Chương 3: Đây là đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách lý Ôn Nhu mở mắt, sao trời trên đầu làm nàng ngây người.

"Đây là đâu? Linh lực lại ít ỏi như vậy?" Bách Lý Ôn Nhu ngưng mày, trong không khí linh lực quá loãng làm nàng không thoải mái.

Nàng đau đầu muốn ngồi dậy, lại phát hiện áo quần của nàng đã rách nát. Áo choàng đỏ lộng lẫy không thể che, làm khóe miệng nàng nhịn không được run rẩy: "Khốn khiếp, Ma Niệm gia hỏa đáng chết kia, lại dám cho bản tôn uống say ném xuống đây."

Nếu Ma Niệm biết nhất định sẽ tỏ vẻ vô tội: Ma Tôn, sau khi người uống say đức hạnh của người căn bản không ai quản được cản được sao?

Bách Lý Ôn Nhu sờ cái đầu mê mang, nhắc tới linh lực chuẩn bị mở ra không gian Ma Giới, ai biết cơ thể mình không được, linh lực chìm nổi như biển trời bao la, bây giờ không có nửa phần động tĩnh.

"Này? Linh lực của ta đâu?" Nàng mở to hai mắt.

Nhưng mà khi sử dụng linh lực lần nữa, ở ngực nàng truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội.

Lúc này, giọng nói yếu ớt của Ma Giới trong thần thức vang lên: "Chủ nhân, thời điểm truyền tống không gian đã xảy ra hỗn loạn, vì người uống say nên quên sử dụng linh lực bảo vệ mình, xém chút nữa bị không gian xé nát, ta dùng chín tầng linh lực mới bảo vệ được thân thể của người, nhưng mà người vẫn bị thương, tạm thời hiện tại không thể sử dụng được linh lực."

Sau đó Bách Lý Ôn Nhu mới mê mang nhớ lại những ký ức, vừa rồi trong khi ngủ mơ thấy bị không gian vặn vẹo, thiếu chút nữa ngạt thở thế mà đây không phải mơ?

"Bà ơi, ta không thể sử dụng linh lực, cũng không trở về được?" Bách Lý Ôn Nhu phát điên nhảy lên nhéo vào đầu gà của mình liền đau khủng khiếp.

Nàng đường đường là nhân vật phản diện, Ma giới chí tôn, thế mà uống rượu, thiếu chút nữa tự giết chết chính mình.

Mẹ nó!

Sau một phút phát điên...

"Được rồi, ta biết rồi. Nơi này là nơi quỷ nào sao linh lực lại loãng như vậy, chờ ta khôi phục thực lực như trước kia, không phải chờ đến một trăm năm sao?" Bách Lý Ôn Nhu biểu lộ một bộ dáng sống không còn gì để luyến tiếc đặt mông ngồi xuống mặt đất, nắm ta chống mặt, trong lòng oán hận đem Ma Ảnh, Hồng Cơ, Hắc Ám mắng một vạn lần.

Ma Giới: "Ách, chủ nhân, một trăm năm còn tốt hơn lúc trước người xuyên đến Thú Nhân giới tám trăm năm sao? Ở đó chim không thèm ị còn mấy loại thú nhân đuổi theo chủ nhân làm tức phụ."

Bách Lý Ôn Nhu mặt tối sầm lại, bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh mình bị một đám người khỉ chạy theo ở cánh đồng hoang vu.

"Cắt! Chỉ là một đám kiến, bản tôn sợ vẫy tay sẽ làm bọn hắn treo mới cố kiềm chế." Bách Lý Ôn Nhu yêu mị lười biếng nghiêng người nằm trên mặt đất phía đầu của vụ nổ. Bộ dạng đó sớm đã không có vương tọa làm gợi cảm, ngược lại rất buồn cười.

Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì đó nói: "Ngươi còn nhớ chuyện của bản tôn rõ ràng như vậy? Nhanh nghĩ cách cho bản tôn khôi phục linh lực lại đi!"

Nhìn khu rừng trước mặt, quỷ mới biết đây là nơi nào?

Nàng đường đường là Ma Tôn, kẻ thù nhiều như vậy, không có linh lực, tất nhiên một người ở dị giới luôn luôn không có cảm giác an toàn.

Nghe được chủ nhân nhà mình nói, tâm tình Ma Giới nhịn không được run rẩy nói: "Chủ nhân, người chỉ có thể chậm rãi chữa trị nội thương, như vậy ta mới có thể như trước mở ra không gian, trong không gian linh lực đầy đủ, nhất định có thể nhanh chóng khôi phục. Ta chỉ sợ linh hồn của chủ nhân bị tổn thương, cho nên đan dược bình thường cũng vô dụng."

"Ta Cuồng Bá Thiên cho ngươi ở lại làm gì?" Bách Lý Ôn Nhu trừng mắt với Ma Giới.

Ma Giới: "..."

Chủ nhân nhất định chưa hết say, tính tình này lại xuất hiện. Ách, Cuồng Bá Thiên là biệt danh mà chủ nhân tự đặt cho mình.

Một khi say, chính là bộ dáng này.

Vì không có linh lực, Bách Lý Ôn Nhu chỉ có thể đi chân trần ở trong rừng tìm đường: "Ma Giới, ngươi nói có thể có quỷ không?

Ma Giới nói không nên lời: "Chủ nhân, người là ma, sao lại sợ mấy loại quỷ cấp thấp này chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro