TG 8 Chương 14: Ngoài ý muốn ? Hôn đáp trả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Salad

Lý Khả Anh quật cường nhấp môi:
"Nhưng tôi vẫn còn thích anh ấy."
Khi còn nhỏ mông lung ngây ngô ái muội, sau khi lớn lên tình cảm thành thục sáng tỏ, có lẽ mỗi một cô gái đều có một sự chờ mong đối với người bạn thanh mai trúc mã của mình.

Từ một góc độ nào đó Lê Sân là tình địch, Lý Khả Anh nên chán ghét Lê Sân , nên nhằm vào cô, nói cho tất cả mọi người biết tình cảm cấm kỵ của bọn họ.
Nhưng cô không làm được.

Cô là một người phụ nữ, cho nên nhìn thấy rất rõ, Ngụy Tư đã dao động. Lê Sân lại giống như tường đồng vách sắt, Lý Khả Anh không nhìn ra mê muội ở đáy mắt của Lê Sân đối với Ngụy Tư.

Cho nên cô không trách ai được, chỉ có thể nuốt ủy khuất vào trong bụng.

"Một ngày nào đó cô sẽ không thích nữa."
Lê Sân lùi lại một bước, đẩy cô đến trước gương.

Tình yêu say đắm nồng nhiệt cũng sẽ bị thời gian hòa tan. Tình cảm của mỗi người đều không tuân theo một đạo lý hay nguyên tắc nào, nhưng ít nhất vẫn còn có một số cách để nỗ lực.

Lý Khả Anh vô lực há miệng thở dốc, á khẩu không trả lời được.

Chưa đến buổi tối, vài người đã rời đi trước, Ngụy Tư và Lê Sân đưa bọn họ ra cửa, trước khi đi Lý Khả Anh kéo Lê Sân sang một bên.
"Mặc kệ ra sao, tôi sẽ không từ bỏ."
Cô kiên trì nói.

Lê Sân cười cười, ngay sau đó nắm gò má cô, làm cô có chút kinh ngạc:
"Cô sẽ."

Lý Khả Anh:...
Lý Khả Anh: ( ╯‵□′ ) ╯︵┴─┴ không vui!

Cuối cùng cô gái nhỏ vẫn bị Phan Văn khiêng lên vai mang đi, Lê Sân vẫy vẫy tay với cô, cười sáng lạn.

Ngụy Tư cổ quái nhìn cô:
"Hai người...?"

Lê Sân quay người lại, nhìn thoáng qua Anh:
"Không có gì, chỉ cảm thấy cô ấy rất đáng yêu."

Ngụy Tư theo sát phía sau cô, giữ tay cô lại:
"Từ từ,"

Anh nhíu mày, con ngươi đen tuyền, nhìn cô chăm chú,
"Chiều nay, cô có ý gì?"

Lê Sân nghiêng nghiêng đầu, cười duyên nói:
"Có ý gì chứ?"

Cô tránh khỏi kiềm chế của anh, lui lại phía sau mấy bước, ra vẻ vân đạm phong khinh.

Ngụy Tư nhướng mày:
"Cùng tôi đi dạo một lát."

Đùa giỡn với người khác quen rồi không ngờ cũng có một ngày mình bị người khác đùa giỡn.

Lê Sân cười khúc khích, lè lưỡi với anh:
"Tôi mệt rồi, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi."

Nói như vậy xong, tròng mắt cô vừa chuyển, liền tiếp tục trêu anh:
"Chuyện chiều nay là ngoài ý muốn thôi."
Ừ, chỉ cần có đánh chết cũng không chịu thừa nhận là được rồi.

"Ngoài ý muốn?"
Ngụy Tư không thể tin được, không biết nên khóc hay cười nhìn cô.

Lê Sân nhún nhún vai, ném cho anh một ánh mắt bất đắc dĩ. Sau đó không nhìn anh, định về phòng mình.

Nhưng giây tiếp theo, Ngụy Tư liền đi lên giữ cô lại.

Người đàn ông kéo cô vào trong ngực, hai người dựa vào tay vịn cầu thang. Cánh tay anh cường tráng hữu lực, làm cô yếu ớt giống như búp bê giấy.

Ở khoảng cách gần như vậy, Lê Sân có thể thấy rõ ràng hai hàng mi dài của anh, ánh mắt anh hấp dẫn người khác, trong đó không chỉ có nguy hiểm mà còn có một loại tà mị nói không nên lời.

Ngay sau đó, anh nóng nảy ngậm lấy môi cô.Anh cường thế mở khớp hàm cô, đầu lưỡi câu lấy lưỡi cô quấn quanh liếm láp, trong miệng anh còn sót lại chút mùi trà xanh, đối lập hoàn toàn với con người anh.

Lê Sân đột nhiên không kịp phòng bị, liền cho anh cơ hội thừa cơ xâm nhập.

Anh mút cánh môi cô, khi nhẹ khi nặng, còn khẽ cắn.

Không biết qua bao lâu, Lê Sân mới từ trong nụ hôn kiều diễm nóng bỏng này phục hồi tinh thần lại. Lúc này Ngụy Tư nhéo cằm cô, rời khỏi môi cô, nhẹ giọng nói bên tai cô:
"Đây cũng là ngoài ý muốn thôi."

Nói xong, anh liền buông cô ra, mang theo nụ cười đắc ý rời đi. Lê Sân bị bỏ lại tại chỗ, giữa môi vừa nóng vừa đau, giống y như tâm tình của cô giờ phút này.

Đúng là đồ quỷ hẹp hòi có thù tất báo!

=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro