Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên nhân khiến cho Lâm Tinh Dạ tới Quy Nguyên Tông có rất nhiều, phần lớn trong số đó cũng là để người khác không nhận ra y. Vì vậy, y lúc này không phải quá đặc biệt nổi tiếng, chỉ mới treo trên đầu chức vụ nội môn đệ tử, ở Quy Nguyên Tông hoàn toàn không tính là nổi danh.

Cũng chính vì y không tính là nổi danh, những việc vớ vẩn như khảo thí đệ tử mới vào cứ như vậy đã bị y bí mật nhúng tay.

Quy Nguyên Tông lần này thu nhận đệ tử mới, vì muốn truyền bá đạo thống không phân biệt giàu nghèo, nên đã thu nhận tất cả tán tu cùng những đệ tử ngoại môn nổi bật.

Ninh Tùy cũng là một người trong số đó.

Lâm Tinh Dạ cố ý để cho Ninh Tùy chăm sóc hoa mắc cỡ trong khoảng thời gian này, cốt là muốn hắn vì đó mà hao phí tinh lực. Đáng tiếc, Lâm Tinh Dạ nhìn chữ viết trên tờ giấy mỏng: Ninh Tùy, toàn thắng.

Lâm Tinh Dạ đột nhiên dùng sức ở ngón tay, nơi khớp xương mơ hồ trắng bệch, nếu không phải y giữ lực độ trước sau như một, hiện tại tờ giấy kia đã nát vụn.

Thật ra tay Lâm Tinh Dạ được bảo dưỡng cực kì tốt, khớp xương rõ ràng, trắng nõn như ngọc. Cho dù y đều là ngày ngày cầm kiếm, tay nhuốm  đầy máu tươi cùng oan hồn mà vẫn như được bao bọc trong nhung lụa, nửa điểm trần tục muốn vấy cũng không được. Ngay cả lúc cầm kiếm giết người, tác phong của y cũng sẽ không cho phép bản thân lộ ra sát ý bức thiết như vậy.

Y của lúc này thật khác thường, thật sự là bởi vì. . . quá chán ghét Ninh Tùy, chán ghét đến độ khi nghe thấy tất thảy những tin tức về hắn đều là tin tốt lành, y cảm thấy giống như là nó đang đối với y tuyên chiến.

Lâm Tinh Dạ cũng không phải bệnh hoạn như vậy từ lúc đầu, thật sự là bị Ninh Tùy hành hạ thành ra phản xạ có điều kiện.

Kiếp trước, Ninh Tùy hễ biết làm cái gì, đều phải hướng y khoe khoang mới được. Cho dù là hắn bế quan nửa năm nghiên cứu ra một loại trận pháp mới, sau khi xuất quan chuyện quan trọng nhất chính là đi Bất Dạ Thành tìm y, hỏi: “Thiếu Quân, ngươi có thể thử trận pháp này chứ?”

Lâm Tinh Dạ là một kiếm tu, làm sao y biết trận pháp là cái gì? Y tất nhiên cho rằng Ninh Tùy đang muốn khoe khoang với mình, giận đến mức vung tay đánh hắn, mà cư nhiên hết lần này tới lần khác đều đánh không lại, khiến y chỉ có thể mang một bụng tức giận trở về Bất Dạ Thành tiếp tục tu kiếm.

Bây giờ nhìn trong tay tờ giấy mỏng kia, Lâm Tinh Dạ tựa như thấy được Ninh Tùy đang nói với y: “Ngươi nhìn xem, ta cả đời chưa bao giờ thua ai, không giống ngươi, bại dưới tay ta mấy lần liền.”

Có lẽ sát ý của y quá rõ ràng, một ám vệ phỏng đoán nói: “Thiếu quân, có cần thuộc hạ đem người này —— “

Gã làm động tác cắt cổ, nhưng vẫn dè dặt thu lại mùi máu tanh trên người mình.

“Không cần.” Lâm Tinh Dạ cùng Ninh Tùy là kỳ phùng địch thủ, y càng hy vọng Ninh Tùy bại trong tay mình, hơn nữa. . .còn phải là bị áp chế đến không còn sức đánh trả. Chỉ có như vậy, ấm ức trong lòng y mới có thể được quét sạch, sau này y cũng sẽ không bị tâm ma quấy nhiễu nữa.

“Đem người này đổi đi, cuộc chiến thứ ba của Ninh Tùy sẽ do ta đánh với hắn.” Lâm Tinh Dạ chỉ tên người cuối cùng trên giấy. Sau khi Quy Nguyên Tông chọn tân đệ tử thì sẽ chọn ba nội môn đệ tử xuất sắc để so chiêu cùng họ. Một là vì để cho bọn họ lãnh hội đạo pháp tuyệt diệu, kiên định cầu đạo, tâm khiêm tốn không thay đổi. Hai cũng là để biểu diễn thực lực của tông môn.

Bởi vì trong cuộc tuyển chọn Ninh Tùy có kết quả toàn thắng, nên ba đối thủ mà Quy Nguyên Tông chỉ định cho hắn đều là người có tiếng tăm lừng lẫy trong nội môn. Nhưng theo như sự quan sát của Lâm Tinh Dạ, những người này đều không phải là đối thủ của hắn, nhiều lắm là đánh bại được hắn, ngược lại càng khích lệ hắn tiến bộ.

Người y sẽ thay thế cũng là một kiếm tu, thường được người ta gọi là “Tu La Kiếm”, là một tu sĩ hiếm có dùng kiếm chiêu tàn nhẫn để đi lên trong Quy Nguyên Tông.

Lâm Tinh Dạ bình thản nói, ám vệ nghe xong run sợ trong lòng: “Thiếu quân, thủ đoạn Ninh Tùy cổ quái, ngài không cần mạo hiểm. . .”

Lâm Tinh Dạ nghe vậy, trong nháy mắt cảm thấy như bị đâm xuyên vào lòng: “Làm sao, ngươi cũng cảm thấy ta thắng không nổi hắn?”

Y siết chặt tờ giấy, cặp mắt đào hoa sâu thẳm bỗng nổi lên cơn giận tràn lan, ấy vậy mà lại càng thêm phần hờ hững lãnh đạm, càng thêm mấy phần mị lực khiến người ta say đắm.

Y rũ mắt xuống, nhãn cầu xinh đẹp hướng về ám vệ, tựa như yêu ma.

Ám vệ vội vàng cúi đầu: “Thuộc hạ không dám, chẳng qua là quân thượng đã từng phân phó, không thể để cho Thiếu Quân người mạo hiểm. . .” Lời này vừa nói ra, hắn liền biết bản thân đã lỡ miệng, đương lúc muốn giải thích ——

Một đạo kiếm khí rét lạnh trực tiếp hướng tới trước mặt gã, ám vệ chưa kịp phản ứng, một tia tóc mai liền đứt, chậm rãi từ trong không trung rơi xuống.

Lâm Tinh Dạ một tay cầm kiếm, Bích Không Kiếm ngay cả vỏ cũng chưa rút ra, cách cổ hắn không quá nửa tấc, trong mắt y hận ý cực sâu, “Quy Nguyên Tông cách Bất Dạ Thành hơn vạn dặm, ngươi nghe lời phụ quân ta như thế, ta tất nhiên sẽ không ép buộc ngươi. Chi bằng —— “

Bích Không Kiếm hướng cổ ám vệ mà đè xuống, một tia máu tươi đỏ thẫm dính vào vỏ Bích Không Kiếm, “Chi bằng để cho cái đầu nghe lời của ngươi cút trở về Bất Dạ Thành, thay ta phân ưu cùng phụ quân!”

Ám vệ không dám động dù chỉ là một chút, giữa trán đã nhễ nhại đầy mồ hôi lạnh. Gã đúng là vâng theo mệnh của Bất Dạ Thành quân chủ, Bất Dạ Thành quân chủ cũng không muốn để cho gã ở trước mặt của Thiếu Quân nói thêm về hắn.

Con cháu nhất mạch của Bất Dạ Thành quân chủ, phần lớn tính tình bá đạo, sở thích sát phạt. Thân là gia thần, hôm nay gã lỡ lời, có chút quá phận, nếu chết trong tay Thiếu Quân cũng không thể trách ai được.

Ám vệ nhắm mắt đợi chết. Qua hồi lâu, kiếm ý của Bích Không Kiếm mới đột nhiên bùng nổ, nhưng cũng không phải hướng về phía gã, mà là đem bàn gỗ trầm hương bên cạnh đánh nát.

Lâm Tinh Dạ kiềm chế tính khí của chính mình, đem hỏa khí toàn bộ đều hướng về phía Ninh Tùy kia, lạnh lùng nói: “Nếu còn có suy nghĩ một lòng hầu hai chủ, lần sau ngươi liền tự mình lãnh cái chết.”

Ám vệ không nghĩ tới mình còn có thể chạy khỏi một kiếp. Nên biết huyết thống của Bất Dạ Thành quân chủ, thiên phú càng mạnh thực lực càng cao, tính khí càng thêm phần cổ quái. Lâm Tinh Dạ là Thiếu Quân nổi tiếng nhất, tính khí cũng đặc biệt không tốt. . .

Bất kể như thế nào, hôm nay có thể sống sót, chính là may mắn.

Ám vệ hành lễ, tỏ vẻ trung thành vĩnh cửu.

Lâm Tinh Dạ không nhìn gã nữa, xoay người đi ra ngoài cửa, “Ngươi trở về nói với phụ quân: Ta bây giờ yếu hơn hắn, không có nghĩa là trong tương lai ta cũng không đánh lại hắn. Không ai có thể thuận buồm xuôi gió mà thực lực mạnh lên, thời của hắn đã qua, sau này người có thể dẫn dắt Bất Dạ Thành đi đến huy hoàng chỉ có thể là ta.”

Rõ ràng, lời này tương đương với lời tuyên chiến của con trai dành cho phụ thân của mình: Ngài chớ quản ta, ngài đừng tưởng ngài hiện tại so với ta lợi hại hơn, sau này ta có thể đem ngài đè xuống đất đánh cũng không biết chừng.

Ám vệ không biết Bất Dạ Thành quân chủ khi nghe được lời này sẽ làm ra loại phản ứng gì, theo lý mà nói, nhi tử xuất sắc hẳn phải rất cao hứng, nhi tử phản nghịch lại hẳn phải buồn giận. Nhưng ám vệ không cách nào dự đoán được tâm tư Bất Dạ Thành quân chủ, cũng giống như việc hắn không biết tại sao Bất Dạ Thành quân chủ ngăn cản Thiếu Quân lịch luyện vậy.

Ân oán giữa hai cha con này, tuyệt không phải là chuyện mà gã có thể nhúng tay. Ám vệ lắc đầu, thu dọn sạch sẽ đống bừa bãi vương đầy đất, lẳng lặng biến mất.

Quy Nguyên Tông, sân tỷ thí.

Ninh Tùy đứng giữa sân, bộ quần áo xám trên người đã có mấy chỗ thủng.

Hắn đang chờ đối thủ thứ hai lên đài, vốn tưởng là phải hết sức nôn nóng, nhưng Ninh Tùy cũng không lộ vẻ hốt hoảng, bình tĩnh kiểm tra trận bàn của mình có tổn hao gì không.

Hắn thấy mấy viên linh thạch của mình đã hoàn toàn không còn sáng bóng, từ trong tay áo cầm ra mấy viên nhỏ hơn, vầng sáng quanh linh thạch bỗng chốc thay đổi.

Giống như người chết nhất thời sống lại vậy, tiếng thảo luận vang lên khẽ.

“Đây. . . người này chiêu thức cổ quái, lại có trận bàn, có linh thạch, thật chẳng lẽ là một trận tu sao?”

“Trận tu truyền thừa ít ỏi, hơn nữa để lập một trận lớn phải tiêu hao rất nhiều linh thạch mới có thể cung ứng cho trận pháp, lại phải học cả khối ngữ pháp khó hiểu, nghiên cứu những quy luật khách quan, thân là một tên ngoại môn đệ tử làm sao có thể hiểu nổi? Hơn nữa, ngươi cũng không nhìn xem hắn cầm là thứ gì. Mấy linh thạch bị hỏng, linh khí ẩn chứa bên trong không biết có bằng cái móng tay của ngươi hay không, làm sao có thể dùng để duy trì trận pháp?”

“Nhưng là hắn đánh bại Chúc sư tỷ, cũng là gần trăm năm qua, duy nhất một đệ tử ngoại môn có thể thắng được đệ tử nội môn.”

“Chúc sư tỷ thật sự rất lợi hại, nhưng tỷ ấy chưa đủ kinh nghiệm thực chiến. Các ngoại môn đệ tử bên ngoài phiêu bạc tích lũy kinh nghiệm nhiều rồi. Ngươi cứ nhìn tiếp đi, chờ vị sư huynh, sư tỷ thứ hai, thứ ba ra sân, người này sẽ liền lộ ra nguyên hình.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro