Chương 13: Tiến vào Lam môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy vậy, Bách Lý Ôn Nhu quyết định giữ tâm tính Đức Phật, nhìn cửa lam cổ đại phía trước, cô sử dụng một ít linh lực đẩy cửa ra.

Bách Lý Ôn Nhu bước vào cánh cửa, cửa lam phía sau tự động đóng lại, đồng thời bên trong hiện ra cảnh tượng hoàn toàn mới.

Cung điện ngầm quen thuộc, giống như nơi cất giữ báu vật.

Bên trong chồng chất vô số bảo bối, nhưng chúng được đặt ở các hướng khác nhau.

Như đan dược, một loại đặc biệt, chai và lọ được đặt trên giá.

Mà các loại công pháp linh tinh được đặt ở một giá khác.

Ngoài ra còn có một ít nhiều vũ khí có hình dạng kỳ quái được phong ấn cường đại, nhiều đến nỗi đếm không hết, làm người hoa cả mắt.

"Không có thực lực, thứ tốt đều không dùng được." Bách Lý Ôn Nhu thở dài.

Mấy thứ này đều rất trân quý, cũng chính vì như vậy, tu vi của mình bây giờ không dùng được. Ví như pháp khí mạnh lệ khí quá nặng, cô bây giờ không thể khống chế, mà một ít đan dược có linh lực quá mạnh như Bổ Linh Đan, tu vi hiện tại của nàng hấp thu không được cũng nổ tan xác mà chết.

Nghe được lời này, Ma Giới an ủi: "Chủ nhân, dù sao đây cũng là thế giới người thường, người cũng không cần nó."

Bách Lý Ôn Nhu ở trong lam môn đi dạo một vòng mới phát hiện mình chỉ có thể sử dụng một ít đồ.

Trừ một số người chết tương đối nhẹ đều có thể sử dụng Giải Độc Đan, hoặc là kéo dài tuổi thọ có Trường Thọ Đan ngoài ra còn có mấy loại Đại Bổ Hoàn mới có thể sử dụng. Về phương diện linh lực toàn bộ đều không dùng được.

Vì thế cô đi tới một cái giá chứa tất cả thư tịch: "Chọn cho ta một quyển tâm pháp đi!"

Vẫn là phương diện tu luyện thực tế hơn...

Ma Giới nghe, lập tức nói: "Chủ nhân, trước kia người tu luyện tâm pháp Thiên Ma Chú, tu luyện đến cấp 10 đã xem như không có địch thủ. Chỉ là, lúc này ta kiến nghị người nên tu luyện Vô Cực Đạo, quyển này sẽ thích hợp với người, người muốn thử không?"

Tô Ôn Nhu không nói gì, Ma Giới tiếp tục nói: "Thiên Ma Chú tuy cường đại nhưng quá bạo ngược, mỗi lần sử dụng đại chiêu người đều không thể quay lại, sẽ dễ lâm vào trạng thái tàn sát.

Còn Vô Cực Đạo không như vậy, tuy tâm pháp cũng sắc bén bá đạo, nhưng bên trong lại chứa thanh tâm pháp, giúp người lúc đánh nhau có thể giữ bình tĩnh.

Kỳ thật hai bộ công pháp này đều là công pháp Thần cấp viễn cổ đã thất truyền. Chỉ là trước kia thời điểm ta đề cử Vô Cực Đạo cho người, người nói không quyết đoán nên không thích, cho nên mới chọn Thiên Ma Chú.

Nhưng mà người cũng thường xuyên chịu tác dụng phụ rất nhiều. Vì công pháp Thiên Ma Chú này tu luyện dễ mất cảm xúc, sử dụng đại chiêu mạnh nhất sẽ làm người nhanh chóng mất bình tĩnh, sẽ bị kẻ địch dụ dỗ.

Cho nên ta mới kiến nghị người nên tu luyện Vô Cực Đạo, thực sự là cấp bậc của nó còn cao hơn Thiên Ma Chú và nó rất thần bí, từ trước đến nay chưa có người nào có thể luyện đến cấp 10. Cho nên ta tin, nó so với Thiên Ma Chú phải mạnh hơn vô số lần."

Tô Ôn Nhu đương nhiên nghe hiểu, không do dự nói: "Vậy Vô Cực Đạo đi!"

Ma Giới kinh ngạc, không nghĩ rằng chủ nhân dễ nói chuyện như vậy?

Ai mà biết giây tiếp theo...

Thanh âm nhàn nhã của chủ nhân nhà mình truyền đến: "Dù sao Thiên Ma Chú đã không còn, thay đổi khẩu vị cũng không tồi."

Ma Giới: "..."

Đi ra khỏi không gian cô lại lần nữa nằm trên giường, Tô Ôn Nhu phát hiện ngoài trời đã sáng, quả nhiên tu luyện là không có năm tháng, đôi mắt chớp một cái giờ đã chênh lệch.

Cô đi ra khỏi cửa phòng, bên ngoài truyền đến tiếng TV.

Vừa thấy, phát hiện một người quen thuộc trong trí nhớ ngồi trong đại sảnh.

Trần Bách Hợp, con gái Trần Hoàng Hoa. Trần Bách Hợp theo họ mẹ, tính cách giả dối, từ khi Tô Ôn Nhu đến đây thì xem cô ấy như món đồ chơi để bắt nạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro