Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trực tiếp từ thị trường mua một đống gà nướng, những món ăn đã kho sẳn, cùng với một ít rau dưa hoa quả tươi.

Về đến căn hộ chung cư , hai người liền đem không gian bày trí lại, sau đó thì chui ra khỏi không gian vào phòng bếp.

"Anh gọi điện kêu Hạ Vân cùng Hạ Tiểu Khê lại đây ăn cơm chiều a. Anh tính toán đem tin tức về mạt thế nói cho bọn họ biết!." Thường Phong nói với Dịch Nhạc :"Đương nhiên, chúng ta sẽ không tiết lộ không gian cho bất kì kẻ nào,chuyện này chỉ có chúng ta được biết."

Dịch Nhạc siết chặt nắm đấm: "Chỉ có thể như vậy, đến lúc đó, chúng ta bốn người có thể giúp đỡ lẫn nhau ."

"Anh cũng suy xét như vâỵ, bốn người so với hai người thì an toàn hơn." Thường Phong xem như Dịch Nhạc đã đáp ứng. Cẩn thận cùng hắn suy xét lại một lần nữa.

Hạ Vân cùng Hạ Tiểu Khê, cũng giống như bọn hắn là một đôi nam nam yêu nhau. Bốn người có thể trở thành bạn cũng coi như là rất có duyên.

Thường Phong cùng Hạ Vân đều từng là quân nhân. Cùng ở chung một khu huấn luyện bắn súng, hai người ở trong quân ngũ cũng nhiều lần có duyên mà gặp nhau, cùng xuất ngũ, cùng nhau công tác, tính cách đều khá giống nhau, tự nhiên ở chung sẽ thấy thoải mái, càng đừng nói về sau khi phát hiện cả hai đều có một người yêu đồng giới thanh mai trúc mã, thì liền thưởng thức lẫn nhau.

Hợp với nhau, hai nhà liền qua lại, Dịch Nhạc cùng Hạ Tiểu Khê khi đã bắt đầu quen thuộc thì mới phát hiện, bọn họ đều là người của Hạ gia thôn. Chỉ là do Dịch Nhạc cùng ba mẹ đã sớm rời khỏi thôn, mà nhà của Hạ Tiểu Khê lại cách khá xa, vì vậy hai người đều chưa gặp mặt qua một lần.

Hai nhà đều không có thân nhân, nên đến khi tết đến thì thường rủ nhau đi sắm tết, làm cơm, du lịch.

Bốn người cứ như vậy trở bằng hữu tốt nhất.

Kiếp trước, bốn người bọn họ cũng nhau kết bạn chạy trốn, vẫn luôn giúp đỡ cho nhau, chỉ là do Hạ Tiểu Khê vận khí không tốt, qua đời sớm hơn, tiếp theo đó Hạ Vân ở trong một lần săn thú bị trọng thương, vết thương ngày càng nặng . Trước khi chết, mong muốn Dịch Nhạc và Thường Phong có thể chôn y bên cạnh Hạ Tiểu Khê.

"Nên nói với bọn họ như thế nào bây giờ??" Dịch Nhạc đem thịt ba chỉ đã được nấu sơ qua cắt thành những khối vuông nhỏ, sau đó thả vào chảo lớn cùng với dưa chua, đảo qua đảo lại rồi tắt bếp, rối răm nói: "Cũng không thể nói cho bọn họ chuyện em sống lại a."

"Đừng quên còn có cuốn sổ nhỏ của em đó nha." Thường Phong nhẹ nhàng đem cà chua đã hấp chín lột vỏ, cắt nát. "Liền nói cho họ rằng em mơ một giấc mộng, mơ thấy ngày mai, T tỉnh sóng to bất thường. Vào một ngày của tháng tư, Âu Châu động đất, sau mười ngày xuất hiện đại hồng thủy. Đến lúc đó thì bọn họ sẽ tin."

Lấy trứng gà ra đập vỏ thả chất lỏng bên trong ra chén, rải thêm muối, lại thêm chút nước, quấy đều. Bật bếp lửa lên, bỏ vào ít dầu ăn, sau đó đổ hỗn hợp trứng gà vào trong chảo, đảo quanh, cuối cùng thả cà chua vào.

Dịch Nhạc yêu thích nhất món cà chua xào trứng gà, chỉ cần trên bàn ăn có món này, hắn có thể ăn liền hai chén cơm. Nhìn đến Thường Phong bưng đồ ăn bỏ lên bàn, liền trộm duỗi tay qua bốc một miếng ăn vụng.

Thường Phong dung túng hắn, xem như không nhìn thấy vào lại phòng bếp rửa nồi để xào món khoai tây bào sợi.

Dịch Nhạc ở bên cạnh ngoan ngoãn đem những thức ăn đã nấu xong bưng bỏ lên bàn.

"Được rồi, em đi lấy chén đi. Cuối cùng chỉ còn một món này thôi." Thường Phong nhanh nhẹn bày khoai tây bào sợi xào lên dĩa. Bưng cái nồi canh đậu phụ xuống.

Vừa lúc bưng canh ra thì Hạ Vân cùng Hạ Tiểu Khê đã tới rồi.

Bốn người vui vẻ ăn cơm chiều. Cơm nước xong xuôi liền ngồi ở trên sô pha nói chuyện phiếm.

"Này, các ngươi gọi điện thoại nói có chuyện quan trọng, đừng có nói chỉ là mời bọn ta ăn một bữa thôi nha." Không đợi Dịch Nhạc cùng Thường Phong trả lời, Hạ Vân liền hỏi trước :"Mau nói đi, có chuyện gì a, đừng đề cập tới chuyện ăn uống nữa."

Hạ Tiểu Khê ngồi ở bên cạnh vẻ mặt cũng treo đầy sự tò mò.

"Ta hôm nay muốn nói với các ngươi một việc, có khả năng các ngươi cũng không tin tưởng." Thường Phong tiếp tục nói: "Có điểm dọa người."

"Như thế nào, ngươi có việc gì?" Hạ Vân đầu tiên nghĩ đến là hai vị bằng hữu của mình đã xảy ra chuyện không hay gì rồi.

Thường Phong trong lòng ấm áp, ôn hoà nói: "Nhạc Nhạc mấy hôm trước liên tục gặp ác mộng, mơ thấy một chuỗi thiên tai xảy ra, cuối cùng thì tận thế tới. Sau đó, Nhạc Nhạc đem những chuyện trong mơ thấy viết vào cuốn sổ, kết quả, mỗi một sự kiện đều là thật"

Trong lúc nhất thời, phòng khách an tĩnh đến đáng sợ.

Cuối cùng Hạ Tiểu Khê đánh tan cuộc diện yên tĩnh quá mức này: "Oa, Nhạc Nhạc, ngươi giống như trong tiểu thuyết viết xuất hiện dị năng a."

Tương phản đối với Hạ Tiểu Khê vô tâm vô phế, Hạ Vân thực cẩn thận, hắn biết Thường Phong đem tin tức trọng yếu này nói cho bọn họ chỉ mong muốn bọn họ có thể vượt qua kiếp nạn lần này. Thận trọng nói "Tuy rằng rất khó để tin tưởng, nhưng ta nguyện ý tin tưởng các ngươi. Tuy nhiên không thể chỉ bằng mấy câu nói đó được, ta yêu cầu muốn biết thêm càng nhiều tin tức hơn nữa."

Thường Phong sảng khoái nói :"Không thành vấn đề."

Kế tiếp, Dịch Nhạc liền đem những tai nạn liên tiếp từ ba tháng đến sang năm kể ra toàn bộ, sau đó mới dừng lại.

"Nếu những gì ngươi nói đều là thật sự, thì ngày mai T tỉnh liền nổi lên sóng lớn bất thường?" Hạ Vân suy tư nói.

Dịch Nhạc trả lời, "Ta cũng hy vọng ngày mai chuyện gì trong mơ đều không xảy ra, những gì ta thấy chỉ là một cơn ác mộng."

"Chúng ta tìm các ngươi đến là muốn nói cho các ngươi biết mọi chuyện. Chờ ngày mai qua đi, rốt cuộc là mộng hay là thật, đều sẽ sáng tỏ." Thường Phong nói tiếp.

Bốn người nói chuyện không tính nhiều thời gian.

Chờ đến khi Hạ Vân cùng Hạ Tiểu Khê mang theo tin tức lớn rời đi. Thì Dịch Nhạc cùng Thường Phong bắt đầu ôm mỗi người cái máy tính bắt đầu đem những tư liệu mà mình cảm thấy hứng thú đều download xuống.

"A. Chúng ta thật ngốc mà." Dịch Nhạc đang ở trên mạng tra về kĩ năng nuôi mật ong cùng cách sử dụng một số máy móc, kết quả nhìn thấy một bảng quảng cáo về ong mật liền click vào xem. "Chúng ta cần phải có một con ong chúa mới khiến ong thợ đi xây tổ a."

Thường Phong cũng thò đầu lại gần xem, cười nói :"Không quan hệ, ngày mai chúng ta lại đi mua mật ong. Sau đó hỏi lão bản mua một thùng ong mật, tuyệt đối sẽ không xảy ra lỗi nữa."
-----------------------------------------------------------------------------------

"Vân ca, ngươi nói xem, tận thế thực sự tới sao?" Dọc theo đường đi Hạ Tiểu Khê vẫn luôn thực trầm mặc rốt cuộc cũng mở miệng nói.

Hạ Vân trong lòng cũng thực trầm trọng, an ủi nói :"Hy vọng sẽ không có. Cho dù có, đừng sợ. Có ta ở đây rồi."

Hạ Tiểu Khê thò lại gần ôm eo Hạ Vân : "Ngươi thật tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro