Chương 31: Tiểu Hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Thời gian tan tầm, bên trong Starbucks người ngồi không quá đông, bởi vì là ở dưới lầu Lăng thị cho nên đa số là nhân viên Lăng thị, có mấy người cũng quen biết Hải Lan và Tề Ấm, chỉ là không thân thiết mấy nên cũng không có lại chào hỏi.

Hải Lan hỏi Tề Ấm muốn uống cái gì, nhận được hai chữ 'tùy cô', Hải Lan liền thật sự tùy tiện gọi ly cà phê sữa cho cô ta.

Lấy hai ly cà phê đi đến, Hải Lan nhìn Tề Ấm đang đưa lưng về phía cô, tay trái nắm ngón cái tay phải, không ngừng cọ xát ngón tay.

Tề ấm mọi cảm xúc biểu hiện ra, Hải Lan cười cười, đây là nhân vật nữ ngốc bạch ngọt, không phải nữ cường.

Tâm tư Tề Ấm đều thể hiện trên mặt, rất phù hợp tính cách cô ta, ngốc bạch ngọt là thật, nhưng bên trong thiện lương hay không thì không chắc.

Trải qua chuyện Tề Ấm chụp lén cô, Hải Lan cái gì cũng không tin tưởng nữa.

Nam chính có khả năng biến thành vai phản diện, nữ chính đương nhiên cũng có thể từ vốn dĩ trong trắng hiền lành biến thành đen tối độc ác.

Đem cà phê tới trước mặt Tề Ấm, Tề Ấm rũ tầm mắt, nói "Cảm ơn".

"Không cần khách khí." Hải Lan ngồi xuống đối diện Tề Ấm.

Thấy Tề Ấm trước sau không nhìn mình, Hải Lan cố ý trêu ghẹo: "Hình như cô từ trước đến nay đều không nhìn thẳng tôi, có phải đã làm chuyện gì có lỗi với tôi cho nên chột dạ hay không?"

Vừa nghe, Tề Ấm bỗng dưng ngẩng đầu, cảm xúc kích động phản bác: "Tôi không có"

Phản ứng kịch liệt của Tề Ấm, thật giống như là người bị hại đang là cô ta, còn cô mới là cái người làm chuyện xấu kia.

Tâm tư nhỏ bé này đều rõ ràng trên mặt.

Hải Lan lộ ra ý cười, ngữ khí nhẹ nhàng, "Đừng kích động, tôi nói giỡn thôi."

Tề Ấm trên mặt nóng bừng, ánh mắt tức giận.

"Mong cô đừng tùy tiện nói giỡn."

Hải Lan khẽ kéo khóe miệng, gật gật đầu, bưng ly cà phê uống một ngụm, buông ly xuống nhìn cô ta, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi đây cũng mong Tề tiểu thư đừng giở trò ấu trĩ như vậy."

Nghe vậy, Tề Ấm lộ ra khó hiểu, "Cô có ý tứ gì"

"Chụp lén tôi cùng Lục Chiến, gửi cho Lăng Việt."

Hai mắt Tề Ấm tức khắc mở to, vội phủ nhận: "Tôi không rõ cô đang nói cái gì."

Hải Lan nhẹ nhàng cười: "Tôi và Lục Chiến đều có mắt, tận mắt nhìn thấy cô ở chỗ rẽ hành lang cầm di động chụp lén."

Sắc mặt Tề Ấm hoảng hốt, ánh mắt bắt đầu mơ hồ : "Tôi là ở đó tự chụp mình."

Hải Lan cũng dự đoán được Tề Ấm đến chết vẫn cứng miệng.

"Là tự chụp hay là chụp lén, rất đơn giản, tìm Lăng Việt hỏi thử, cái gì cũng sẽ rõ ràng."

Vừa nghe đến muốn tìm Lăng Việt, Tề Ấm tức khắc liền luống cuống, cô gửi ảnh cho Lăng Việt là dùng di động của một người đàn ông xa lạ, gửi đi xong cô liền lập tức xóa bỏ tin nhắn cùng phương thức liên hệ.

Nếu Hải Lan và Lục Chiến đều không thấy cô, cô hoàn toàn không cần hoảng, nhưng bọn họ đều thấy.

Hải Lan cũng không phải muốn buộc Tề Ấm thừa nhận, nhìn phản ứng hoảng sợ của cô ta, ý cười trên mặt dần dần biến mất, bình tĩnh nói: "Cô muốn làm gì tôi rất rõ ràng, cô thích Lăng Việt, tôi cũng quản không được, cô cũng không cần phiền toái dùng chút tâm tư đó với tôi, nếu lại có lần sau, tôi sẽ không dễ dàng tha cho cô như vậy đâu."

Cô mặc kệ đối phương là nam chính cũng hay nữ chính, nếu nước giếng phạm vào nước sông, cô sẽ không chịu ngồi im không hé răng.

Chuyện cần nói Hải Lan cũng nói xong, tức giận nghẹn trong lòng kia cũng vơi bớt nhiều, đứng lên lộ ra mỉm cười.

"Dù sao tôi cũng chỉ ở lại ba tháng, hy vọng hơn hai tháng này, chúng ta đều có thể duy trì mặt ngoài là quan hệ đồng nghiệp."

Tề Ấm ngước mắt nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

Hải Lan cũng không mong Tề Ấm tốt với mình, cho nên sao cũng được, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Hải Lan rời đi, Tề Ấm ngu ngốc một lát, cũng không rõ hiện tại mình nắm giữ được tin tức không hề tầm thường.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Cuối tuần, bạn cùng phòng của Tề Ấm thấy cô rầu rĩ không vui, liền kéo cô đi dạo trung tâm thương mại.

"Từ sau khi cậu vào Lăng thị, hai ngày đầu thì rất vui vẻ, sau đó đều bày ra bộ mặt như có tang, nhìn là biết tâm tình không tốt, nên ra ngoài chơi nhiều hơn một chút."

Tề Ấm cười cười với bạn mình, ngay sau đó khóe miệng cũng không tiếp tục nâng lên được.

Bạn cùng phòng thở dài một hơi, khuyên cô: "Tuy rằng Lăng thị là công ty lớn, rất nhiều người chen nhau sứt đầu để vào, nhưng nếu áp lực quá lớn cũng không ổn, cậu cũng không cần cố quá."

"Không, tớ nhất định phải cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa." Nếu hiện tại bỏ dở nửa chừng, như vậy lúc trước cô chuẩn bị nhiều để vào được Lăng thị đều uổng phí.

"Lăng thị hấp dẫn cậu như vậy sao?" Bạn cùng phòng nghĩ thế nào cũng không ra, rốt cuộc là công việc có đãi ngộ đến mức nào mới có thể hấp dẫn Tề Ấm như vậy.

Hấp dẫn Tề Ấm không phải công việc, cũng không phải đãi ngộ mê người kia của Lăng thị, chủ yếu chính là, cô thích Lăng Việt, cho nên không muốn nhìn thấy anh ở bên Hải Lan.

Từ lúc bắt đầu biết Lăng Việt, là ở trong quyển sách truyện kia, thông qua miêu tả hoàn mỹ của tác giả với anh, thời điểm cô còn chưa gặp qua người thật cũng đã ảo tưởng xem anh đến tột cùng có bao nhiêu mê người.

Sau khi nhìn thấy người thật, hoàn toàn vượt quá ảo tưởng của cô, so với cô tưởng còn hoàn mỹ hơn, cô bắt đầu chú ý nhất cử nhất động của anh, sau đó càng ngày càng trầm luân, không kiềm chế được.

"Thật là nha đầu bướng bỉnh."

Tề Ấm không thể bỏ cuộc, cô xác thật rất bướng bỉnh, phàm là chuyện đã nhận định, cô tuyệt đối sẽ không thay đổi lại chủ ý.

Tùy tiện nhìn lướt qua, bỗng nhiên bị người đối diện hấp dẫn lực chú ý.

Đó là Thẩm Mục Thâm cùng Tề Duyệt.

Hai người bọn họ lại cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại, cửa hàng bọn họ vừa xem rõ ràng là cửa hàng đồ dùng trẻ con.

Tề Ấm cùng Tề Duyệt có chút quan hệ thân thích, Tề Ấm còn nhỏ thì cha mẹ đã qua đời, sống nhờ mấy năm trong nhà Tề Duyệt, khi đó bởi vì Tề Duyệt được mọi người nuông chiều cho nên rất hay khi dễ cô, cô ăn nhờ ở đậu nên chỉ có thể nén giận.

Sau khi Tề Ấm rời khỏi nhà Tề Duyệt, mười năm sau gặp lại, cô mới biết được Tề Duyệt mượn thân phận của cô tiến vào Thẩm gia, xem qua, Tề Ấm rất rõ ràng Tề Duyệt là dạng người gì.

Cô không chỉ lừa Thẩm gia, còn lừa hôn Thẩm Mục Thâm để được gả vào Thẩm gia.

Hải Lan vẫn là người có tính cách hung hãn như cũ, nhưng Tề Duyệt lại thay đổi, không chỉ thành công lấy được sự sủng ái của Thẩm lão gia, còn khiến cho Thẩm Mục Thâm chiều theo cô.

Nếu không phải chỉ có một mình cô không giống, vậy chứng tỏ rất có khả năng cũng có người gặp được chuyện kỳ lạ giống cô, người có khả năng nhất này, có lẽ chính là Tề Duyệt.

Tề Duyệt hiện tại có được cả tiền tài và vai phản diện, người đắc ý nhất chính là cô, nếu cô biết được bạn thân Hải Lan kết cục cuối cùng là tai nạn xe cộ mà chết, vậy khẳng định sẽ khiến Hải Lan rời xa Lăng Việt.

Tề Ấm như là đã biết hết từ đầu tới cuối, trên mặt lộ ra nghiêm túc.

"Tề Ấm, cậu đột nhiên làm sao vậy" Bạn cùng phòng thấy Tề Ấm trở nên nghiêm túc như vậy, bỗng nhiên có chút không thích ứng kịp.

Tề Ấm thu hồi ánh mắt, nhìn bạn cùng phòng cười cười, nói: "Không có gì."

Ánh mắt nhìn lướt qua Tề Duyệt đang cười vui vẻ, Tề Ấm cảm thấy không thể lại tiếp tục như vậy. Hải Lan hiện tại có Tề Duyệt hỗ trợ, còn có cả nhà Lăng Việt yêu thương, thêm Hải gia nữa, mà cô bối cảnh gì đều không có, hoàn toàn không đủ đấu lại Hải Lan, cô cảm thấy, có lẽ cô có thể mượn dùng một chút thế lực của Thẩm gia.

Thẩm lão gia cùng ông nội Tề Ấm là bạn cũ, cho rằng Tề Duyệt là cháu của bạn cũ cho nên mới mang người che chở ở Thẩm gia. Hiện giờ thân phận Tề Ấm đã rõ ràng, nếu cô muốn, ông hẳn sẽ giúp đỡ cô nhiều nhất có thể.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Hải Lan bảo người khác đưa hướng dẫn cho cô, cô tự mình trực tiếp lái xe tới địa điểm tập huấn.

Cái gọi là tập huấn, năng lực công tác chỉ là yêu cầu rất nhỏ, chủ yếu vẫn là năng lực ứng biến, cho nên không có khả năng đi thành phố lớn trải nghiệm, địa điểm tập huấn, là một khu nhà ở một thôn làng tương đối hẻo lánh.

Hải Lan so với bọn họ lái xe tới cũng nhanh, vòng thật lâu mới tìm được nhà nghỉ bọn họ ở.

Đỗ xe xong, cầm lấy vali hành lý, nhìn nhà nghỉ nghèo nàn, lắc lắc đầu, "Thật sự là khảo nghiệm năng lực ứng biến, chứ không phải tới trải nghiệm sinh hoạt đấy chứ?"

Bất đắc dĩ, Hải Lan kéo theo vali vào nhà nghỉ, chỗ ở tuy rằng cũ xưa, nhưng rất rộng rãi cũng rất sạch sẽ, tất cả đều là đồ gỗ, đi trên sàn nhà còn phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, hiển nhiên nơi này cũng có một ít niên đại.

Đứng ở trước sân, nhìn trái phải cũng không thấy người, liền hô lớn: "Có ai không, tôi muốn....?"

"Đương nhiên là có."

Nói còn chưa dứt, bỗng nhiên từ phía sau xuất hiện một tiếng, không hề có tiếng bước chân khiến Hải Lan giật mình hoảng sợ quay lại đầu, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc quần áo thoải mái giống như làm từ thân cây đay, ôm theo một cái notebook đứng phía sau cô.

Hải Lan áp xuống hoảng sợ, hỏi: "Bà chủ cô xuất hiện từ lúc nào, một chút thanh âm cũng không có."

Người phụ nữ trẻ nhìn Hải Lan cười cười, từ bên người Hải Lan đi qua, Hải Lan vừa lúc liếc mắt notebook của cô, chỉ nhìn thấy trên màn hình chật kín đều là chữ.

Xem ra bà chủ này còn làm thêm cả công chức.

"Tôi chỉ là vừa vặn xuống dưới mà thôi, đừng gọi tôi là bà chủ, tôi họ Hồ, gọi tôi Tiểu Hồ là được." Nói rồi, Tiểu Hồ đi vào quầy, kéo ra ngăn kéo lấy sổ đăng ký ra, ngẩng đầu nhìn về phía Hải Lan.

"Cô là nhân viên Lăng thị"

Hải Lan hơi hơi kinh ngạc: "Sao cô biết?"

Tiểu Hồ cười cười: "Nơi này ngày thường cũng chỉ đến mùa du lịch mới có người tới, hiện tại mới tháng tư, chỉ có Lăng thị bao hết nơi này."

"Có thể để tôi đăng ký trước không?" Lái xe hơn 4 giờ, Hải Lan cũng có chút mỏi mệt.

"Đương nhiên có thể, đem chứng minh thư cho tôi là được."

Hải Lan từ trong túi xách tìm chứng minh thư, đưa cho cô.

Tiểu Hồ tiếp nhận, nhìn thân phận trên chứng minh thư đến ngẩn người, Hải Lan liền hỏi: "Làm sao vậy"

Tiểu Hồ vội lắc đầu: "Không có gì."

Đăng ký xong, tìm chìa khóa đưa cho Hải Lan, nói: "Phòng 318 ở tầng 3, là phòng bên tay trái cuối hành lang, cửa phòng có đánh số, ngoài cửa sổ phòng có một cái ban công, ngày thường sẽ có ánh mặt trời, cùng phòng đối diện là phòng tốt nhất ở đây."

"Còn có, nơi này là vùng núi, cho nên internet cùng tín hiệu đều rất kém, lúc tốt lúc xấu, nếu phải dùng đến internet, có thể lên trên đỉnh núi, nhưng kiến nghị buổi tối không nên đi."

Hải Lan lấy chìa khóa, nói tiếng "Đã biết, cảm ơn."

Theo sau xoay người hướng cầu thang đi lên.

Tiểu Hồ nhìn bóng dáng Hải Lan, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một hơi, ngồi xuống trước quầy, bật máy tính, bắt đầu sửa sang lại bảng biểu sắp xếp phòng của những người kế tiếp.

Trong bảng, Hải Lan vào phòng 318, cùng gian phòng đối diện kia giống nhau, trước khi Hải Lan đi vào, cũng đã viết sẵn hai chữ 'dự định'.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro