TG 8 Chương 16 : Đừng chạm vào tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Salad

"Chung Trừng Hinh!"
Ngụy Tư đứng dậy, rống giận lật bàn trà. Tách trà đĩa rơi xuống đất nát vụn, có một mảnh nhỏ bắn lên tay Lê Sân, tạo ra một vết máu nhạt.

Nhưng Ngụy Tư không phát hiện, Chung Trừng Hinh cũng không nói.Lê Sân im lặng bịt miệng vết thương lại.

"Lúc trước em chưa nói gì đã đi, bây giờ em lại trách anh sao?! Anh không có quyền tức giận sao?!!!"
Ngụy Tư mất khống chế bắt lấy tay Chung Trừng Hinh, tư thái ngày thường đã biến mất không còn một mảnh, bây giờ anh giống y như lời Chung Trừng Hinh nói là một đứa trẻ bị chọc giận.

"Ngụy Tư, anh bình tĩnh một chút."
Lê Sân nhìn mặt Chung Trừng Hinh hiện lên biểu tình đau đớn, đoán được Ngụy Tư đã dùng sức quá mạnh, cho nên muốn ngăn cản hành vi thô bạo của anh.

Ngụy Tư lại đẩy cô ra.

Cô lảo đảo lui về phía sau vài bước, đúng lúc đụng vào cạnh của bàn trà. Đau nhức từ đầu gối truyền đến, cô hô nhỏ một tiếng, không tự chủ được ngã xuống chỗ mảnh vụn thủy tinh vỡ.

Mảnh nhỏ bén nhọn đâm vào da thịt cô, máu tươi chảy xuống từ tay và cẳng chân cô, tạo thành một đóa hoa máu chói mắt trên mặt đất.

Lần này, Chung Trừng Hinh sửng sốt, Ngụy Tư cũng sửng sốt.

Mày Lê Sân nhăn lại, cảm giác những thứ đó đâm vào da thịt thật sự không dễ chịu chút nào, huống chi còn có nhiều mảnh vỡ như vậy.

Nhưng mà bất đắc dĩ lại nhiều hơn đau đớn trên thân thể.

"Tôi..."
Ngụy Tư hé miệng, nhất thời không biết nên làm gì, chỉ có thể ngốc trệ tại chỗ.

Lê Sân thấy anh giờ khắc này tay còn nắm chặt tay Chung Trừng Hinh, liền cảm thấy có cái gì đã nổ tung ở trong đầu, khiến cô đánh mất sức lực.

Cô tự giễu cười, chống tay gian nan đứng lên.

Mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào người cô, máu chảy đầm đìa kinh người.

Cuối cùng lý trí của Ngụy Tư cũng thu hồi, anh buông Chung Trừng Hinh ra, hình như muốn lại gần nâng cô dậy. Nhưng tay anh còn chưa đụng tới Lê Sân, đã bị cô đẩy ra thật mạnh.

Ngụy Tư dừng lại, cúi đầu nhìn về phía Lê Sân.

Cô dùng một ánh mắt thất vọng lạnh nhạt, nhàn nhạt quét qua anh.

Ngụy Tư nghe thấy tiếng nói lạnh băng của cô, từng câu từng chữ rõ ràng:
"Đừng chạm vào tôi."

Nói xong, cô liền quay người đi, khập khiễng đi lên cầu thang.

Trong phòng Lê Sân có hòm thuốc, dù sao cô cũng đã ở tận thế hỗn loạn ,xử lý miệng vết thương này không thành vấn đề. Chỉ là bây giờ, cô không muốn nhìn thấy Ngụy Tư.

Tay Ngụy Tư treo ở giữa không trung, xấu hổ rũ xuống.

"...Ngụy Tư."
Chung Trừng Hinh gọi anh,
"Chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện đi."
----
Miệng vết thương tạm thời đã được băng bó, Lê Sân thở dài một hơi, nằm ở trên giường.

Trong đầu cô lặp đi lặp lại cảnh tượng Ngụy Tư nói chuyện với Chung Trừng Hinh , mỗi một thần thái nhất cử nhất động của anh đều là một đòn đau đớn dành cho cô.

Chung Trừng Hinh, quả nhiên không thể khinh thường a...

Lê Sân hơi đau đầu nhắm mắt lại.
----
Đến nửa đêm Ngụy Tư mới về, vừa vào cửa, liền đi thẳng đến phòng Lê Sân.

Lê Sân đang ngủ đột nhiên bị một con quái vật khổng lồ đè lên người mình, mùi rượu nồng đậm kích thích khứu giác cô.

Cô giãy giụa muốn dậy bật đèn, lại phát hiện Ngụy Tư mặt đỏ ửng, quần áo đều nhăn dúm dó.

"Anh phát điên à?!"
Lê Sân đẩy anh ra, muốn tránh sang một bên.

Ngụy Tư cũng không phản kháng, theo động tác của cô mềm mại ngã xuống mép giường, hai mắt trống rỗng nhìn vào không trung:
"Cô ấy đính hôn."

Nhìn dáng vẻ có vẻ anh vẫn chưa say đến mất tỉnh táo.

Lê Sân không cần đoán cũng biết người Ngụy Tư nói đến chính là Chung Trừng Hinh.

Đến tột cùng người phụ nữ kia quan trọng bao nhiêu trong lòng anh , làm anh biến thành bộ dáng chật vật như bây giờ.
=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro