TG 8 Chương 19: Chọc thủng lời nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Salad

Lý Khả Anh trừng lớn hai mắt, giống như đã nhìn thấy quái vật gì:
"Anh không biết à?!"

Sao lại có một người đến mình thích ai cũng không biết, thật là ngu ngốc.

Đầu tiên Ngụy Tư ngẩn ra, lát sau ngốc ngốc nhìn Lý Khả Anh một cái. Bị cô trừng mắt nhìn lại, lại lảng tránh.

Con ngươi ngăm đen giống như tan đi một tầng sương mù, lộ ra một chút sáng sủa.

"Ha..."
Ngụy Tư cười một tiếng,
"Ha ha ha ha ha..."

Ngay sau đó là tiếng cười liên tiếp không thể tự kiềm chế được. Anh cười vui vẻ thông suốt, nhưng mày lại nhăn chặt, vì thế càng thêm âm u.

"Anh bị bệnh thần kinh à?"
Lý Khả Anh vỗ vỗ gò má anh, cảm thấy cả người anh đều quá kỳ quái.

"Có phải anh uống lộn thuốc hay không."

Ngụy Tư cười cười, tiếng dần dần thấp đi xuống.
"Anh thích cô ấy..."

Hai tay anh ôm đầu:
"Nhưng cô ấy đã đi rồi."
————
Chung Trừng Hinh có chút thấp thỏm nắm lấy cái ly, rõ ràng thời tiết rất đẹp ánh nắng tươi sáng,nhưng cô lại cảm thấy toàn thân rét run.

Cửa phòng bị người khác đẩy ra, cô ngẩng đầu, thấy Ngụy Tư mặc đồ đen toàn thân.

"A Tư."
Chung Trừng Hinh kêu mềm nhẹ, mặt mày như họa, nhã nhặn lịch sự uyển chuyển.

Ngụy Tư gọi một ly nước đá, ngồi đối diện cô.

Sắc mặt của anh có chút không tốt, nhìn qua gầy hơn rất nhiều, nhưng vẫn thanh thanh sảng sảng.

"Vì sao hôm nay anh lại hẹn em ra đây?"
Chung Trừng Hinh có chút khẩn trương, buổi tối ngày đó cô cùng Ngụy Tư tan rã trong không vui, cô vốn tưởng rằng dùng đính hôn kích thích, Ngụy Tư nhất định sẽ quay đầu lại tìm cô. Không nghĩ tới cô vẫn luôn chờ đợi cho đến ngày hôm nay mới thấy Ngụy Tư liên hệ.

Mí mắt Ngụy Tư cụp xuống, che dấu cảm xúc. Từ góc của Chung Trừng Hinh chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài run rẩy của anh.

"Sao em lại lừa anh."
Lời này không phải là câu hỏi mà là câu trần thuật.

Ngụy Tư nói rất bình tĩnh, tựa như nói thời tiết hôm nay thật đẹp.

Chung Trừng Hinh giật mình nhưng biểu tình lại không biến hóa chút nào:
"Anh đang nói cái gì vậy, sao em lại lừa anh?"

Cô cười bất đắc dĩ , che dấu cảm giác kinh hoàng thật tốt.

Ngụy Tư không nhìn cô, chỉ nhìn mặt bàn. Anh bình tĩnh làm Chung Trừng Hinh càng ngày càng không đoán ra anh đang nghĩ gì, theo bản năng cắn cắn môi.

"Không cần khẩn trương, anh không phải tới *hưng sư vấn tội."
Ngụy Tư thấp giọng nói.

*Hưng sư vấn tội (兴师问罪) nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội của đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ.

Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm "Mộng khê bút đàm" của nhà bác học Thẩm Quát: “Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng tên nước là Đại Hạ. Triều đình hưng sư vấn tội.”

Cô đã nhìn thấy rất nhiều mặt của Ngụy Tư, nhưng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Vẻ mặt anh đạm mạc, thậm chí còn không muốn cho cô một ánh mắt.

Giọng nói lười biếng gợi cảm của Ngụy Tư mang theo sự đông lạnh.

"Em không hiểu ý của anh."
Chung Trừng Hinh cảm thấy chính sách nhu hòa này không thể thực hiện được, liền lấy lui làm tiến, thái độ trở nên cường ngạnh hơn. Làm ra vẻ ta đây, giống như Ngụy Tư hắt nước bẩn gì lên trên người cô.

"Giả vờ như vậy không thấy vất vả à?"
Ngụy Tư cười châm chọc.

Anh nhìn thẳng Chung Trừng Hinh, cô tình nguyện nhìn anh luôn cúi đầu.

Phải có bao nhiêu chán ghét và thống hận mới có thể có ánh mắt như vậy nhìn cô, khiến cho toàn thân cô cứng đờ, đông lại á khẩu không trả lời được.

"Lúc trước lý do em chia tay với anh thứ nhất là bởi vì em cảm thấy anh ngoại tình anh cũng không ngại. Lý do thứ hai là bởi vì em đã đủ lông đủ cánh rồi, cảm thấy không có anh, em cũng có thể sống tốt, tìm được người tốt hơn đúng không?"
Anh thong thả ung dung nói.

"Lần này trở về em nói em có vị hôn phu, lời này là em lừa anh đúng không? Mục đích của em là khiến anh theo đuổi em một lần nữa?"

Điều này là Ngụy Tư suy đoán, bởi vì quá mức trùng hợp.

=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro