TG 8 Chương 26: Đánh người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Salad


Hôm nay cô mặc màu giản dị, làm nhạt đi vài phần thịnh khí tăng thêm vài phần diễm lệ, nhiều thêm một tia nhu hòa.


Ngụy Tư ôm lấy eo cô, nói nhỏ bên tai cô:
"Nhà hàng tình nhân."


Hơi thở ấm áp phất qua bên tai,thùy tai Lê Sân ửng đỏ, ngay sau đó nhu mị giận liếc anh một cái:
"Muốn làm chuyện xấu à?"


Sóng mắt cô kéo dài, cực kì câu người.
Ngụy Tư thập phần hưởng thụ câu môi cười, chớp chớp mắt với cô:
"Chỉ dám muốn em."


Lê Sân không nghe nổi nữa, chỉ có thể cười đẩy anh một cái.
Hai người cứ như vậy em tới anh đi vào nhà ăn,người phục vụ bên ngoài vừa thấy Ngụy Tư và Lê Sân đến, liền cung kính tiếp đón.
"Ngụy tiên sinh, mời đi bên này."


Hiển nhiên là anh ta nhận ra Ngụy Tư, Lê Sân nghe xong, bất giác ngoái cổ lại ngó anh ta một cái. Nhưng ngại là vẫn đang ở bên ngoài, nên không nói nhiều lời.


Nhà hàng không phải là kiểu truyền thống , lấy rèm tinh tế ngăn cách, ở bên ngoài còn đặt nhiều tấm bình phong.

Ngụy Tư ngồi xuống sau Lê Sân, Lê Sân liền nheo hai mắt lại:
"Anh rất thường đến đây à?"


Sao Ngụy Tư không nghe ra ý khác trong lời nói của cô, anh vội vàng giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng:
"Anh thề, anh chưa từng mang phụ nữ đến chỗ này, em là người đầu tiên."

Anh cố ý trợn to hai mắt, ' nhu nhược đáng thương ' nhìn cô.

Lê Sân cả kinh, theo bản năng nói:
"Anh, anh mang đàn ông đến à?!"
Cô nói giỡn để trêu Ngụy Tư một chút thôi.


Cả người Ngụy Tư đều không ổn:
"Bởi vì hương vị đồ ăn ở chỗ này không tồi, nên anh mới hay đến đây ăn một mình!"
Anh thấy Lê Sân còn làm bộ bán tín bán nghi, dở khóc dở cười:
"Em nghĩ cái gì vậy, tính hướng của anh vẫn bình thường."


Lê Sân lè lưỡi với anh:
"Ai biết là thật hay giả đâu."
Quả nhiên khi hai người yêu nhau lâu rồi đều trở nên ấu trĩ.

Ngụy Tư nói không sai, đồ ăn ở nhà hàng này rất hợp với khẩu vị của cô. Ăn không sai biệt lắm, Lê Sân liền đứng dậy, định đến nhà vệ sinh.

Chỉ là cô không nghĩ tới , cô vừa đi, lại có hai người quen đến chỗ Ngụy Tư.
Đậu Duẫn Hạc đi cùng Chung Trừng Hinh, thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Ngụy Tư cũng tỏ vẻ kinh ngạc, Chung Trừng Hinh nhìn trông tiều tụy hơn rất nhiều, tóc dài cũng đã cắt ngắn tới sườn mặt.

Anh nhíu nhíu mày:
"Duẫn Hạc, anh có ý gì?"

Đưa người phụ nữ này đến trước mặt mình, bây giờ anh không muốn nhìn thấy cô ta.
"Tôi không muốn ngớ ngẩn cùng với anh."

Đậu Duẫn Hạc kéo ghế Lê Sân vừa ngồi ra, để Chung Trừng Hinh ngồi xuống.

"Ai cho phép cô ngồi xuống chỗ đó, đứng lên."
Trước một giây cô ngồi xuống Ngụy Tư kêu lên, sắc mặt âm trầm.

Chung Trừng Hinh nghe vậy, có chút xấu hổ đứng lên.
Ngụy Tư nhìn về phía Đậu Duẫn Hạc, mặt mày buồn bực, hiển nhiên cực kỳ không vui.
"Đưa cô ta về đi."

Đậu Duẫn Hạc giống như hạ quyết tâm muốn nói chuyện cùng anh, anh ta đẩy đẩy mắt kính của mình, đến gần Ngụy Tư:
"Anh biết mình đang làm gì không?"

Anh ta cúi thấp người xuống, nói ra những lời nói thấm thía:
"Anh đừng quên, Lê Sân là dạng phụ nữ gì."

Anh ta cảm thấy Ngụy Tư điên rồi, vì cái gì mà vì Lê Sân làm ra nhiều chuyện như vậy. Quả nhiên mình phán đoán không sai, Lê Sân chính là một tai họa!

"Quản tốt cái miệng của anh đi,"
Ánh mắt Ngụy Tư dần dần lạnh xuống:
"Tôi không muốn gây sự với anh, nhưng không được để tôi nghe thấy lời này lần thứ hai."

Dù sao Đậu Duẫn Hạc cũng là anh em có giao tình với anh nhiều năm,tuy anh tức giận, nhưng lại không muốn làm lớn khiến cho mọi người đều khó chịu.

Đậu Duẫn Hạc cười lạnh một tiếng:
"Cô ta cho cậu ăn mê dược gì vậy? Hay là công phu trên giường giỏi——"

Ngụy Tư đột nhiên đứng lên, đấm một phát vào mặt anh ta.

=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro