Chương 7: Chia sẻ Thần Khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Khả: Ảnh trên là ta lấy tạm trong game Tru Tiên 3D : Phệ Huyết Châu =)) Có nàng nào từng chơi qua game này chưa. Xưa ta chơi được 2 năm xong cũng nghỉ lâu rồi :>>

________________________________________


Đây là một viên Trú Nhan Đan thành công duy nhất từ trước tới nay do đích thân hắn luyện chế, liệu sư phụ có chê hay không?

Tuy rằng từ cảnh giới Nguyên Anh đã có thể tái tạo ngoại hình thân thể, nhưng dung nhan vẫn sẽ dần dần già đi. Muốn tiếp tục không thay đổi, ngoại trừ dùng Trú Nhan Đan thì còn có thể dùng linh lực để duy trì. Nhưng về lâu dài vẫn sẽ tổn hao linh lực của người đó, nên sư phụ chắc là cũng cần lễ vật này của hắn chứ?

"Ngươi ngẩn người gì thế?"

Nguyên Sơ đột nhiên nhảy đến trước mặt hắn, linh điệp bị dày vò trước đó vội vàng bay lên, lấy lòng bay quanh nàng hai vòng rồi mới bay đi. Trăm hoa linh dược cùng hồ điệp vây xung quanh, trông nàng như Tiểu Hoa tiên tử đơn thuần, tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn.

Gương mặt tinh xảo của Dạ Trầm Uyên đột nhiên xuất hiện một chút lúng túng. Hắn cúi đầu, đưa vật trong tay ra phía trước, cao giọng nói.

"Sư phụ, đây là Trú Nhan Đan đệ tử luyện được, mong sư phụ nhận cho!"

Nguyên Sơ sửng sốt, chớp chớp mắt nhìn hắn kỳ quái.

"Vì sao muốn tặng ta Trú Nhan Đan?"

Dạ Trầm Uyên bị nàng hỏi như vậy thì không dám nhìn nàng, chỉ vội nói.

"Sư phụ đối với đệ tử ơn nặng như núi, đệ tử không biết báo đáp ra sao, nên... muốn sư phụ nhận chút tấm lòng."

Nguyên Sơ thấy hắn nghiêm túc như vậy liền bật cười.

"Vậy vì sao ngươi muốn tặng Trú Nhan Đan? Bởi vì đây là thứ quý giá nhất trên người ngươi?"

Dạ Trầm Uyên thành thật gật đầu, nghiêm túc nói.

"Nhưng về sau ta sẽ tặng cho sư phụ thứ tốt hơn cái này gấp trăm ngàn lần, Trú Nhan Đan này... ta nghĩ sư phụ có lẽ sẽ dùng đến. Đây là đan dược cấp cao nhất mà trước mắt ta có thể luyện chế, nhưng sau này ta sẽ cố gắng hơn!"

Nguyên Sơ vui vẻ nở nụ cười. Nàng chỉ vào mình.

"Ngươi cảm thấy ta cần Trú Nhan Đan?"

Dạ Trầm Uyên ánh mắt hơi tối lại. Phải rồi, ngay cả mảnh dược điền này sư phụ cũng không để vào mắt, còn sẵn sàng cho hắn dùng, làm gì có chuyện để ý viên Trú Nhan Đan này...

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vội vàng muốn cất lọ thuốc đi, nhưng lại bị Nguyên Sơ đoạt lấy!

"Sư phụ!" Dạ Trầm Uyên nhìn cái bình theo bản năng muốn cướp về, Nguyên Sơ lại nhón chân gõ lên trán hắn một cái.

"Ngươi ngốc có bị ngốc không vậy? Ta mới sáu tuổi, cần Trú Nhan Đan làm gì?"

Dạ Trầm Uyên sợ ngây người! Sáu tuổi? Điều này sao có thể?

Nguyên Sơ cẩn thận cất cái bình vào không gian. Nói thật, Dạ Trầm Uyên muốn tặng đồ cho nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng cao hứng. Dù cho nàng cũng không dùng được.

Nàng cười nói: 

"Mẫu thân ta là cao thủ Xuất Khiếu cảnh, nhưng trước lúc nàng chết vẫn không có cách nào tiến thêm một bước, không tìm được phương pháp kéo dài tuổi thọ. Mà khi đó ta mới ba tuổi, nàng sợ sau khi nàng mất, ta sẽ phải chịu khổ nên đã đem hết sinh mạng của mình, dùng cấm thuật truyền thừa, thúc ta thành Nguyên Anh, ta nói như vậy, ngươi hiểu chưa?"

Dạ Trầm Uyên gật đầu, nhưng khiếp sợ trong lòng vẫn chưa biến mất.

Sư phụ mới sáu tuổi, sư phụ còn nhỏ hơn hắn, sư phụ... cũng không còn người thân nào khác. Chắc hẳn mẫu thân của nàng vì muốn bảo vệ nàng mới làm như vậy.

Nguyên Sơ vốn tưởng rằng Dạ Trầm Uyên biết tuổi thật của nàng sẽ cảm thấy thất vọng. Dẫu sao đi theo một "hài tử" sáu tuổi, đương nhiên cái gì cũng học không xong. Nhưng ai ngờ, Dạ Trầm Uyên vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc một chút, dường như đang hạ quyết tâm gì đó, nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, từ mi tâm hắn, một viên huyết châu màu đỏ bay ra. Vốn đang cười đùa cợt nhả, vẻ mặt Nguyên Sơ cũng nghiêm lại. Bởi vì đó không phải cái gì khác, mà là một trong ba đại bảo vật của nam chính —— Thiên Châu!

Dạ Trầm Uyên vừa thấy biểu cảm của Nguyên Sơ là hiểu rằng nàng biết rất rõ Thiên Châu là vật gì. Vẻ mặt hắn kiên định, nói từng chữ rõ ràng. 

"Hiện tại, ta lấy danh nghĩa chủ nhân Thiên Châu, cùng Nguyên Sơ nhận Thiên Châu. Một khi ta hồn phi phách tán, Nguyên Sơ chính là chủ nhân tiếp theo của Thiên Châu phủ."

Hắn nói xong, một ánh sáng hình thoi cuốn theo huyết châu kia bay ra ngoài, chỉ cần Nguyên Sơ dùng một giọt máu tim dung hợp vào Thiên Châu là có thể hoàn thành khế ước.

Thấy Nguyên Sơ bất động, Dạ Trầm Uyên có chút nóng vội.

"Sư phụ, một khi cùng nhận Thiên Châu, về sau ngươi gặp nguy hiểm gì đều có thể trốn vào trong đó. Trong phủ Thiên Châu còn có linh tuyền vạn năm giúp tăng tu vi, đối với tu hành sau này của người sẽ rất có ích."

Hắn nói rõ như vậy, Nguyên Sơ không nhịn được cười.

"Ngươi cứ thế bại lộ lá bài tẩy của mình trước mặt một người mới biết vài ngày như vậy sao?"

Nàng nói xong, bỗng nhiên thu lại vẻ ngây thơ, ngược lại nét cười trong mắt có cảm giác sắc bén thâm trầm.

"Nếu ta không muốn dùng chung mà là muốn độc chiếm, sau khi khế ước xong giết ngươi đoạt bảo. Lúc đó ngươi có thể làm được gì?"

Dạ Trầm Uyên sửng sốt. Thực tế, bởi vì từng trải qua quá khứ lận đận, hắn cũng không phải kẻ dễ dàng tin tưởng người khác. Chuyện có được Thiên Châu, hắn cũng chưa từng nói với ai, kể cả người trong viện Văn Gia cứu mạng hắn, chăm sóc hắn cũng không biết.

Nhưng mà hắn lại rất tin tưởng Nguyên Sơ, vừa nghĩ đến nàng còn nhỏ như vậy. Về sau hẳn phải trải qua sự tình tàn khốc không kém gì hắn, hắn không nhịn được muốn làm vậy, ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao lại thế.

Dạ Trầm Uyên lắc đầu nở nụ cười. Hai mắt đen như mực lẳng lặng nhìn Nguyên Sơ, ánh mắt kia sạch sẽ trong veo, mang theo một chút lơ đãng dịu dàng.

"Nếu quả thật như vậy, đó chính là vận mệnh của ta, không thể trách bất cứ ai khác."

Tay hắn nâng lên, khế ước huyết châu gần nàng hơn một chút.

Hắn cười hỏi: 

"Hiện giờ, người sẽ nguyện ý cùng ta nhận chứ?"

Nguyên Sơ trầm tư thật lâu sau mới vươn tay ra, nhưng nàng lại không lấy máu tim, mà là đẩy khế ước quay lại, khế ước nhập vào huyết châu, huyết châu cũng tự nhiên mà trở về mi tâm của Dạ Trầm Uyên. Hắn kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu vì sao nàng từ chối.

Có được Thiên Châu chẳng khác nào có vô số cái mạng. Khi mới gặp rõ ràng nàng muốn có Thiên Châu, vì sao lúc hắn cam tâm tình nguyện chia sẻ nàng ngược lại từ chối?

"Vì sao ngươi muốn cho ta?" Nguyên Sơ nghiêng đầu tò mò hỏi.

Dạ Trầm Uyên cau mày, chậm rãi nói: 

"Khi ta vẫn còn tưởng ít nhất người đã hơn 100 tuổi, lợi hại hơn ta, từng trải hơn ta, tất nhiên không cần ta lo lắng. Nhưng bây giờ, ta biết người mới sáu tuổi..."

"Cho nên, ngươi lo lắng cho ta?" Nguyên Sơ nhướn mày, chế nhạo nói

"Chẳng lẽ ngươi không có loại ý niệm *Tìm được một sư phụ sáu tuổi quả là xui xẻo, cần nhanh chóng rời khỏi* sao? Ngươi không suy nghĩ về tương lai sau này của mình, ngược lại đi lo lắng ta?"

Đứa nhỏ này sao lại ngốc như vậy chứ?

"Ta sẽ trở nên mạnh mẽ!" Dạ Trầm Uyên nghiêm túc nói

"Mặc kệ người có thể giúp ta hay không, ta vẫn sẽ trở nên mạnh mẽ. Hơn nữa nếu ta đã bái sư, sư phụ chính là người quan trọng nhất với ta, người không đuổi ta ra khỏi sư môn, ta nào dám có bất kỳ ý niệm ngỗ nghịch nào chứ?"

"Ngươi đã có lòng này vi sư thấy rất vui!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro