Chương 6: Nam chủ đại nhân khi còn nhỏ(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  Bạch y nam nhân kia cũng không cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, vẫn như cũ muốn dùng kiếm đâm xuống cổ tiểu nam hài. Mũi kiếm cách tiểu nam hài ngày càng gần, sát ý trong mắt hắn cũng ngày càng đậm cuối cùng lại im bặt.

                Chỉ nghe một tiếng "loảng xoảng" bảo kiếm từ trên tay bạch y nhân rơi xuống, trước mắt Dạ Trầm Uyên xuất hiện từng đóa hoa máu lớn. Mưa bão vẫn chưa ngừng lại nước mưa làm mờ tầm mắt hắn, ngay sau đó hắn nghe được tiếng thân thể ngã xuống đất....không khỏi thở dài một hơi.

                Có cao nhân cứu hắn.

                Hắn thế nhưng sống sót!

               Một lát sau, Dạ Trầm Uyên mới cắn răng gian nan bò từ dưới vũng bùn lên sau đó hướng tới phía Nguyên Sơ quỳ xuống.

                "Đa tạ tôn giả......ra tay cứu giúp!"

                Là một người tu chân vốn không thể vượt qua nỗi đau đan điền bị vỡ nhưng Dạ Trầm Uyên lúc này lại bình tĩnh một cách đáng sợ. Chỉ cần không phải chết hắn vẫn còn cơ hội!

               Cái ý chí cứng cỏi bất khuất này mà từ nhỏ đã có thể thấy trên người hắn, quả không hổ danh nam chủ uy vũ.

               Nguyên sơ nhìn hắn trầm thật lâu sau, lúc này thần thức nàng đảo qua thẩn thể hắn liền biết Dạ Trầm Uyên đã trở thành phế nhân. Nam chủ mà nàng biết mà cũng có lúc suy yếu, thảm thương như vậy.

              Trong truyện đối với quá khứ của hắn tác giả chỉ miêu tả qua loa vài nét bút, cho nên từ trước tới giờ nàng cũng không nghĩ tới gặp lại hắn ở hiểm cảnh như này, hơn nữa nàng còn theo bản năng cứu hắn.......

             Nhưng nghĩ đến mục đích của mình khi dến đây, Nguyên Sơ rùng mình tránh sau mây đen sau đó một thanh âm già nua vang lên.

           "....Tiểu oa nhi, ta cũng không phải tới cứu ngươi, ngươi biết trên người ngươi còn có một bảo vật, ta...rất muốn!"

          Dạ Trầm Uyên cả kinh! Hắn không nghĩ tới vừa mới chết một Trúc Cơ, thế nhưng người tới lại là Nguyên Anh lợi hại hơn Trúc Cơ gấp trăm lần! Chẳng lẽ hôm nay chính là ngày chết của hắn!

        Thấy tiểu nam hài nửa ngày không nói lời nào, trong lòng Nguyên Sơ có điểm khó chịu nhưng nàng lại không thể từ bỏ, rốt cuộc đời trước nàng vì cái gì nỗ lực cả đời.

         "Thiên Châu trong cơ thể ngươi đã nhận chủ, chỉ có thể giết ngươi nó mới thuộc về ta cho nên trước khi chết muốn nói cái gì không?"

          Dạ Trầm Uyên nghe vậy đột nhiên cười...

          Hắn chậm rãi đứng dậy mặc dù toàn thân không chỗ nào lành lặn,máu loang lổ chỗ nào cũng có.  Nếu đã xác định là phải chết thì cần gì phải cầu xin người khác?

          "Ta.....không lời nào để nói."

                

             

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#suphu