Chương 2: Chấn thương sọ não

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Nhiên nhìn anh cười nửa miệng, trong lòng thầm nghĩ, nếu thật sự ấm ức anh có thể tự sát.

“Đi xuống!”

Cô khoanh tay trước ngực, khinh thường nhìn người đàn ông từng kéo cô xuống vực sâu. Thẩm Thừa Phong trừng mắt nhìn cô và miễn cưỡng xuống xe.

“Thiếu gia, cậu có chuyện gì vậy?”

Quản gia vội vàng tiến lên, gặp Thẩm Thừa Phong đang quấn băng trên đầu, giật mình hỏi.

Thẩm Thừa Phong giễu cợt, “Cô đừng có tưởng bở, cho rằng cô chăm sóc tôi thì tôi sẽ động lòng sao? Đừng có nằm mơ!”

Quản gia: ???

Kiều Nhiên ủ rũ xoay người đi vào phòng khách, “Hắn lão tàn, mặc kệ hắn!”

Thẩm Thừa Phong đi vào, sau đó kinh ngạc nhìn nơi xa hoa lộng lẫy này, trợn mắt há mồm, đương nhiên anh cũng quên mất đây là căn biệt thự mình từng ở.

Kiều Nhiên khoanh chân ngồi trên sô pha, ánh mắt quét một lát trên người nam nhân vừa đẹp trai vừa ngốc nghếch này.

Nhận thức được ánh mắt của cô, Thẩm Thừa Phong lập tức kiềm chế vẻ mặt kinh ngạc, kiên quyết nhìn cô chằm chằm.

“Đừng tưởng rằng chỉ cần có tiền là có được mọi thứ, tôi sẽ không đồng ý!”

Cô nheo mắt lạnh lùng nói “Anh đi tắn rửa đi, lát nữa...phục vụ tôi cho tốt. Có lẽ tôi sẽ cho anh đi nếu tôi vui.”

Ném một nụ cười lạnh lùng quyến rũ về phía anh, Kiều Nhiên kiêu ngạo quay người đi lên lầu.

Cô đã thay đổi quyết định, cho dù muốn ly hôn, cô cũng phải được đền đáp xứng đáng so với những gì cô phải chịu đựng từ anh gấp mười lần.

Làm nhục Thẩm Thừa Phong, làm tổn thương anh ta, lừa dối anh ta, bắt nạt anh ta, hành hạ anh ta!

Hãy để anh ta sống chứ không phải chết để nếm trải mùi vị bị khinh nhục.

Kiều Nhiên nheo mắt ngâm mình trong bồn nước to lớn, tay chân thon thả trắng như ngọc duỗi ra, một loại cảm giác thư thái thoải mái chưa từng có truyền khắp toàn thân, thật sự rất tuyệt!

Khi nghĩ đến gương mặt vặn vẹo đầy tức giận của Thẩm Thừa Phong, trong lòng cô râm ran vui sướng.

Từ phòng tắm đi ra liền bắt gặp quản gia đang chuẩn bị bưng sữa vào phòng ngủ. Quản gia nhìn thấy Kiều Nhiên khẽ gật đầu.

“Thiếu phu nhân...”

“Làm sao vậy?”

Kiều Nhiên lau tóc ướt nhìn quản gia đang do dự nói.

“Thiếu gia cậu ấy...”

“Anh ấy gặp tai nạn chấn thương sọ não cho nên cần phải được chăm sóc tốt trong thời gian tới. Chuyện này không thể để lọt ra ngoài, tập đoàn Thẩm thị có quá nhiều người dòm ngó, và tôi không muốn bất cứ điều gì phát sinh thêm.”

Cô đương nhiên biết quản gia muốn hỏi gì, quản gia đã ở cùng Thẩm Thừa Phong hơn mười năm, vô cùng trung thành, bây giờ nhìn thấy anh như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng.

“Vâng, thiếu phu nhân, nhưng thiếu gia bao giờ mới có thể hoàn toàn hồi phục. Chắc không phải như thế này mãi sao?”

“Chú cứ yên tâm, tôi là vợ của Thừa Phong, tất nhiên tôi sẽ dốc hết sức để chữa trị cho anh ấy.”

Một tia âm trầm chợt loé trong mắt Kiều Nhiên, từ “chữa trị” do cô nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho Thẩm Thừa Phong, nhưng tiến trình điều trị cô sẽ nắm chắc trong tay, khi nào cô cho anh ta khỏi thì anh ta mới được khỏi.

Quản gia: “...”

Tại sao khi Kiều Nhiên nói ra lời này, ông lại thấy cô rất hưng phấn, liệu có phải là ảo giác của ông không?

“Đưa sữa cho tôi!”

Kiều Nhiên lại đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, cầm lấy khay từ quản gia.

“Vậy chúc thiếu phu nhân ngủ ngon!”

Ông gật đầu và lùi lại. Kiều Nhiên cầm sữa đẩy cửa phòng. Phòng ngủ Jane Châu Âu sang trọng và tao nhã với tông màu trắng xám buồn tẻ, đó là phong cách yêu thích của Thẩm Thừa Phong nhưng cô lại không thích chút nào, đặc biệt là chiếc giường hai mét tám, nó như thể một cơn ác mộng đối với cô.

Lúc này anh đang nằm trên giường lớn, hai mắt nhắm chặt, môi mỏng khẽ run lên, khuôn hàm hoàn mỹ nhếch lên đầy kiêu hãnh, cơ bụng đầy đặn cường tráng và một chiếc khăn tắm chỉ đủ che đi phần quan trọng.

Thẩm Thừa Phong nằm đó như một con cừu béo sẵn sàng bị giết thịt. Kiều Nhiên vẻ mặt thất thần đi đến bên giường đặt ly sữa xuống, trịnh thượng nhìn anh.

Thẩm Thừa Phong lặng lẽ mở mắt ra thất cô đang nhìn mình chằm chằm, toàn thân khẽ run lên, hung hăng quay đầu nhìn lại, trong mắt loé kên một tia quyết đoán, anh nói:

“Chuyện gì đến cũng sẽ đến, vì không thể chống cự, thà rằng cứ đón nhận mà đến. Đồ nữ nhân hung ác dâm đãng, tôi sẽ không sợ cô.”

Kiều Nhiên: “...”

Cô còn chưa có làm gì, tên này đã giở sẵn kịch bản trong lòng rồi sao?

“Anh tự cao tự đại, ai nói tôi định đụng vào anh?”

Kiều Nhiên trợn mắt nhìn Thẩm Thừa Phong, hất hàm về phía ly sữa trên bàn đầu giường, “Uống sữa đi!”

Nghe vậy, Thẩm Thừa Phong nhìn đến sữa, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy giễu cợt, “Ồ, cô còn cho tôi uống thuốc sao? Ôi nữ nhân...”

Kiều Nhiên: “...”

Chết tiệt, người đàn ông này đáng bị đánh rất nhiều!

“Cút đi, ai cho phép anh ngủ trên giường?”

Cô bực bội đá chân, đánh vào eo Thẩm Thừa Phong, anh kêu lên rồi lăn xuống giường, đôi mắt đen nhánh lấp lánh.

“Hừ, đừng tưởng tôi không biết cô muốn lạt mềm buộc chặt.”

Anh tức giận cần lên khăn tắm đã bị đá bay quấn lại trên hông.

“Mau ngủ trên sô pha đi, còn dám lên giường tôi liền chặt hai chân của anh.”

Lại một chiếc gối đập vào mặt. Thẩm Thừa Phong ôm gối, nhớ lại cảnh tượng tàn khốc trong bệnh viện vào buổi chiều, lập tức di chuyển đến ghế sô pha cách đó không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro