10: Khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor Thanh Hư
♡(> ਊ <)♡♡(> ਊ <)♡♡(> ਊ <)♡♡(> ਊ <)♡
___________
Lương Nham đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng lung lay sinh động của Tiên Đậu, bộ ngực đầy đặn, thắt lưng tinh tế thon dài, còn có bờ mông tròn trịa kia, hắn nuốt nuốt nước miếng, này thật sự là một cái vưu vật khó gặp trên đời a!

Khó trách Lý tướng quân đem nàng giấu kỹ vậy, nếu như vưu vật như vậy có thể thành thê tử của chính mình vậy....

Tưởng tượng thấy mình có thể ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia, Lương Nham có loại cảm giác bàn tay nóng rát, giờ khắc này, cái gì kiêu ngạo, tùy hứng, thô lỗ như lời đồn đều thành mây bay.

Cùng đồng cảm như Lương Nham còn có rất nhiều các thế gia công tử khác, lúc Lý Thiện Kiệt chậm rãi nắm tay Tiên Đậu đi vào đình viện, yên tĩnh cùng xôn xao trước sau phát sinh, làm kinh diễm ban đầu qua đi, bắt đầu đều hỏi thăm vị tiểu thư này, trong vườn xôn xao khiến cho Vương Bích Thanh đang trò chuyện cùng Hạ Triệu Dương chú ý.

Hắn theo tầm mắt của đám người, nhìn thấy hồng y phất phới, dung mạo tuyệt diễm của Tiên Đậu liền như vậy xâm nhập vào trong mắt hắn, làm hắn nguyên bản đang tươi cười lộ ra ý lấy lòng Vương Bích Thanh đình trệ, vưu vật tuyệt vời như vậy chính là tiểu nha đầu thuần khiết trong sáng mấy ngày trước sao?

Nàng mặc nữ trang đúng là thật xinh đẹp.....

Nhớ tới mấy ngày nay đối với nha đầu này tưởng niệm, lại nhìn tiểu mỹ nhân tuyệt luân xinh đẹp trước mắt, Hạ Triệu Dương thật muốn bỏ xuống đóa Kiều hoa chấp niệm thật sâu trong lòng mình, lúc này vô tình trung Tiên Đậu đã cùng Vương Bích Thanh đấu ngang tay một trận.

Nam nhân a, là loại sẽ không thể nào kháng cự với hai chữ - tươi mới, Tiên Đậu đối với vòng lòng quẩn này mà nói là vô cùng rõ ràng, nàng tưới cười như hoa mới nở cùng với nàng vốn dĩ xinh đẹp thật là có tính xâm lược thị giác rất cao.

Vô cùng tự nhiên đem ánh hào quang của các tiểu thư tất cả đoạt đi, liền ngay cả Vương Bích Thanh cũng không ngoại lệ, một thân bố sam bạch ý, trên đầu không có vật trang sức nào, Vương Bích Thanh đứng bên người nàng quả thực chỉ có hai từ để hình dung- bần hàn.

Không sai, dĩ vãng cao cao tại thượng tươi mát khi so cùng Tiên Đậu hoa lệ hồng sắc cùng dung mạo diễm lệ làm nổi bật thì có vẻ vô cùng rẻ tiền.

Giờ khắc này, tuy rằng Vương Bích Thanh có dung mạo như thủy tinh phù dung nhưng chống lại Tiên Đậu một cái tùy ý tà nghễ thì không bằng.

Nếu nói Vương Bích Thanh đẹp là cái thanh tao thoát tục như vậy Tiên Đậu chính là cái đẹp mà khiến người muốn phạm tội, sa đọa luôn, so với thủ nghiêm càng dễ dàng khiến người ta trầm mê, chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, Vương Bích Thanh là cao thượng tao nhã bất quá Tiên Đậu là tà ác mỹ.

Vương Bích Thanh tựa hồ cũng phát hiện điểm này, cho nên nàng căn bản là không đi qua bên hướng Tiên Đậu, mà theo tùy tùng viện là không quấy rầy Tiên Đậu trò chuyện, không đi qua, bởi vậy hắn cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm bên kia một đám thế gia công tử hiến ân cần mà cắn răng, liền đối ứng với Vương Bích Thanh đều trở nên không yên lòng.

Vương Bích Thanh theo tầm mắt Hạ Triệu Dương lướt qua thanh âm thanh lãnh nói,

"Đã là người quen của Đường Sơn Vương điện hạ, không ngại đến cùng trò chuyện đi."

"Ngạch.."

Hạ Triệu Dương do dự, hắn tự nhiên là biết nếu hắn làm vậy thật, đi chào hỏi tất nhiên sẽ khiến cho nàng bất mãn, nữ nhân là sinh vật lòng dạ hẹp hòi, nhưng kêu hắn là hắn quả quyết cự tuyệt hắn thật sự là không bỏ được Tiên Đậu, hắn hiện tại bức thiết muốn chứng minh bản thân đối với vưu vật này có tính ảnh hưởng, muốn đem nàng rơi vào bể tình, chặt chẽ nắm trong tay hắn.

Suy nghĩ trong đầu vòng vo hai vòng, Hạ Triệu Dương nhẹ nhàng cười nói,

"Không bằng Bích Thanh nàng cùng ta tiến lên như thế nào! Dù sao..."

Hắn không nói hết mà nhìn qua Tiên Đậu ám chỉ làm phiền Vương Bích Thanh vì hắn tị hiềm, dù sao đối phương mang theo nô tì.

Vương Bích Thanh khóe môi nhàn nhạt ngoéo một cái, đối với phản ứng này của Hạ Triệu Dương coi như vừa lòng, tuy rằng nàng chẳng phải thật lòng thích Hạ Triệu Dương, nhưng đối với sự theo đuổi của hắn vẫn rất hưởng thụ, bởi vậy, nàng cũng không thích có nữ tử khác theo nàng nơi này cướp đi sự chú ý của hắn, phi thường phi thường không thích!

Vương Bích Thanh nhìn về phía Lý Thiện Kiệt đứng ở bên người Tiên Đậu, hai người tầm mắt vừa khéo giao nhau, Tiên Đậu nâng ống tay áo lên, dùng nửa bàn tay khinh đỡ môi đỏ tươi hướng nàng cười quyến rũ.

Này quyến rũ ở trong mắt nam nhân là cắn cốt kiều mị, ở trong mắt nữ nhân là càn rỡ khiêu khích.

Vương Bích Thanh nhìn về phía Tiên Đậu không khỏi càng âm trầm...

Đối với sự khiêu khích của Tiên Đậu, Vương Bích Thanh không khỏi thẳng thắt lưng, theo Hạ Triệu Dương bước từng bước tới chỗ Tiên Đậu đi đến, mỗi một bước đi đều sẽ thải thật kiên định sau mới bước tiếp điều này làm cho nàng đi tới thân hình mang theo một loại trang nghiêm khó diễn tả bằng lời, hơn nữa ánh mắt nàng trong suốt kiên định, sẽ làm cho người ta có cảm giác nàng cao thượng không thể xâm phạm cho nên những chỗ nàng đi qua, mọi người ào ào tránh đường cho nàng.

Hạ Triệu Dương nguyên bản muốn chạy vội tới chỗ Tiên Đậu bước chân cũng từ từ hoàn lại, như vậy có thể thấy khí thế trên người một nử tử mà có thể làm được điều này phải có danh vọng cao chót vót làm người khâm phục.

Đây mới là vương phi mà Hạ Triệu Dương nguyện ý cưới, chính thê trong long hắn, nữ nhân tài nàng như vậy mới có thể trấn trụ hậu viện thê thê thiếp thiếp của hắn, làm hắn có cuộc sống thê thiếp tốt đẹp.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro