diễn an bài vào 7 giờ tối thứ tư.

"Vốn dĩ thứ năm và thứ sáu đều có phỏng vấn, tôi biết cậu trong lúc đóng phim chỉ chuyên tâm đóng phim cho nên tạm thời đều từ chối. Chờ cậu đóng máy phim sau đó lại tính."

"Buổi tối Lễ Giáng Sinh, yêu cầu cậu rút ra thời gian nửa tiếng tham gia diễn tập dạ hội mừng năm mới của truyền hình địa phương."

.........

Đàm Minh Phong có folder hành trình, bên trong đều là sắp xếp thông cáo của Tần Minh Viễn.

Làm diễn viên có lưu lượng và thực lực vĩnh viễn không thiếu thông cáo, cành ôliu chủ động tìm đến nhiều không đếm hết.

Đàm Minh Phong biết Tần Minh Viễn đóng phim luôn là vị trí thứ nhất, xếp hạng giàu có cũng đứng nhất.

Mười năm trước hắn bắt đầu mang nghệ sĩ, không tính Tần Minh Viễn đã ra được hai vị ảnh đế, ba vị ảnh hậu. Tiền tài cùng danh khí, ai cũng không chê ít. Mà Tần Minh Viễn lại thật sự thích đóng phim, quay chụp đều phải xếp sau.

Ở giới giả trí đầy danh lợi đúng là khó có được.

Đàm Minh Phong vốn tưởng rằng vị này là một công tử ôn nhu như ngọc với tấm lòng ham thích đóng phim, không ngờ hợp tác mấy năm, người tinh mắt như hắn cũng không thăm dò được tính tình của Tần Minh Viễn.

Đại gia nghiệp Tần gia nghe nói nội đấu vô cùng lợi hại, có thể lớn lên trong một gia đình hào môn như vậy, chắc cũng là người thủ đoạn lợi hại.

Đàm Minh Phong báo cáo xong.

Tần Minh Viễn mở mắt ra, nhàn nhạt trả lời: "Được, tôi đã biết, cậu an bài rất tố, thông cáo phỏng vấn cùng show truyền hình không quan trọng đều trực tiếp từ chối".

Đàm Minh Phong nhớ kỹ.

Lúc này Quý Tiểu Ngạn cũng đã làm xong.

Trương đạo diễn gõ cửa, cười nói: "Minh Viễn, hôm nay kết thúc cảnh quay, đoàn phim muốn đi ăn khuya một bữa, cậu có đi không? Lâm Linh Nhi cũng ở đó, vai diễn cuối tuần của hai người phối hợp nhiều, cậu nên cùng cô ấy quên thuộc"

Tần Minh Viễn nói: "Đi, đợt lát nữa tôi qua."

"Chúng ta ở nhà ăn Đông Hồ"

Bữa ăn khuya ở nhà ăn Đông Hồ đúng là não nhiệt.

Nhà ăn Đông Hồ ở gần thành điện ảnh, ở trên đường lớn, chuyên vì đoàn phim điện ảnh cung cấp ghế lô lớn, tính tư mật cực kì cao.

Trương đạo diễn tính mười lăm người, bên trong có hai cái bàn tròn.

Một bàn tròn ngồi đầy người, đều là nhân viên công tác, cùng diễn viên quần chúng. Một bàn khác ngoại trừ đạo diễn Trương cùng hai vị phó đạo diễn còn có nhóm vai chính của "Kim qua thiết mã".

Lúc Tần Minh Viễn đến cũng chỉ còn dư lại một chỗ.

Bên trái là đạo diễn Trương, bên phải là Lâm Linh Nhi.

Lâm Linh Nhi là nữ chính của "Kim qua thiết mã", đóng vai nữ hiệp với tư thế oai hùng hiên ngang, vận khi tốt, bản thân chỉ là diễn viên tuyến hai, thắng bởi hình tượng ăn khớp với nguyên tác, kỹ thuật diễn cũng tạm được, đạo diễn Trương liếc mắt một cái liền nhìn trúng, có thể cùng ảnh đế già Tần Minh Viễn đối diễn.

Khi Tần Minh Viễn ngồi xuống, Lâm Linh Nhi ngượng ngùng chào hỏi:" Tần lão sư hảo."

Tần Minh Viễn hơi hơi gật đầu, cùng những người khác chào hỏi, mười người trên bàn tròn đều là người quen, chỉ có cô bé ngồi gần đạo diễn Trương là lạ mặt.

Đạo diễn Trương giới thiệu: "Đây là cháu gái tôi Trương Toàn, vừa lúc ở gần đây, tôi gọi qua cùng nhau ăn bữa khuya. Cháu đảm nhiệm vị trí tổng biên truyện tranh, gọi là gì a?"

Trương Toàn cười nói: "Bác bốn, là Mạn Hà."

Đạo diễn Trương vỗ dùi nói: "Đúng vậy, chính là Mạn Hà, cháu gái tôi ánh mắt vô cùng tốt, tác phẩm đều chất lượng tốt. Tháng sau điện ảnh "Hôm nay cũng là một ngày cầu sinh dục rất mạnh" chính là tác phẩm của công ty họ. Hiện tại đọc truyện tranh đều là người trẻ tuổi, tên và nội dung đều trẻ hóa, thế giới giả tưởng hóa, mới gần nội tâm mọi người."

Trương Toàn nói: "Bác bốn quá khen, tác phẩm của công ty chất lượng tốt, đều là do công lao của đạo diễn, biên kịch và diễn viên, cháu không dám tranh công."

........

Tần Minh Viễn nhìn trường hợp quen mắt này, liếc một cái liền biết đạo diễn Trương nâng đỡ cháu gái mình, hơi hơi mỉm cười, không nói nhiều.

"Muốn chanh à?"

Bên cạnh bỗng nhiên có một giọng nói ôn nhu.

Tần Minh Viễn quay lại, vẻ mặt Lâm Linh Nhi quan tâm.

Thoáng hoảng hốt, Tần Minh Viễn tưởng như thấy được Tô Miên.

Tô Miên đối với hắn luôn ôn nhu như vậy, vẻ mặt tràn đầy sự quan tâm.

Cũng ngay lúc này, hắn mới phát hiện nữ chính lớn lên có vài phần tương tự Tô Miên, đặc biệt là đôi mắt, mắt hạnh nhu tình, nhìn rất thoải mái.

Lâm Linh Nhi hơi khẩn trương.

Người đại diện Văn tỷ nói bên tai cô rõ ràng.

"Leo lên thuyền Tần Minh Viễn được, tài nguyên về sau của em không cần phải lo lắng."

"Đã kết hôn thì sao? Gia đình hào môn bọn họ, đặc biệt là liên hôn thương nghiệp, cái nào mà chẳng phải "Ngoại điện thải kỳ phiêu phiêu, gia trung hồng kỳ không ngã*"?

*Ngoại điện thải kỳ phiêu phiêu, gia trung hồng kỳ không ngã: bên ngoài ong bướm, nhưng trong nhà vẫn giữ được vợ mình. Chuyện yêu đương trên mạng em đừng quan tâm. Em thật sự cho rằng vợ chồng bọn họ ân ái sao? Loại gia đình như bọn họ làm gì có ân ái? Đều là làm màu."

Chỉ cần cẩn thận, đừng để truyền thông bắt được, em có thể lên giường Tần Minh Viễn, cho dù là chỉ một lần. Hắn là người khiêm tốn, tài nguyên của em sau này còn sợ thiếu sao?

Lâm Linh Nhi hôm qua mới vào tổ, lúc Tô Miên tới thăm ban nàng không ở đó, nhưng nàng cũng nhìn thấy toàn bộ trên Weibo.

Cô nhìn bản thân Tô Miên từ xa, ôn nhu lại xinh đẹp, khéo léo lại đoan trang, bà chủ nhà giàu nên thế nào thì cô ấy đều có hết. Vốn dĩ cô không quá tin tưởng mình có thể câu dẫn được Tần Minh Viễn, nhưng bây giờ lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Tần Minh Viễn nhìn chằm chằm nàng.

Ánh mắt này của nàng nhân nàng đã thấy nhiều.

Nàng thu liễm ánh mắt tiểu nhân đắc ý, lại nói: "Tần lão sư, ngài muốn chanh à? Hay là nước tương?

"Không cần, tôi ăn sủi cảo không chấm gia vị."

______________

17/05/2020.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro