05:Nàng là nữ tử?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thanh Hư
_____________
Con ngươi nàng chuyển chuyển, mềm yếu đẩy đẩy hắn ra, ở trên sạp thường nghiêng nghiêng quay lưng với hắn bộ dạng không them để ý đến ngươi,

“Hừ! Đại ca ca quả nhiên cùng huynh trưởng giống nhau, là cùng một người, Thuần nhi nhìn lầ ca.!”

Hạ Triệu Dương sờ sờ cái mũi, bị một tiểu giả hỏa nói nhìn lầm mình, loại cảm giác này thật sự làm người ta, thật bất đắc dĩ a! Hắn cầm vai Tiên Đậu xoay nhẹ để nàng đối diện mình, dỗ dành nói,

“Thuần nhi!”

“Hừ!”

Tiên Đậu nhúc nhích bả vai, một bộ muốn thoạt khỏi bàn tay trên vai mình, lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, chính là không chịu để ý đến hắn.
Hạ Triệu Dương bất đắt dĩ, chỉ có thể tăng them lực độ trên vai, cố định nàng xoay lại đối diện mình, ai có thể nghĩ đến, tiểu gia hỏa này vậy mà lại nhắm mắt, Hạ Triệu Dương trong lòng là vừa tức cười vừa là cảm thấy bất đắc dĩ, bị nàng dùng tính cách tiểu hài từ này đối phó thật không thể ép buộc, chỉ có thể thỏa hiệp nói,

“Thuần nhi, đại ca, mang ngươi đi còn không được sao!”

“Thật vậy chăng, đại ca ca! Ngươi đáp ứng mang Thuần nhi đi!”

Tiên Đậu mở bừng hai mắt, dùng giọng điệu kinh hỉ và ánh mắt đầy chờ đợi chăm chú nhìn vào ánh mắt Hạ Triệu Dương, một đôi con ngươi hắc bạch lưu thủy cứ như vậy xâm nhập vào tầm mắt hắn, liền làm lòng hắn không tự nhủ được mà run lên, không tự giác gật gật đầu.

Tiên Đậu ra vẻ quá đỗi, vòng tay qua cổ Hạ Triệu Dương đem khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến khuôn mặt hắn, chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn của hắn, đối với hắn cười xán lạng, làm bản thân như hoa nở rực tươi cười xinh đẹp, mang cho hắn một hình ảnh đánh sâu vào trong thị giác khó có thể quên.

Tiên Đậu đối với nụ cười đầy lực sát thương này của bản thân, thật có lòng tin, quả nhiên trong chớp mắt, Hạ Triệu Dương liền lộ ra hoảng hốt cùng si mê, Tiên Đậu lập tức thu hồi nụ cười, buông Hạ Triệu Dương ra rồi ôm bụng đáng thương hề hề nói,

“Đại ca ca, ta hảo đói a!”

Hạ Triệu Dương tâm thần còn đắm chìm ở nụ cười kinh diễm vừa rồi, gặp Tiên Đậu cúi đầu, tầm mắt phản xạ nhìn theo thì thấy nàng vừa nãy còn cười như hoa trong giây lát liền thành bộ dạng đòi ăn, tâm tình không khỏi có loại cảm giác quá mất mặt, hơi vô lực, hắn cắn rang nhéo nhéo gò má Tiên Đậu, vật nhỏ này thật có bản sự làm cho người ta vừa yêu vừa hận a!

Hai người ở doanh trướng dùng điểm tâm xong, Hạ Triệu Dương mang theo Tiên Đậu đến nơi tập hợp, hắn phân phó người hầu dẫn tới cho Tiên Đậu một con ngựa nhỏ tính tình dịu ngoan, sau khi bản thân lên ngựa quay lại thì nhìn thấy Tiên Đậu vẫn như cũ đứng ở sườn mã hắn tha thiết mong đợi nhìn hắn, hắn không khỏi buồn bực hỏi,

“Thuần nhi, như thế nào? Sao không lên ngựa?”

Tiên Đậu hướng về Hạ Triệu Dương đang trên lưng ngựa vươn tay, ý tứ thập phần hàm xúc cầu ôm. Hạ Triệu Dương nhíu mày cúi người đem nàng ôm lên lưng ngựa của mình, để nàng ngồi ở phía trước trong vòng tay mình,

“Thế nào, Thuần nhi thích con ngựa này sao?”

Hạ Triệu Dương cho rằng Tiên Đậu có sở thích giống như các nam hài tử, thích ngựa cao lớn hùng tuấn.

Tiên Đậu lắc đầu, thanh âm như muỗi nói,
“Không, là …là Thuần nhi không biết cưỡi ngựa!”

Bộ dạng khẩn trương quay đầu nhìn Hạ Triệu Dương, rất sợ hắn đổi ý.
Hạ Triệu Dương vô lực thở một cái, xem cặp mắt kia gắt gao nhìn bản thân, lóe ra tia phòng bị, vỗ cái ót của nàng, nhướng mày nhìn tiểu hỗn đản này thành công ở trước mặt mình bỏ qua trọng điểm.

Cái gì non nớt như hài tử, hắn xem như minh bạch, đây là một cái mưu ma chước quỷ tiểu hỗn đản! Trong chớp mắt, có cảm giác thật muốn đánh vào mông nàng một cái mạnh.
Thấy một bàn tay nhỏ nhắn đang nắm xiêm áo mình, Hạ Triệu Dương trực tiếp cầm bàn tay nàng ấn vào trong lòng ngực mình cắn rang hận nói,

“Ngồi chắc, bằng không không mang ngươi theo.”

Tiên Đậu nghe lời này liền đình chỉ giãy dụa, thành thành thật thật dựa vào người Hạ Triệu Dương sau lưng. Mà lúc này thanh âm hổn hển của Lý Thiện Kiệt cũng truyền đến,

“ Thuần nhi, ngươi xuống dưới cho ta!”

Tiên Đậu vừa nghe, hai tay liền sốt ruột chụp lấy tay đang nắm dây cương của Hạ Triệu Dương, hai chân cũng dán chặt vào đùi rắn chắc của Hạ Triệu Dương.

Xem nàng bộ dáng gấp đến nỗi như con châu chấu dính chặt vào người mình, bộ dáng tiểu hải tử đu bám không bỏ, Hạ Triệu Dương lên nhầm thuyền tặc mà bất đắc dĩ nói,

“ Ngồi yên!”
Liền giục ngựa một cái chạy vọt ra ngoài.

“Hảo! Đại ca ca tuyệt quá”

Tiên Đậu vỗ tay nhỏ bé, tiểu nhân nhi ngồi trên lưng ngựa không ngừng hoàn hô,

“Đại ca ca nhanh chút! Mau lên nữa đi! Chúng ta không cho huynh trưởng đuổi theo!”

Giọng nói của nàng vang giữa không trung dào dạt khoan khoái hiếu thắng cảm nhiễm Hạ Triệu Dương, hắm ôm chặt tiểu nhân nhi trong lòng, tay vung roi lên,

“Hảo! Ngươi ngồi chắc!”
Hai chân kẹp ngựa, thúc roi, ngữa như một cơn gió chạy nhanh bay đi, đem đám người Lý Thiện Kiệt và thị vệ đang đuổi theo đằng sau bỏ xa ở phía sau, chỉ để lại một cuỗi tiếng cười như chuông nhạc.

Bỏ xa ‘Truy binh’ hai người ở một chỗ trong sơn lâm ngừng lại. Tiên Đậu vỗ Hạ Triệu Dương chỉ vào một bụi cỏ có một con thỏ đang chạy ra hung phấn nói,

“Đại ca ca, con thỏ! Con thỏ!”
Một bộ dạng chưa từng thấy qua núi rừng. Con thỏ giống như bị kinh hách, nhất bậc nhất bậc ly khai, Tiên Đậu sốt ruột lôi kéo cánh tay Hạ Triệu Dương lay động,

“Đại ca ca! Con thỏ muốn bỏ chạy kìa!”

Hạ Triệu Dương bị giọng điệu hung phấn của nàng lan đến, tâm tình cũng trở nên tốt theo, theo hướng nàng chỉ dẫn rút ra cung tiễn đáp lên cung nhắm, trên môi mang theo tự tin trấn an nói,

“Yên tâm đi, chạy không được!”

Dứt lời tên liền bay ra, Tiên Đậu chỉ nghe ‘hưu’ một tiếng xẹt qua bên tai, chờ nàng giương mắt đi tìm con thỏ kia thì thấy con thỏ đã ngã trên đất.
Tiên Đậu thập phần làm tốt phận sự sắm vai một tiểu nhân nhi sung bái Đường Sơn Vương, ở trên ngựa không thành thật duỗi chân vỗ tay.

“Trúng! Trúng! Đại ca ca thật là lợi hại!”

Đã quen mà các văn sĩ trong triều quanh co lấy long ca tụng, loại trắng trợn khen tặng của Tiên Đậu làm hắn thập phần hưởng thụ, kế tiếp tự nhiên là ở trước mặt Tiên Đậu hảo hảo biểu diễn kỹ thuật bắn cung của hắn.

“Hảo ~! Đại ca ca dạy Thuần nhi đi! Thuần nhi cũng muốn giống như đại ca ca lợi hại như vậy.”

Ở trong lúc Hạ Triệu Dương lại bắt trúng chim trĩ, Tiên Đậu nghiêng người bới bờ vai hắn làm nũng nói.

“Nhõng nhẽo! Ngươi một đại nam hài tử như thế nào liền thích làm nũng!”

Hạ Triệu Dương nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Tiên Đậu, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ cùng với cảm thán, Tiên Đậu làm nũng đáng yêu, không bằng nói bản thân không thể chống đỡ được nàng nhõng nhẽo mà thổn thức.

Tiên Đậu nghe, lập tức nổi lên tiểu tính tình xoay người, chu miệng không để ý hắn.

Nhìn một cái! Còn như vậy đáng yêu sinh khí! Hạ Triệu Dương thật sự đúng là không đoán được, tiểu nam hài nóng nảy trước mặt hắn lại đáng yêu như vậy. Thật chuẩn xác mà nói, là không có ai dám ở trước mặt hắn sử dụng tính tình nóng nảy này, loại cảm giác này thật sự là mới mẻ lại câu nhân, nhất là nàng dùng khuôn mặt bánh bao ngọc ngà thật sự là chọc người đau sủng mà.

Hạ Triệu Dương cầm lấy tay nàng, dùng ngón tay nàng chọt chọt mặt bánh bao của nàng, thấy nàng nhìn chằm chằm bản thân, đem cung tiễn để vào trong tay nàng, tay cầm tay nàng kêu nàng kêu nàng bắn tên, bởi vì muốn dạy nàng nhắm bắn, Hạ Triệu Dương phải cùng nàng dùng tầm mắt bình tĩnh bởi vậy, hắn tựa đầu tiến đến bên nhĩ sườn nàng, hương thơm nữ tử của Tiên Đậu trong nháy mắt vây quanh hắn, khiến hắn cảm thấy một mảnh ôn nhu hương truyền đến mũi.

Tiên Đậu ở lúc Hạ Triệu Dương tới gần nhĩ sườn của bản thân, thân thủ tay dùng thoáng sau tai dịch dịch, ngón tay lướt qua họa nhĩ, hấp dẫn tầm mắt hắn hướng tới vành tai của bản thân.

Vì thế, vành tai có lỗ hoa tai cứ như thế hiện ra ở trước mắt Hạ Triệu Dương.

Nàng là nữ tử?! Phát hiện này, làm hô hấp của Hạ Triệu Dương ngừng một chút, cảm giác toàn thân nhất thời mẫm cảm hơn không ít, cỗ mùi thơm của nàng cũng trong nháy mắt rõ rang lên, điều này làm cho hắn hô hấp dôn dập.

Cảm giác được hô hấp Hạ Triệu Dương dồn dập, Tiên Đậu để khoảng hai giây liền ở trong bụi cỏ tùy tiện chỉ

“Đại ca ca! Mau, nơi đó có con thỏ!”
Không lại để hắn tiếp tục phản ứng, để tránh hắn ở dưới phản xạ có điều kiện kéo giãn khoảng cách với nàng, nàng muốn là để ngươi biết rõ nhưng cái gì đều không thể nói, cái gì cũng không thể làm rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro