Chương 14: Cùng với Trần Bách Hợp ước giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khoảng thời gian này không có ở đây, nghe nói đi thăm người thân ở thị trấn trên, cũng không biết khi nào về?

Lúc này cô ta đang ngồi trên ghế sofa xem TV, trên người đang mặc váy của Tô Ôn Nhu mà lúc trước mang đến đây. Khi Tô Ôn Nhu đến nông thôn thì hành lý bị Trần Hoàng Hoa cướp đi cho con gái của mình.

Nghe thấy tiếng động, Trần Bách Hợp ngẩng đầu nhìn lại.

Khi nhìn thấy Tô Ôn Nhu từ phòng đi ra, thì từ ghế sofa đứng lên vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tô Ôn Nhu: "Mày ở trong phòng?"

Mình rõ ràng đi vào phòng nhiều lần mà không thấy cô ta, cô ta từ đâu ra?

Tô Ôn Nhu không nói gì, chỉ đứng ở cửa ánh mắt lạnh băng liếc nhìn Trần Bách Hợp, cười như không cười.

Trần Bách Hợp tức giận khi nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, nghĩ đến cái gì đó cắn răng xông tới nói: "Là mày đánh mẹ tao thành như vậy? Tô Ôn Nhu, lá gan của mày thật lớn?"

Trên thực tế, ả nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Tô Ôn Nhu, đã rất ghen ghét. Đã sớm quên mất lời nhắc của mẹ mình 'đừng khiêu khích Tô Ôn Nhu' vào buổi sang.

Cô ta xông tới chuẩn bị lấy tay đánh mặt Tô Ôn Nhu, lại bị Tô Ôn Nhu dễ như trở bàn tay khống chế, con ngươi lạnh nhạt nheo lại nhìn cô ta: "Muốn đánh nhau sao?"

Trần Bách Hợp không nghĩ đến Tô Ôn Nhu có thể bắt lấy tay mình? Đặc biệt còn cái bộ dáng quỷ dị nhìn mình.

Phải biết rằng ngày thường nó không ôm đầu chịu đựng, thì nhìn thấy mình đã sợ, cái bộ dạng cách xa mình với ánh mắt sợ hãi.

Làm sao bây giờ lại bình tĩnh như vậy?

Nghe Tô Ôn Nhu nói, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó biểu tình có chút đáng sợ hưng phấn nói: "Mày muốn ước giá với tao?"

Nhục nhã Tô Ôn Nhu là thú lạc lớn nhất của cô! Với sức chiến đấu ngày thường của Tô Ôn Nhu, đánh cô ta chỉ là chuyện tùy tay, không có khi nào yêu cầu chính thức?

Ai biết Tô Ôn Nhu buông lỏng tay cô ta ra xoay người nói: "Không gian nơi này không đủ, đi với tôi!"

Nhìn bóng dáng cô, Trần Bách Hợp mỉa mai đi theo: "Cùng với mày đánh nhau, chỗ nào thì kết quả đều như nhau." Tự tìm đường chết.

Ở bên ngoài phòng Trần Hoàng Hoa có mảnh đất bằng phẳng, Tô Ôn Nhu trực tiếp gọi Trần Bách Hợp theo, đi tới vị trí bên phải.

"Chỗ này đi!" Tô Ôn Nhu không để ý Trần Bách Hợp đang tụng kinh phía sau, xoay người nhìn cô ta với vẻ mặt bình tĩnh.

"Sao lại là chỗ hầm cầu? Hôi chết mất." Trần Bách Hợp ghét bỏ.

Xác thật, nhà xí trong thôn này đều dùng đống đất để xây, ở dưới là hố phân, mặt trên dùng các loại tháp. Mỗi hộ gia đình đều tự xây riêng nhà xí, tất cả nằm ở bên sân.

"Cô sợ sao?"

Nhìn bộ dáng Trần Bách Hợp bóp mũi ghét bỏ, âm thanh Tô Ôn Nhu thản nhiên, ánh mắt nhìn ở người Trần Bách Hợp mang theo sự khiêu khích.

"Tao sợ sao? A? Đối phó với mày, tao chỉ cần dùng một ngón tay là đủ rồi." Trần Bách Hợp quả nhiên bị chọc giận.

Tô Ôn Nhu: "Vậy thì tốt, đến đây đi!"

Cô ta bình thản vỗ nhẹ áo quần mình, giản dị mà mang theo thái độ không để ý, cùng với nhu nhược yếu đuối trước kia của cô ta, khác một trời một vật.

Trần Bách Hợp nói mình bị phát sốt nên đầu cũng sốt, cho nên không có nghĩ nhiều, ngược lại ánh mắt đầy hưng phấn nói: "Ha Ha, mày đừng ngã xuống quá sớm, như vậy sẽ chơi không hay."

Nói xong, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đánh tới người Tô Ôn Nhu...

Trần Bách Hợp khi đánh nhau thích nhất là đầu tóc, nói tới Tô Ôn Nhu trước kia, sức chiến đấu là số âm cặn bã. Bị bắt được tóc liền chết trong tay người ta, người ta có thể tùy tiện đánh tùy tiện chà đạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro