Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q3- C19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59: Thời điểm xuất hành

Dung Tụ mới vừa phát hiện một thứ rất trọng yếu.

Nàng rõ ràng là vào ngày nàng thăng cấp 40 thì bị hệ thống mang vào cái không gian kia, mà để điều khiển được tinh thần lực, nhiều nhất nàng chỉ tốn mấy ngày, nhưng lúc nãy khi nàng nhìn bằng màn hình giả lập của Khương Kiều, thời gian đã qua một tháng.

Bởi vì thông báo của hệ thống khi nàng thăng cấp 40, thời gian được đánh dấu từ một tháng trước.

Các chi tiết kỳ quái khiến cho nàng có chút nghi ngờ.

Khương Kiểu một mực nằm trên giường đến khi trời tối, cho đến khi thế giới tắt đi tia sáng cuối cùng, nàng liền mở mắt ra, giống như là đang đợi đến lúc đó vậy.

Nàng từ từ đi ra khỏi gian phòng này, sau đó sử dụng một kỹ năng của mục sư, toàn bộ căn nhà cũ nát lóng lánh ánh sáng màu vàng. Cảnh vật chung quanh cũng đều nhìn thấy rõ ràng.

Sau đó nàng mới lại từ từ trở về chỗ đó, lần nữa nhắm mắt lại.

Nàng phảng phất như là một ngọn đèn.

Sáng sớm ngày thứ hai, Dung Tụ lần nữa đoạt quyền khống chế thân thể, sau đó dùng một nghìn kim tiền đi mua một viên dược hoàn bão thực. Cũng chính lúc này, Dung Tụ mới phát hiện Khương Kiểu căn bản không biết đổi điểm kinh nghiệm thành kim tiền như thế nào, cũng không biết cách sử dụng Thương thành.

Giống như là bị thời đại bỏ rơi vậy.

Tình trạng gần đây của thân thể này vẫn có chút thê thảm, Dung Tụ cũng không biết hệ thống suy nghĩ cái gì mới đem nàng ta an bài cho nàng. Tóm lại, nàng mở cửa ra, ánh mặt trời rất yếu ớt, cho đến khi cửa hoàn toàn bị kéo ra, cảnh tượng bên trong mới hoàn toàn được chiếu sáng.

Thế giới băng tuyết rất đẹp, nhưng thân thể này bắt đầu nhịn không được mà run rẩy, bởi vì nơi này thật sự là quá lạnh. Dung Tụ chẳng qua là lấy được quyền khống chế, thân thể này cũng không phải của nàng, như vậy giá rét đối với nàng ảnh hưởng rất có hạn, nhưng là cỗ thân thể này chính là bài xích di chuyển.

Loại cảm giác không có cách nào ức chế run rẩy khiến cho Dung Tụ rất không thoải mái.

Dung Tụ muốn đem trị số của mình chuyển lên thân thể này trước, nhưng tinh thần thể của Khương Kiểu còn chưa rời đi nên bây giờ Dung Tụ chỉ có thể khống chế thân xác mục sư này.

Cô gái ngày hôm qua kia lại tới, nàng thay quần áo sạch sẽ, đội một cái mũ lót cao khiến nàng trông càng cao hơn: "Khương Kiểu, đi, ngày hôm qua ngươi không đi ra ngoài, hôm nay liền theo chúng ta cùng đi ra ngoài thanh trừ tang thi xung quanh đi."

Dung Tụ gật đầu một cái.

"Ngươi hôm nay trông đã tốt hơn hôm qua rồi..." Thiếu nữ nhìn Dung Tụ một lượt từ đầu tới chân, sau đó bình luận.

Dung Tụ vẫn gật đầu một cái, đóng vai người khác rồi thể hiện cảm tình thật đúng là có chút cứng ngắc.

"Theo ta." Thiếu nữ nháy mắt, hất đầu, rồi đi qua hướng khác.

Dung Tụ cũng định đuổi theo, nhưng cảm giác đế giày dính lên trên mặt băng khiến cho nàng rất không thoải mái, mà thể chất gầy yếu cũng khiến cho nàng đi thôi cũng rất khó khăn.

Mặc dù muốn đem số liệu của mình truyền tới, nhưng nguyên lai chủ nhân thân thể còn chưa hoàn toàn rời đi, cho nên nàng vẫn rất chật vật đi tới. Mà thời điểm nhìn trang bị của Khương Kiểu, phát hiện kỳ thực vẫn có mấy món, ít nhất có thể để cho nàng thoát khỏi cục diện quẫn bách như bây giờ, nhưng nàng lại không lấy ra.

Giống như việc nàng không ăn không uống vậy, nàng không chịu mặc trang bị.

Rất kỳ quái, từ người này, đến cả một đoàn đội.

Dung Tụ đi theo cô gái tiến vào trong một đội ngũ, nhưng lại nhận được rất nhiều ánh mắt giễu cợt và đồng tình.

"Khương Kiểu, đi theo ta, đừng để ý đám người này." Thiếu nữ trợn mắt nhìn những người đó một cái, sau đó rất tự nhiên đem Dung Tụ ôm vào trong ngực, bởi vì vóc dáng của nàng nếu so với Khương Kiểu thì cao hơn nhiều, cho nên động tác này làm không có chút trở ngại nào, chẳng qua là để cho hô hấp của Dung Tụ có chút không thông.

Những người này tựa hồ tương đối kính sợ đối với cô gái này, cho nên cũng thu lại tiếng cười, không còn biểu lộ chút ý kiến gì nữa.

"Đội trưởng Hân, đi thôi." Trong đám người đột nhiên vang lên một thanh âm.

Thiếu nữ bên cạnh Dung Tụ quay lại trừng mắt một cái, sau đó liền lớn tiếng nói một câu: "Đi."

Một đám người liền bắt đầu từ căn nhà cũ này đi ra ngoài, có loại khí thế như sắp lật cả nóc nhà. Cái này cũng không phải là câu khen ngợi.

Làm sao lại giống như một đám côn đồ vậy trời?

"Tiểu Kiểu, đi!" Cô gái kia liếc nhìn người vừa mới nói chuyện một cái, sau đó liền kéo Dung Tụ đi theo đám người. Người đội trưởng này cũng không hợp quy chuẩn, theo thói quen đi ở cuối đội.

"... Ngươi làm gì vậy?" Dung Tụ đối với việc mình bị người khác kéo đi rất không quen, vì vậy mới nói như thế.

"Cái gì?" Thiếu nữ không hiểu ý của Dung Tụ, rất tùy tiện trả lời, ngay cả bước chân đi cũng không chậm lại, "Một lát đến nơi đó, ngươi liền ở phía sau ta là được, cái gì cũng cần làm."

Tại sao đường đường là một mục sư theo người khác ra ngoài dọn dẹp tang thi lại trở thành một người đứng ở sau lưng người khác việc gì cũng không cần phải làm?

Dung Tụ đột nhiên có chút hiểu, Khương Kiểu đây là đang che giấu thực lực của mình. Phát ra kỹ năng quang hệ thì pháp sư phổ thông cũng làm được, cho nên nàng có thể ngay cả chuyện mình là mục sư cũng không nói ra.

Mới đi chưa được bao nhiêu, thì có mấy nhóm tang thi vây quanh. Dung Tụ vỗ bả vai của cô gái một cái.

"Hôm nay muốn giết bao nhiêu?" Dung Tụ hỏi.

"Giết tới khi trời tối, chẳng lẽ đội các ngươi không như thế?"

"Tang thi nơi này cấp bao nhiêu?"

"Chừng mười bảy đi, ta còn chưa thấy quá cấp hai mươi đâu."

"Tên của ngươi là?!."

"Thiên Hân."

Dung Tụ hỏi từng vấn đề, Thiên Hân cũng trực tiếp trả lời, cho nên người cuối cùng rất vấn đề kỳ quái nàng cũng thuận miệng đáp, đến tận sau khi phát ra một kỹ năng nàng ta mới quay đầu, mặt đầy nghi ngờ nhìn Dung Tụ.

"Hôm nay ngươi có cái gì không đúng."

"Ta rất tốt, ngươi bảo vệ ta đi." Nếu đã có người che chở, Dung Tụ cũng không có ý định động thủ, dù sao bây giờ nàng cũng chưa biết rõ tình hình.

Thiên Hân mặc dù không hiểu, nhưng tang thi còn đang ở bên cạnh, dừng lại truy hỏi cũng không tốt lắm, cho nên liền nhanh chóng quay lại chiến đấu.

Công kích của Thiên Hân rất nhanh, chuyển động xung quanh Dung Tụ, giết xong bên này liền chạy sang một bên khác, động tác đối phó tang thi cũng có thể nói là từng chiêu ác liệt không chút dư thừa, khả năng rất lớn là Tốc chức giả. Mà kỹ năng cũng không là đặc biệt có lực tàn phá, cũng không phải là kỹ năng bổ trợ. Cho nên, nghề nghiệp của nàng cũng không phải là nghề nghiệp ẩn.

Những con tang thi nhanh chóng bị tiêu diệt, đoàn đội phối hợp vô cùng ăn ý, cái này làm cho Dung Tụ cảm thấy không tốt.

Cho nên nàng thoáng lui về phía sau mấy bước, bởi vì Thiên Hân đang không ngừng dịch chuyển, cho nên không phát hiện được động tác của Dung Tụ.

Một đạo ánh sáng vàng đột nhiên đánh trúng một người trong đội. Đội ngũ vốn tạo thành một vòng tròn, nhưng chỉ cần cái vòng này xuất hiện một lỗ hổng, như vậy tất sẽ loạn.

Thứ Dung Tụ không sợ nhất chính là loạn. Cho nên liên tiếp hai ba lần, chùm sáng màu vàng làm cho hai ba người gục xuống, để cho tang thi vọt vào bên trong.

Tất cả mọi người đều nhìn về hướng này, Dung Tụ lui một bước về phía sau, nhìn sang hướng khác, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Thiên Hân.

Mà Dung Tụ thì cố gắng cúi thấp người để làm giảm cảm gíac tồn tại của mình xuống, đem tất cả không tiếng động quăng cho Thiên Hân.

Mà bọn họ cũng không có tra đến cùng là ai ở sau lưng đánh lén, bởi vì sau khi tang thi chui vào cái vòng, liền đem hơn hai mươi người phân tán công kích, thật ra thì đây cũng không phải là chiến thuật của tang thi, chỉ bởi vì số lượng tang thi nhiều hơn nhiều so với số người, chỉ cần công kích từ bên trong ra ngoài, như vậy thì sẽ tự nhiên hình thành cục diện như vậy.

Thiên Hân cũng bắt đầu luống cuống tay chân, bên cạnh nàng coi như có người, không có bị phân tán quá nghiêm trọng, nhưng ngoại trừ một Chiến chức giả không có bao nhiêu lực chiến đấu, cũng chỉ còn lại có tên phản đồ Dung Tụ.

Hết lần này tới lần khác tên phản đồ này cũng không có dáng vẻ muốn ngừng.

Nàng muốn tìm một người, hỏi một chút về tình trạng hiện giờ của Khương Kiểu, nhưng đám người này đều sống chung một chỗ không có cách nào hỏi riêng, cho nên cũng chỉ có một biện pháp, gài bẫy đoàn đội này diệt đoàn đến chỉ còn lại một người. Bởi vì tinh thần thể của Khương Kiểu còn tồn tại, cho nên bây giờ Dung Tụ chỉ có thể cướp đoạt quyền khống chế mà không thể trực tiếp đem thân thể này làm của riêng. Vì vậy tự mình động thủ là không thực tế, cho nên mượn một chút lực lượng tang thi cũng không hẳn là không thể.

Dung Tụ muốn biết hiện trạng của Khương Kiểu cũng không phải là vì để lợi dụng thay thế thân phận này không chút sơ hở, coi như bị phát hiện nàng không phải Khương Kiểu cũng không có gì không tốt. Mục đích của Dung Tụ chỉ là muốn từ trên người Khương Kiểu tìm cửa đột phá.

Toàn bộ cục diện đều loạn, mấy người trong đội ngũ cũng không có ai rảnh hô: "Ai đang đánh lén ta." Chỉ có thể nhanh chóng ứng chiến, cái phản ứng này ở lâu trong sinh tử vẫn có thể luyện được.

Thiên Hân trong lúc bận rộn dành ra chút thời gian thấp giọng mắng một tiếng, sau đó đem Dung Tụ kéo đến bên cạnh, mang nàng quay ra một hướng khác định giết ra khỏi vòng vây.

Thân thể Khương Kiểu rất yếu, cho nên thời điểm bị mang theo, Dung Tụ cảm thấy đầu hết sức choáng váng, có loại cảm giác muốn bắt Thiên Hân để cho nàng dừng lại. Nếu là dưới tình huống bình thường, tốc độ Dung Tụ còn nhanh hơn so với Thiên Hân. Mà bây giờ chỉ có thể cố nén choáng đầu, rút tay mình ra.

Đối với kỹ năng của mục sư, Dung Tụ cũng không phải quá rõ ràng, cho nên khi mở ra bảng kỹ năng nhìn thấy một cái trong đó, liền trực tiếp phóng ra.

Một chùm ánh sáng vàng rực rỡ giống như hoa nở, mãnh liệt nổ tung hóa thành nghìn vạn cây châm (cứu), sau đó bắn ra xung quanh càn quét, thanh âm phá không xung quanh thay nhau vang lên, để cho tang thi quanh đó cũng dính vào một tầng hào quang thần thánh.

Dung Tụ cũng không nghĩ tới tùy tiện ném một kỹ năng ra chính là quần công, cho nên, bây giờ tất cả mọi người đều hướng qua nhìn nàng.

"Xin lỗi, vận may không tốt." Dung Tụ rất rộng rãi thừa nhận sai lầm của mình, thản nhiên lui về sau mười mấy bước kéo dãn khoảng cách với Thiên Hân.

"Ngươi đây là kỹ năng gì?" Thiên Hân há to mồm, dáng vẻ hoàn toàn không thể nào tin nổi, "Ngươi không phải còn chưa tiến vào cấp 1 sao, tại sao có thể có kỹ năng lợi hại như vậy chứ?"

Vừa rồi có ít người bởi vì bị Dung Tụ đánh lén đã trở thành vong hồn dưới gót chân tang thi, vì vậy tỏ ra điểm cần chú ý của Thiên Hân rất không đúng.

" Ừ... Ngày hôm qua đột nhiên tiến vào." Dung Tụ trả lời rất qua loa, chung quanh nàng xuất hiện rất nhiều ánh mắt nghi hoặc hoặc thăm dò coi nàng như kẻ thù, khiến cho nàng không thể không phòng bị.

Vận khí kém như vậy, có phải có liên quan tới thuộc tính may mắn chỉ có 3 điểm của Khương Kiểu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro