08: Từng bước xâm nhập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thanh Hư
Đánh 🌟 nhé (✯ᴗ✯)
_______________________

Hai người chở lại chỗ Tiên Đậu, Hạ Triệu Dương trước một bước đem Tiên Đậu kéo Tiên Đậu đi về phía trước, sau đó quay đầu hướng về Lý Thiện Kiệt khiêu khích cười.

Lý Thiện Kiệt nhíu mày, trong mắt tràn ngập ảo não, Tiên Đậu quan sát ánh mắt hai người trao đổi, trong lòng liền biết bản thân đã trở thành công cụ để Hạ Triệu Dương và Lý Thiện Kiệt tranh cao thấp, mà thân là người công lược, càng hiểu cái gì là trước phải khơi mào con mồi sau mới chinh phục dục sau.

Tiên Đậu thích nhất là đánh một cây gậy rồi cho một quả táo, từ từ treo khẩu vị lên đến.

Vì thế, nàng ngay lúc Hạ Triệu Dương thể hiện đắc ý liền hướng ra phía sau vươn tay về phía Lý Thiện Kiệt cầu ôm.

Thấy nụ cười đắc ý trên mặt Hạ Triệu Dương cứng ngắt lại, trong mắt sự không cam lòng dâng lên, Tiên Đậu đã ngồi vào trong long Lý Thiện Kiệt dưới khóe môi ngàn ngạt kéo lên.

Hạ Triệu Dương ta hơi hứng thú với ngươi rồi, trò chơi chỉ mới bắt đầu….

Đoàn người trở lại chỗ hạ trại, Lý Thiện Kiệt liền xem chiến lợi phẩm cũng không xem, trực tiếp kéo Tiên Đậu vào trướng của hắn, hắn vội vàng như vậy là vì trên đường về, Tiên Đậu miệng liền không rời hai chữ ‘Đại ca ca’ này đâu, cái gì ‘Đại ca ca dạy ta bắn tên’, ‘Đại ca ca bắn cung thật giỏi’ linh tinh, nụ cười vô cùng sung bái, Hạ Triệu Dương lại hay sáp lại nói một hai câu như ‘Về sau Đại ca ca mang ngươi đi tiếp’ vô cùng sủng nịnh, dỗ đầu Tiên Đậu, ánh mắt đó có thể tỏa sang luôn.

Loại tình huống này làm Lý Thiện Kiệt phi thường lo lắng!

“Xuân Hoa, ngươi sao lại không nghe lời huynh trưởng nói, cách Đường Sơn Vương điện hạ xa một chút!”

Lý Thiện Kiệt kéo Tiên Đậu vào trong trướng ảo não nắm lấy bả vai Tiên Đậu hỏi.

Tiên Đậu quyệt quyệt miệng, nhỏ giọng than thở,
“Ai kêu huynh không mang Xuân Hoa theo, muội muốn săn thú.”

“Ngươi….aiiii! ~”

Lý Thiện Kiệt đối với cái tính tùy hứng với lại hay đùa giỡn của muội muội thập phần bất đắt dĩ,

“Xuân Hoa, người cùng huynh trưởng nói thật, ngươi có phải thích Đường Sơn Vương điện hạ rồi không?”

“Huynh… huynh trưởng, ngươi sao biết….”

Tiên Đậu ra vẻ nhanh mồm nhanh miệng nói sai, tạm dừng vội vàng sửa lại,

“Ta nói huynh không phải nói Đường Sơn Vương điện hạ thích long dương chi phích sao, Xuân Hoa chỉ là cùng hắn chơi đùa thôi, có cái gì can hệ.”

Nàng thanh âm càng nói càng nhỏ, từng chữ rõ rang cũng dần mơ hồ, làm người ta có cảm giác xa xút.

“Ai~ ngươi quả nhiên vẫn là….”

Lý Thiện Kiệt hiện tại vô cùng tự trách muốn chết, nếu không phải hắn ngày hôm qua xử lý không thỏa đáng, hôm nay cũng sẽ không làm Xuân Hoa tìm Nhiễm Chu, có lẽ nàng liền sẽ không….Ai~ chỉ hy vọng hết thảy đều còn kịp.

“Xuân Hoa, ngươi nghe huynh trưởng nói, Đường Sơn Vương điện hạ hắn….”

Lý Thiện Kiệt có chút lo lắng dừng một chút, nhưng tục ngữ nói đúng đau dài không bằng đau ngắn, thừa dịp Xuân Hoa còn chưa hãm quá sâu, vẫn là chặt đứt dây tơ mới tốt, Lý Thiện Kiệt ngoan tâm tiếp tục nói,

“Hắn đã có người trong lòng rồi, là Vương Bích Thanh.”

“A?!”

Tiên Đậu ra vẻ kinh ngạc dừng một chút, kì thực là đang đã kêu Diêu Lăng Diệu đi thăm dò một về nữ tử kêu Bích Thanh này.

“Huynh trưởng ngày hôm qua không phải nói Đường Sơn Vương hắn…..Hắn là đoạn tụ sao? Thế nào… làm sao đổi thành thích nữ tử rồi?”

Vì thế, trong trướng liền yên tĩnh, Lý Thiện Kiệt bị Tiên Đậu thành công hỏi nghẹn, chuẩn xác mà nói, hắn là bị lời trước sau của bản thân mâu thuẫn.

Liền tại đây, vị ca ca vĩ đại rối rắm rằng nếu hủy diệt hình tượng bản thân thừa nhận hôm qua nói dối hay là vẫn tiếp tục để âm mưu cướp muội muội đi của tên kia tiếp tục, ở thời điểm nào đó bôi đen hắn.

Lúc này Diêu Lăng Diệu đã đem tư liệu về Vương Bích Thanh nói cho Tiên Đậu nghe.

Vương Bích Thanh, đích nữ của đế sư Vương Hiển Dương, hiện tại tuy không đã còn ở triều nhậm chức nhưng thân là đại học sĩ đương thời, lực ảnh hưởng đối với văn nhân sĩ tử vẫn không thể khinh thường, hơn nữa hắn rất có sức ảnh hưởng đối với hoàng đế Hạ Triệu Ngạn.

Vương gia từ xưa đến nay ở hoàng thành cính là một danh môn vọng tộc.

Vương Bích Thanh thân là nữ nhi của đại học sĩ, từ nhỏ đã được gọi là tài nữ, tám tuổi thì danh tiếng đã vang xa, càng yêu thích một thân bạch sắc, bang thanh ngọc khiết, tiền tài quyền thế ở trong mắt nàng chỉ chó một chữ - tục.

Vì thế được phần đông công tử thế gia mếm mộ, trừ bỏ mấy cái họa thư kia nàng còn xem, còn lại đều không coi trọng liếc nhìn một cái, đây chính là điển hình ánh mắt cao của vị tài nữ này, bất quá có thể lý giải.

Chính là hiện tại xem ra Đường Sơn Vương Hạ Triệu Dương này cũng là bề tôi dưới váy tài nữ này.

Nguyên lai khẩu vị hắn thích là cái dạng này. Tiên Đậu có chút may mắn ngay từ đầu không đi bước yêu diễm.

“Tóm lại, Xuân Hoa, ngươi nghe ca nói, cách xa Đường Sơn Vương một chút.”

Lý Thiện Kiệt chỉnh lại tư tưởng, cuối cùng quyết định trước cứ lảng việc này, dù sao việc này còn chưa định ra.

Nếu như Đường Sơn Vương cưới Vương Bích Thanh không thành thì hắn vẫn có thể tác hợp cho hai người.

Ít nhất xem ở phần tình cảm của hắn và Hạ Triệu Dương thì Tiên Đậu cũng sẽ không bị bạc đãi.

Về phần thừa nhận lỗi sai, ngượng ngùng hắn là một cái muội khống không thể mất uy tín với muội muội.

“Vậy nữ nhân Vương Bích Thanh kia cũng lưỡng tình lương duyệt với Đường Sơn Vương sao?”

Đây là điều Tiên Đậu muốn biết nhất, phải biết rằng nếu đáp án là thích thì nàng sẽ phải bỏ mục tiêu Hạ Triệu Dương này, cho dù hai người còn chưa ở cùng nhau, nhưng nàng nguyện ý thành toàn một đoạn tình cảm lưỡng tình tương duyệt.

Tuy rằng cứ như vậy, nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ sẽ càng thêm gian nan, đương nhiên làm vậy chẳng bởi vì nàng có tấm long vĩ đại tình cảm sâu nặng gì, nguyên nhân là vì….Nàng chán ghét tiếc nuối!

“Này…”

Đối với đáp án này, Lý Thiện Kiệt hơi chần chờ muốn nói thích, cho Tiên Đậu hết hy vọng với Hạ Triệu Dương nhưng vạn nhất cửa hôn sự này thành thì làm sao giờ?!

Nói không thích thì vạn nhất Tiên Đậu đâm đầu chui vào cãm bẫy ôn nhu của tên Hạ Triệu Dương kia thì biết làm sao? Này đúng thật là làm khó huynh trưởng đại nhân hắn mà!

Do dự hồi lâu, Lý Thiện Kiệt vẫn quyết định đối với muội muội nhà mình nói thật,

“Từng có đồn đãi, Vương Bích Thanh ái mộ đương kim thánh thượng, nhưng không biết thật giả.”

“….”

Đây là ngoài ý muốn đụng vào một cái tình địch sao?

“Như vậy a!”

Nói cách khác nữ nhân Vương Bích Thanh này rất có chí hướng, nàng căn bản chướng mắt Đường Sơn Vương Hạ Triệu Dương này, như thế…. Tiên Đậu mị mị hí mắt, ngước lại có thể dùng tới nàng một chút.

“Nhưng là tiểu muội, Đường Sơn Vương đối với Vương Bích Thanh rất cố chấp, ngươi nghe huynh trưởng khuyên, không cần bị biểu hiện ôn nhu bề ngoài của hắn lừa bịp.”

Lý Thiện Kiệt đem sự tình nói rõ ràng cho muội muội, giờ phút này mà nói không rõ là hại muội muội nhà mình, Nhiễm Chu tên hỗn đản này cũng sẽ không vì tâm ái mộ Vương Bích Thanh mà buông tha cho Xuân Hoa khiến hắn có hứng thú.

Tiên Đậu ra vẻ không phục quyệt quyệt miệng, nhưng vẫn đô đô thở dài nói,

“Ta đã biết, huynh trưởng!”

Sau đó bỏ chạy, tránh đi bàn tiếp đề tài này, đẩy Lý Thiện Kiệt ra khỏi màn trướng,

“Huynh trưởng, đại ca ca nói bữa tối sẽ đem con mồi hôm nay săn được nướng, Xuân Hoa hôm nay săn được một con thỏ hoang, huynh nhất định phải đem nó ăn toàn bộ đó nha.”

Há mồn vẫn không rời hai chữ ‘Đại ca ca’ tạo cho Lý Thiện Kiệt một cảm giác lòng nàng đối với Hạ Triệu Dương vẫn tràn ngập giả tưởng.

Rồi trước khi hắn mở miệng, chạy vọt tới trướng của Hạ Triệu Dương.

Mấy ngày kế tiếp, ba người đều ở trong trạng thái giằng co, Lý Thiện Kiệt cùng Hạ Triệu Dương là thời thời khắc khắc cướp đoạt, lôi kéo lực chú ý của Tiên Đậu về phía mình, còn Tiên Đậu là trong lúc hai bên giằng co phải thể hiện cho Lý Thiện Kiệt thấy là mình vẫn ái mộ Hạ Triệu Dương, vừa phải cho Hạ Triệu Dương biểu hiện tốt ở bên ngoài mặt, không thể cho bản thân hắn thấy mình là miếng thịt đã đến miệng.

Cũng may Tiên Đậu ứng biến siêu cường, giỏi nhất là đi lợi dụng góc độ tạo cảm giác tỷ như nàng sẽ ở lúc Hạ Triệu Dương thoáng xoay người biểu lộ ánh mắt thâm tình nhìn hắn, lại ở thời điểm hắn nhìn đến cười đến xán lạn vô tà, loại cấp tốc thay đổi trạng thái này rơi vào mắt Lý Thiện Kiệt tự nhiên bị lý giải là yên lặng thầm mềm, ẩn nhẫn yêu, đây là một cái nữ tử si tình làm người đau lòng cỡ nào a!

Mà Hạ Triệu Dương nhìn đến chính là xán lạn như xuân hoa, vô chân vô tà như trẻ mới sinh duy mỹ cỡ nào, làm cho người ta có xúc động muốn cất chưa cái vẻ đẹp này, lại cố tình không hiểu phong nguyện vô cùng thuần khiết, làm cho người ta muốn che chở lại muốn chiếm lấy, nhưng lại không thể xuống tay.

Đương nhiên, thời điểm thích hợp Tiên Đậu cũng sẽ cấp một chút ngon ngọt cho Hạ Triệu Dương, để tránh làm hắn sinh ra cảm giác không có thành quả mà chán ghét cùng phiền chán, tỷ như, có khi nàng sẽ cùng Hạ Triệu Dương ánh mắt thâm tình nhìn nhau, hoặc là ở lúc tiếp xúc tứ chi tạo chút động tác ái muội nhỏ, cho hắn một chút cảm giác thành tựu.

Đồng thời, vì chế tạo ra sự nhớ nhung tốt đẹp giữa hai người, Tiên Đậu cũng sẽ cùng Hạ Triệu Dương làm một ít chuyện tình lãng mạn, tỷ như bọn họ sẽ ở dưới ánh sang tươi mát duy mỹ trong rừng chơi trò truy đuổi, hay cùng nhau sóng vai tựa vào đại thụ nghỉ ngơi, tâm sự trao đổi, Tiên Đậu sẽ cho Hạ Triệu Dương một ít sự tình ấu thơ vui vẻ, tăng cảm nhận về sự đáng yêu tốt đẹp của bản thân trong lòng hắn, mà Tiên Đậu cũng sẽ phải đối với chuyện hồi nhỏ của Hạ Triệu Dương tỏ ra tò mò, hai người cứ như vậy nhất nhất trao đổi, lấy chuyện khi còn nhỏ của Lý Thiện Kiệt thành đề tài cộng minh giữa hai người, không khí cũng trở nên thoải mái ấm áp lên.

Mở rộng tấm long cho nhau, đó là bước đầu tiên để Tiên Đậu bước vào nội tâm của Hạ Triệu Dương, sau Tiên Đậu tạo bầu không khí an tĩnh mơ màng, giả ngủ, nàng đem đầu nhỏ đang tựa vào bờ vai của Hạ Triệu Dương nhích lên một chút, cảm giác được trên mặt bị một chút ướt át mềm mại đụng chạm, hơi hơi loan loan khóe miệng, thân mình càng hướng tới thân thể ấm áp kia lấn tới, giống như vô ngôn tình động, lại giống như tham luyến ấm áp, làm nam nhân này không thể đoán ra tâm tư của nàng, cũng không gây trở ngại hắn cảm nhận một chút an tường này.

Trải qua mấy ngày ở chung, Tiên Đậu thành công làm Hạ Triệu Dương đối với bản thân có một cảm giác vượt rào bản chất, theo lúc đầu là cảm thấy hứng thú thăng hoa đến có cảm tình, đồng thời nàng cũng thành công làm Lý Thiện Kiệt nghĩ rằng nàng yêu thầm không thể tự kìm chế cũng đau lòng vì nàng thật sâu.

Tiên Đậu cùng con mồi của nàng Hạ Triệu Dương lần đầu tiên nghênh đón phân ly, nàng nhìn bóng lưng Hạ Triệu Dương chậm rãi đi xa, thời gian có chút ngắn a!

Không biết bản thân mình gieo những thói quen kia có hay không phát huy hiệu quả.

Nguyên lai, những ngày qua, Tiên Đậu tận lực đối với Hạ Triệu Dương ở một số tình huống làm một ít động tác lặp đi lặp lại, tỷ như cứ sáng sớm là sẽ chui vào trong doanh trướng hắn, bồi dưỡng cho hắn nhận thức nhất quán sẽ thấy nàng mỗi sang, nàng sẽ ở mỗi khi ăn giống như con chó nhỏ, ngửi ngửi hương vị đồ ăn, lại khoa khoa đưa vào trong miệng nhấp nháp hoặc đưa cho người khác, cùng loại này dấu hiệu lập đi lập lại còn rất nhiều. Tiên Đậu chính là muốn thông qua nó tạo quán tính cho Hạ Triệu Dương để lúc tách ra có thể nghĩ tới nàng, tạo thành một loại tưởng niệm giả tượng.

Phải biết rằng giới hạn này rất mơ hồ, có đôi khi sẽ tự cho là vậy. Làm Hạ Triệu Dương tự cho là đối với mình có thâm tình hậu ý, sau đó không ngừng phỏng đoán cân nhắc đoạn tình cảm này, tự nhiên mà lần lượt nhớ lại những điểm tốt đẹp mà nàng đã tạo ra, ở trong trí nhớ vui vẻ dẫn đến động tình, làm cho trong vô tình tình cảm của hắn đối với bản thân sẽ càng sâu, đây là bước thứ hai của Tiên Đậu, xâm nhập nội tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro