Chương 9: Ghen ghét.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡ Editor: Tà Miêu.

♡ Chương 9: Ghen ghét.

Bạch Tô thu thập đồ đạc của mình, nói với ba người khác một tiếng rồi đeo ba lô xuống lầu.

Dưới lầu, Diệp Dong tựa vào cạnh xe jeep chờ, ở trước mặt hắn còn có một cô gái xinh đẹp, lúc này, trên mặt Diệp Dong đầy kinh ngạc.

Văn Tiểu Tiểu không để ý tới Diệp Dong, Bạch Tô gọi điện thoại nói với cô rằng muốn đi bộ đội, cô thật sự không hiểu được vì sao lại vậy, nên cô lập tức gọi điện cho anh hai mình, kết quả Văn Thiếu Liên còn kinh ngạc hơn cả cô, không hề nghe được tin tức gì, Văn Tiểu Tiểu sợ muộn giờ tiễn Bạch Tô, chỉ có thể đến chờ dưới lầu ký túc xá của Bạch Tô.

Diệp Dong nhìn cô gái vẻ mặt sốt ruột trước mắt, bọn họ đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tuy rằng hắn lớn tuổi hơn Văn Tiểu Tiểu một ít, nhưng địa vị của Văn Tiểu Tiểu trong gia tộc thật sự là rất cao, muốn xem nhẹ cũng rất khó.

Thân ảnh tuấn tú xuất hiện ở trước cửa ký túc xá, Diệp Dong kinh ngạc phát hiện biểu tình của Văn Tiểu Tiểu lại trở nên thẹn thùng, đứa con gái không sợ trời không sợ đất này vậy mà cũng biết thẹn thùng, thật sự là một tin tức kinh động thế giới.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Dong, Văn Tiểu Tiểu vọt về phía Bạch Tô, mà lúc Bạch Tô nhìn thấy Văn Tiểu Tiểu cũng lộ ra nụ cười ôn hòa.

Trời ạ, ai đó tới nói cho hắn đi, người mà tương lai sẽ là em dâu của hắn sao lại thân mật với một nam nhân khác như vậy?

“Anh nhìn đi, đó là sự thật.” Phía sau truyền đến một giọng nói lạnh như băng.

Diệp Dong xoay người lại: “Thiếu Liên?”

Văn Thiếu Liên âm u nhìn hai người đang thân mật nói chuyện cách đó không xa, qua một thời gian không gặp, quan hệ giữa hai người dường như càng tiến thêm một bước, thế nhưng cũng đúng thôi, Văn Tiểu Tiểu xinh đẹp như vậy, gia thế lại tốt, Bạch Tô là một tiểu tử từ nông thôn lên, nào có chuyện không tìm cách bò lên ôm đùi.

Ở trong lòng cứng nhắc định tội cho Bạch Tô, Văn Thiếu Liên vẫn nhìn chằm chằm hai người kia, miệng nói: “Anh tốt nhất là nên nói với Khâm một tiếng, để hắn ta nhanh nhanh trông em tôi cho chặt, tránh cho đến lúc hắn trở lại thì bà xã đã là của người khác.”

“Thiếu Liên?” Diệp Dong có chút nghi hoặc, bởi vì Văn Thiếu Liên cho tới bây giờ đều là người hào hoa phong nhã, hắn rất ít khi nói như vậy, mà hôn sự giữa Văn Tiểu Tiểu và Diệp Khâm cũng là ý của trưởng bối hai nhà, xét theo mức độ yêu thương Văn Tiểu Tiểu để xem, nếu Văn Tiểu Tiểu có thể thích một người khác, hẳn là sẽ không bị ép buộc, vậy vì sao Văn Thiếu Liên lại để ý đến chuyện này như vậy.

“Ừm, Thiếu Liên,” Diệp Dong khụ một tiếng, nói: “Cho dù Tiểu Tiểu không làm em dâu của tôi cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà chúng ta.”

Văn Thiếu Liên còn đang nhìn hai người kia, nghe được Diệp Dong nói liền mạnh mẽ nhìn về phía y: “Đây là ý của anh, chưa chắc Diệp Khâm đã nghĩ vậy.” Đúng, y cảm giác Diệp Khâm kỳ thật cũng thích Văn Tiểu Tiểu, chính là đối với nam nhân mà nói, sự nghiệp càng thêm quan trọng hơn một ít.

Văn Thiếu Liên chưa bao giờ hy vọng Văn Tiểu Tiểu cùng một chỗ với Diệp Khâm như lúc này, hắn thậm chí còn có chút thầm oán sao Diệp Khâm còn chưa đến đây, không hành động sớm một chút, đuổi em gái mình vào tay.

Diệp Dong còn không chưa kịp nói chuyện, Văn Tiểu Tiểu đã cùng Bạch Tô bước đến trước mặt bọn họ.

Hôm nay Bạch Tô thật dịu dàng, Văn Tiểu Tiểu cảm thấy chính mình hạnh phúc sắp bay lên rồi, mắt chứa ý xuân, thật sự là một thiếu nữ mơ mộng, không còn là cô gái tomboy mạnh mẽ lúc trước.

Nhìn thấy Văn Thiếu Liên cô thực kinh ngạc, thế nhưng hiện tại cô không có tâm trạng quản nhiều như vậy, vừa rồi Bạch Tô nói, cậu chỉ đi bộ đội rèn luyện một chút, rất nhanh sẽ trở lại.

Bạch Tô thấy Văn Thiếu Liên, kính lễ, hô: "Chào học trưởng."

Văn Thiếu Liên chỉ thản nhiên gật gật đầu, ánh mắt liền nhìn về phía Văn Tiểu Tiểu, trong lòng Bạch Tô có chút kỳ quái, đàn anh này hình như đã không thích cậu ngay từ đầu, thế nhưng đối với người không liên quan, cậu chưa bao giờ để ở trong lòng.

Đối với việc Bạch Tô nhanh chóng dời tầm mắt nhìn trên người hắn đi, Văn Thiếu Liên càng thêm tức giận trong lòng, quên mất chính mình mới là người không thèm nhìn người ta trước, nói với Văn Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, ba ba có việc tìm em, theo anh về nhà đi.” Nói xong liền kéo lấy tay Văn Tiểu Tiểu.

“Chờ một chút đã, em còn có chuyện muốn nói cho Bạch Tô.” Văn Tiểu Tiểu đương nhiên không chịu, né tránh tay Văn Thiếu Liên, mặt Văn Thiếu Liên càng thêm đen, cứng ngắc đứng ở nơi đó, không khí nhất thời trở nên xấu hổ.

“Bạch Tô, chúng ta cũng nên đi thôi.” Tuy rằng rất khó hiểu với sự kỳ lạ của Văn Thiếu Liên, nhưng Diệp Dong vẫn đi ra hoà giải, vươn tay nhận lấy ba lô của Bạch Tô rồi kéo cậu lên xe.

Văn Tiểu Tiểu muốn tiến lên đi theo Bạch Tô nói chuyện, lại bị Văn Thiếu Liên mạnh mẽ giữ lại.

“Anh hai, anh làm gì vậy? Mau thả em ra!” Văn Tiểu Tiểu lớn tiếng kêu, tiện đà bắt đầu liều mạng giãy dụa, Bạch Tô nghe được tiếng hét của Văn Tiểu Tiểu, muốn xuống xe đi xem, Diệp Dong lại qua gương chiếu hậu thấy bạn tốt đang gắt gao trừng mình, vì thế nhanh chóng khoá cửa xe, đạp chân ga, xe 'viu' một tiếng xông ra ngoài...

Văn Thiếu Liên cười lạnh nhìn chiếc xe xa dần, Bạch Tô, cậu muốn cùng một chỗ với Tiểu Tiểu sao, nằm mơ đi, Diệp Khâm sẽ trở lại rất nhanh, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người tới tìm cậu gây phiền toái.

Văn Thiếu Liên không biết là, nơi Bạch Tô đang đi chính là nơi mà Diệp Khâm đi, bánh răng vận mệnh, bắt đầu chuyển động…

.::.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro