Chương 6: Có sư phụ thật là tốt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nhìn nữ hài tử, lại chìm vào suy tư. Đang lúc mở miệng định nói chuyện thì bỗng nhiên Nguyên Sơ đưa hắn ra khỏi Thiên Phương khai thuyền.

Trong nháy mắt, mưa to gió lớn đập vào mặt, giọt mưa hắt mạnh lên người khiến hắn cảm thấy đau rát.

Nhìn ở khoảng cách gần có thể thấy xoáy nước phía dưới càng dữ tợn, giống con như mắt của biển lớn, sâu không thấy đáy. Lực hút mạnh mẽ của nó hút hết nước mưa cùng sấm sét xung quanh về lốc xoáy trung tâm. Không gian bốn phía cũng vì thế mà vặn vẹo đi.

Dạ Trầm Uyên sửng sốt

"Sư phụ, ngài có pháp khí có thể thuận lợi đưa ta vào đó à?"

"Không có đâu!" 

Trong trận cuồng phong, âm thanh dứt khoát của Nguyên Sơ truyền đến.

Không có? Không có thì sao lại xông ra? Dạ Trầm Uyên trợn to hai mắt muốn nói gì đó, Nguyên Sơ lại lớn tiếng cười:

"Nhưng xoáy nước không thể làm hại thân thể Nguyên Anh đâu! Vậy nên chẳng phải ta chính là cái ô bảo vệ tốt nhất cho ngươi sao?"

Nói rồi nàng ôm Dạ Trầm Uyên rơi thẳng xuống. Trong khoảnh khắc cảm giác mất trọng lực này thật giống như đang nhảy cầu vậy...

Dạ Trầm Uyên không kịp chuẩn bị đã rơi ngay vào trong xoáy nước. Vô số tia lửa điện đều điên cuồng lao về phía hắn - kẻ không có chút tu vi nào. Thế nhưng cuối cùng những công kích này vẫn rơi xuống người Nguyên Sơ.

Giông tố kéo xuống trước mắt Dạ Trầm Uyên, bên tai vang lên tiếng sấm nổ đùng đùng, mùi y phục cháy khét bay lơ lửng trong không khí... Nhưng dù thế, tiếng Nguyên Sơ truyền vào tai hắn vẫn vô cùng rõ ràng:

"Lần này vì không kịp thời gian nên ta chuẩn bị chưa tốt, có thể sẽ khiến ngươi phải chịu khổ một chút."

Nàng dừng rồi lại khoa trương cười:

"Nhưng lần sau sẽ không có chuyện này nữa."

Khoảnh khắc đó, Dạ Trầm Uyên cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó bóp nghẹn. Rõ ràng chịu đựng gió bão là nàng, chút đau đớn hắn nhận chẳng là gì, nhưng mà nàng lại nghĩ rằng đây là đang để hắn chịu khổ sao?

Dạ Trầm Uyên nhắm mắt nghĩ lại ngày xưa hắn bị người trong tộc ức hiếp, những trưởng bối kia chỉ lạnh lùng bênh vực chúng. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy được người khác quý trọng.

Thế nên dù bị nước biển lạnh như băng vây quanh nhưng khoảnh khắc đó tim của hắn lại thấy thật ấm áp, cũng đập nhanh đến mãnh liệt!

Dù được Nguyên Sơ bảo vệ kĩ càng nhưng va chạm mạnh vẫn khiến cả hai người lâm vào hôn mê. Cho tới lúc Dạ Trầm Uyên tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trên một vùng đất mà khắp nơi đều là linh dược. Hơn nữa những linh dược kia đều là linh dược lâu năm. Nếu đưa ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến vô số kẻ phải điên cuồng vì chúng.

Chẳng qua bây giờ Dạ Trầm Uyên lại hoàn toàn không chút quan tâm. Hắn lo lắng đứng lên, nhìn ngó xung quanh.

"Sư phụ?"

Không thấy sư phụ đâu, chẳng lẽ trong khi bảo vệ hắn nàng đã bị thương?

Lúc này Dạ Trầm Uyên vô cùng hối hận, lẽ ra trên Thiên Phương khai thuyền hắn nên sớm chia sẻ Thiên Châu với sư phụ. Như vậy hắn còn có thể cảm nhận được vị trí của nàng... Nếu sư phụ bị cuốn đến địa phương nào, gặp phải nguy hiểm, hắn chết vạn lần cũng không bù được lỗi lầm.

"Sư phụ? Sư phụ!"

Ngay khi Dạ Trầm Uyên vừa sợ vừa cuống, Nguyên Sơ đột nhiên nhảy ra:

"Gọi ta làm gì?"

Thấy Dạ Trầm Uyên vẻ mặt vui mừng chạy tới, Nguyên Sơ kiễng chân khẽ búng lên trán hắn một cái, cười hì hì nói: 

"Có phải đã nhận ra có một sư phụ như ta ở bên cảm giác cực kì an toàn không? Một khi không tìm được ta sẽ rất bất an?"

"Sư phụ..." 

Dạ Trầm Uyên bị nàng gõ trán, sợ hãi ngập tràn lúc trước đều vì nụ cười này của nàng mà tan thành mây khói.

"Người đã đi đâu vậy?" 

Dạ Trầm Uyên dịu dàng gỡ xuống một chiếc lá từ trên tóc nàng. Mà dưới phiến lá xanh biếc, nụ cười tươi đẹp của nàng còn sáng hơn hoa phục kim sắc trên người mấy lần.

"Bộ y phục kia vừa mới bị sét đánh hỏng hết rồi. Ta đi thay cái khác. Thế nào, đẹp không?"

Trên người nàng mặc váy dài màu vàng kim thêu hỏa diễm, xoay một vòng, tà váy như cánh hoa bung ra, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, thỉnh thoảng còn có vài tia tiên pháp ẩn hiện trong đó, đẹp không tả xiết.

"Rất đẹp!" Dạ Trầm Uyên nhìn nàng không cần nghĩ ngợi nói.

Vì Nguyên Sơ mới sáu tuổi, thân hình rất nhỏ, mặc đồ gì cũng đều xinh như búp bê sứ vậy, tinh xảo dễ thương.

Nguyên Sơ hài lòng, nói với hắn: 

"Thấy không? Đây chính là nơi ta đã nói với ngươi, chỗ nào cũng đều là thiên tài địa bảo! Ta không lừa ngươi còn gì? Nơi này là một dược điền được một vị tôn giả để lại. Linh dược trong dược điền này đều đã trên ngàn năm. Ngươi mau tự mình xem xem, chữa trị đan điền cần loại nào? Cứ hái đi không cần ngại!"

Lúc này Dạ Trầm Uyên mới nhìn về phía những bảo vật hầu như không còn xuất hiện ở bên ngoài kia, hai mắt hơi nheo lại.

Hoảng hốt khi nãy càng khiến quyết tâm trở nên mạnh mẽ của hắn tăng thêm vài phần. Hắn nhất định phải nhanh chóng chữa trị đan điền mới không phụ lòng sư phụ!

Vì thế hắn gật đầu, vội vàng đi tìm linh dược mình cần, mà trong lúc tìm, hắn càng xem lại càng kinh ngạc. Những thứ này ở bên ngoài chỉ chọn một gốc tùy ý đều như vật trên trời, hơn nữa giá trị không hề nhỏ!

Vốn dĩ hắn cho rằng muốn chữa trị đan điền của mình phải cần rất nhiều thời gian tìm kiếm thiên tài địa bảo. Nhưng hiện giờ đã không cần nữa, bởi những gì hắn muốn thì nơi này đều có.

Sư phụ không giấu giếm mà nói cho hắn biết bảo địa, chẳng lẽ không sợ hắn sẽ đem bí mật tiết lộ ra ngoài sao? Hơn nữa, dùng những bảo vật này cho phế vật ngũ linh căn với cái đan điền vỡ tan tành như hắn chắc chắn ai ai cũng sẽ đều cảm thấy thật là lãng phí?

Hắn còn nhớ rõ, lúc những người khác trong tộc dẫn khí nhập thể đều được gia tộc phát Dẫn linh đan để hỗ trợ, đến phiên hắn thì những người đó đều nói không nên lãng phí bất cứ đan dược nào trên người một ngũ linh căn, rồi cứ thế từ chối cung cấp bất kể tài nguyên tu luyện nào cho hắn.

Vậy nên khi hắn dẫn khí nhập thể là đều tự bản thân mình kiên cường vượt qua từng ngày...

Một bên được gọi là "người thân", ngay cả dẫn linh đan cũng keo kiệt không cho, còn nhục nhã hắn. Một bên là sư phụ mới quen biết vài ngày đã sẵn sàng cho hắn vô số thiên tài địa bảo. Hắn quay đầu nhìn Nguyên Sơ đang ngồi trong bụi hoa nghịch ngợm chơi đùa với một con linh điệp, bỗng nhiên cảm thấy hốt hoảng.

Tất cả đều là thật sao? Thật sự có người có thể đối tốt với hắn đến mức này sao?

Để tồn tại trong giới tu tiên tàn nhẫn có ai mà không cố gắng đoạt lấy tài nguyên, sau đó dẫm đạp lên xác người khác để bước đi? Đến cả những người tốt đa số cũng là lợi dụng lẫn nhau.

Nhưng chỉ có Nguyên Sơ... hắn không thấy bất cứ sự lợi dụng hay tính kế nào ở nàng. Dù sao cũng đâu có thứ gì sánh được với Thần Khí? Nhưng ngay cả Thần Khí trên người hắn nàng cũng không quan tâm. Nàng như vậy khiến hắn không kìm lòng được cũng muốn làm chút gì đó vì nàng...

Dạ Trầm Uyên bối rối. Đồ vật của hắn đều ở trong Thiên Châu. Hơn nữa, Thiên Châu hắn có được cũng không phải dựa vào bản lĩnh của mình, cho nên không tính là đồ của hắn. Nhìn chung nếu tặng cho nàng vẫn chưa thể coi là có thành ý được.

Hắn nhíu mày, cố gắng tìm kiếm trong túi càn khôn, cuối cùng tìm được một cái bình nhỏ, hai mắt sáng lên nhưng rất nhanh đã ảm đạm xuống.

Cái linh hồn cường đại trong cơ thể vẫn luôn chiếu cố hắn kia có tên Lệ Thiên, là Luyện Khí Sư cũng là Luyện Dược Sư có tiếng thời Thượng Cổ. Từ khi lão ta bắt đầu tỉnh lại đã liên tục dạy hắn luyện đan.

Thứ này mặc dù ở trên thị trường ngàn vàng cũng khó cầu, nhưng so với vô số linh dược trên ngàn năm nơi đây thì dường chẳng có gì đáng kể...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro