09: Vưu vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor Thanh Hư
Yêu mọi người ( ˘ ³˘)♥
____________&&&

Chiêu 'Tự mình đa tình' này dùng cho loại người tâm tư kín đáo như Hạ Triệu Dương là vô cùng thích hợp, cái bản tính suy đoán nhiều tâm tư nhiều của những người hoàng tộc là chuyên dành cho loại này.

Từ mức độ hảo cảm mà hệ thống cho thấy là có thể biết được mấy ngày nay hảo cảm của Hạ Triệu Dương tăng trưởng vô cùng tốt.

Mà mấy ngày nay Tiên Đậu cũng không được rảnh rỗi, nàng phái Diêu Lăng Diệu tìm hiểu hành tung của Vương Bích Thanh, nếu Hạ Triệu Dương đã ái mộ Vương Bích Thanh thì tất nhiên nếu nắm rõ Vương Bích Thanh liền có thể bắt đến Hạ Triệu Dương, đến lúc đó, tiến độ của bố cục của nàng cũng có thể phát triển tốt.

Tùy cơ ứng biến, lúc hai người này gặp nhau thì có thể bắt đầu màn kịch, đem sự tình phát triển theo hướng có lợi với nàng nhất.

Tiên Đậu nhẫn nại đợi năm sáu tháng, rốt cục chờ đến một bữa tiệc của Tử tiểu thư một thế gia lớn trong hoàng thành, kỳ thực nói trắng ra là một buổi tụ họp ở cổ đại để củng cố tình hữu nghị, là các công tử tiểu thư gia đình môn phiệt tổ chức các buổi gặp gỡ.

Thời đại này, lễ nghi tách nam nữ đại phòng còn không có nghiêm cẩn như vậy, cho nên giữa nam nữ vẫn có thể quang minh chính đại gặp mặt tiếp xúc, chỉ là trước khi thành hôn thì trách tiếp xúc thân mật.

Dĩ vãng Lý Tiên Đậu đối với loại tiệc không ngắm hoa thì ngâm thơ này không có hứng thú, cho nên nàng rất ít lộ diện trong những trường hợp này, lần này là vì để gặp mặt Hạ Triệu Dương và Vương Bích Thanh cùng với loại hoạt động hữu nghị của thời đại này có chút tò mò, nên nàng bảo Lý Thiện Kiệt mang nàng đi tham gia náo nhiệt.

Lúc này đây, nàng cũng không dùng thái độ điệu thấp để xuất hiện, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng lấy bộ dạng nữ tử xuất hiện trước mặt Hạ Triệu Dương, nhất định phải đạt tới hiệu quả kinh thiên động địa, lo lắng đến tình địch Vương Bích Thanh mặc bạch y, màu trắng luôn có thể đem màu đỏ lấn lên vẻ đẹp, nàng liền chọn một bộ tơ lụa hồng đỏ thủy linh, làm trắng cùng đỏ xen kẽ nhau, ai kinh diễm hơn người đó liền thắng.

Tiên Đậu dùng bút chì đem mặt mày phác họa rõ nét, cùng với khuôn mặt tắng nõn kia của nàng như một phiếm ngọc nhu hòa tỏa sáng, thêm một nét nhỏ nơi mi gian để càng thêm linh động câu nhân, môi nhuộm đỏ sắc, làm cho đôi môi như một đóa hoa kiều diễm, mỗi khi mấp máy mở lên tiếng, môi kia liền đánh bật vào thị giác người khác như U Lan kiều diễm ngon miệng.

Mặc một thân đỏ thẫm, vật phẩm trang sức trên đầu tự nhiên muốn hòa hợp, nàng đem mái tóc dựng thẳng cao, lộ ra cái trán trơn bóng, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn của bản thân, hai mép tóc buông thả hai bên kết trâm cài vĩ sắc, màu vàng trâm vĩ chớp lên làm khuôn mặt như phù dung của nàng thêm vài phần tươi sáng, lại ở hai mép tóc tuyến hai đóa hoa kim phồn, tạo cảm giác không cầu kì mà lại lộ vẻ phú quý, xứng với một thân hồng y bạch sắc, mày mặc môi hỏa, một thịnh thế kiều nhan liền mông lung ở trong gương đồng nở rộ ra.

Thánh khiết bạch y sao?

Để ta xem ngươi lấy ta làm nền như thế nào!

Vì vạt váy trói buộc, nên Tiên Đậu chỉ có thể sải từng bước nhỏ như sen lung lay sinh động chậm rãi đi ra lầu các, không ngoài ý muốn thu hoạch lấy ánh nhìn kinh diễm của Lý Thiện Kiệt đang đợi ở gian ngoài, hắn tiến lên nắm lấy bã vai Tiên Đậu đem nàng hảo hảo đánh giá một phen, chợt sảng khoái cười lớn,

"Xuân Hoa của chúng ta lớn rồi, lần này có thể dẫn tới vô số công tử thế gia theo đuổi, huynh trưởng đến lúc đó khó chiếu cố đây!"

Nội tâm còn đang hân hoan một phen, chỉ bằng dung mạo của muội muội nhà mình dù là mấy đại tướng quân ở bên ngoài cũng có thể dẫn tới vô số si mê, đến lúc đó để cho Nhiễm Chu tên tiểu tử kia xem, muội muội của hắn không phải chỉ có thể gả cho tiểu tử nhà ngươi.

Xem ra, huynh trưởng đại nhân nhà mình bị câu nói kia của Hạ Triệu Dương 'Thuần nhi không phải hắn thì không gả' kia kích thích không nhẹ, khẩu khí này đến bây giờ vẫn còn là biết.

Lý Thiện Kiệt nâng Tiên Đậu lên xe ngựa, hai người mang theo một người hầu giống như đi dạo chơi gia viên nhà mình mà đi.

Ở trên đường vừa đúng lúc gặp được công tử nhà Lương thượng thư, Lương Nham cũng đi tới yến hội. Cùng là công tử thế gia, Lý Thiện Kiệt và Lương Nham cũng xem như có chút giao tình.

Lương Nham thấy Lý Thiện Kiệt cưỡi ngựa hộ tống xe ngựa thì lòng hiếu kì không khỏi nổi lên, cũng xuống xe ngựa cùng Lý Thiện Kiệt cưỡi ngựa đi trước,

"Lý huynh, trong xe ngựa là vị tiểu thư nhà nào mà có thể được ngươi tự mình hộ tống bảo hộ như thế này."

"Ngồi trong xe ngựa là muội tử nhà ta."

Lý Thiện Kiệt vừa nghe Lương Nham hỏi Tiên Đậu, lập tức ngẩng cao đầu vài phần, thần thái này có pha một chút đắc ý về muội muội nhà mình, Lương Nham nghe thế thì càng đối với nữ tử trong xe ngựa hiếu kì thêm vài phần, bất quá hắn cũng không có hỏi nhiều, bởi vì giờ mà tiếp tục hỏi xuống thì có chút không hợp quy củ, dù sao bọn họ cũng cùng đường, đợi lúc nữ tử này xuống xe hắn có thể nhìn thấy thôi, hắn muốn nhìn xem vị quý nữ Lý thị được đau sủng nhất này đến cùng là bộ dạng gì.

"Ha ha, nguyên lại là tiểu thư quý phú a! Lương mỗ thất lễ!"

Lương Nham đối với Lý Thiện Kiệt ôm quyền thi lễ, hai người hoàn thành lễ tiết chào hỏi, Lương Nham cưỡi ngựa nói với Lý Thiện Kiệt,

"Lý huynh, hôm nay hai ta đã có duyên gặp mặt, đã vậy chúng ta cũng cùng đường không bằng cùng nhau đi một đoạn đi!"

"Tốt! Lương huynh, thỉnh!"

"Lý huynh, thỉnh"

Hai người khách sáo một phen, hai đội nhân mã xác nhập lại. Đoàn người đi tới nơi, Lý Thiện Kiệt tự mình xuống ngựa đi nâng Tiên Đậu xuống xe, mà tầm mắt Lương Nham cũng gắt gao nhìn đến.

Màn lụa trên xe ngựa được nhấc lên, lọt vào mắt đầu tiên là một bàn tay như Bạch Ngọc, đầu ngón tay mượt mà oách ngọc, duy mỹ tinh xảo, cảm giác cứ như vậy mà ập đến.

Nữ tử trong xe ngựa còn chưa lộ rõ mặt mũi mà chỉ bằng một bàn tay đã làm lay động đến nhân tâm người khác.

Hô hấp Lương Nham không khỏi ngừng lại, ánh mắt không dám chớp nhìn chằm chằm vào màn xe ngựa được nhấc lên kia, Tiên Đậu dung nhan tú lệ chậm rãi rõ ràng đứng lên, cái bại lộ này làm cho nàng dưới ánh sáng thêm kiều diễm ướt át, dung nhan bị bịt kín một tầng tựa như ảo mộng lương mỹ, Lương Nham ánh mắt đầu tiên liền bị hấp dẫn theo từng bước chân nàng bước xuống.

Khi Tiên Đậu hoàn toàn lộ ra dưới ánh sáng, thế giới của hắn đột nhiên tĩnh lặng, tại vài cái hô hấp ngắn ngủi kia, hắn tựa hồ có thể nghe được trái tim bản thân nhảy lên.

Lương Nham nương cùng Lý Thiện Kiệt chào hỏi đến gần vài bước, gần gũi đánh giá Tiên Đậu,

"Lý...Lý huynh! Vị tiểu thư này là...Đó là?"

Ánh mắt hắn si mê, cơ hồ dính ở trên mặt Tiên Đậu.

Lý Thiện Kiệt nhìn hắn bị muội muội nhà mình mê hoặc đến u u mê mê, trong lòng liền bắt đầu sinh khí và tự hào, tự hào là vì muội muội nhà mình có mị lực đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, có thể nhìn một cái liền mê đảo đối phương, tâm khoe khoang của huynh trưởng đại nhân được thỏa mãn, sinh khí là vì cái thằng này si mê thật là nếu không tốt sẽ thành sắc lang.

Huynh trưởng đại nhân lo lắng cho muội muội nhà mình, liếc một cái liền nhìn ra cái tiểu tử này đối với muội muội của hắn có sắc tâm, nam nhân là cái loại gì hắn rõ ràng nhất, nếu mà không cẩn thận sẽ bị sắc lang tha đi.

Đơn giản mà nói, huynh trưởng nhà mình thập phần không thích Lương Nham dùng ánh mắt có tính xâm lược như vậy nhìn muội muội của mình.

Vì thế, Lý Thiện Kiệt nghiêng người chặn ánh mắt của Lương Nham, lạnh mặt lễ pháp cùng Lương Nham hàn huyên vài câu, liền dắt Tiên Đậu vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro