Chương 32: Thời tiết thất thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Nơi ở này nằm tại chân núi đã có lịch sử hơn trăm năm, bên ngoài là gạch xám tro, sàn nhà bên trong là gạch đỏ kiểu cũ, tuy rằng xưa cũ nhưng cũng có thể nhìn ra không khí của một trăm năm trước.

Thời điểm dân quốc, là nơi đón học sinh tham quan dã ngoại vẽ phong cảnh, cho nên gian phòng ở đây khá lớn, một tầng có đến 12 gian phòng, tổng cộng có bốn tầng, chứa hơn một trăm người cũng không thành vấn đề. Ngoài Hải Lan một mình một phòng, còn lại mọi người đều là hai người một phòng, hoặc là ba người một.

Buổi tối ngày đầu tiên, giám sát viên đã phân tổ người hướng dẫn và nhân viên mới.

Hải Lan cùng Lục Kính một tổ, người hướng dẫn là Hoàng Khiết, chuyện này, Hải Lan đã biết từ hai ngày trước, Tề Ấm và Phương Bình một tổ, tổ trưởng là Tống Hiểu Kính.

Tổng cộng 50 nhân viên mới, 25 nhân viên cũ, còn có năm giám sát viên cùng với một đội bảo vệ mời đến từ bên ngoài.

Tập huấn bảy ngày, đêm nay không tính trong đó.

Giám sát viên nhắc nhở mọi người đêm nay nghỉ ngơi tốt, sáng mai 7 giờ sáng bắt đầu leo núi, đến đỉnh núi đầu tiên được 10 điểm, thứ hai 9 điểm, thứ ba 8 điểm, cứ thế loại suy đến 1 điểm.

Hải Lan mặc quần áo chạy bộ buổi sáng, bởi vì trong núi sáng sớm rất lạnh cho nên mang thêm mũ, vừa khởi động vừa nhìn trước mắt sương mù lượn lờ quanh núi, cùng Hoàng Khiết bên cạnh thở ra khói.

"Thân là tập đoàn lớn , các tập đoàn khác cũng không tra tấn nhân viên của mình như vậy."

Nghe vậy, Hoàng Khiết phụt cười một tiếng: "Ôi, có người vợ ông chủ nào như cậu sao, nói công ty của chính mình như vậy."

Hải Lan bĩu môi, không thèm nói ra câu "Công ty này có đưa tôi cũng không cần."

Cùng lúc đó, phía sau Hải Lan và Hoàng Khiết truyền đến âm thanh oán trách.

"Nói cái gì mà khảo sát năng lực phối hợp đoàn đội, tôi thấy ở vùng núi hẻo lánh này chính là huấn luyện thân thể cho nhân viên mới."

Hải Lan buông tay, nhỏ giọng nói: "Cậu xem, không chỉ mỗi tôi nói như thế."

Hoàng Khiết cạn lời, đúng là có rất ít tập đoàn sẽ làm thế này, nhưng cũng không phải không có, Lăng thị hiện tại có thể phát triển mạnh mẽ đến như vậy cũng là có lý do, không phải chỉ dựa vào giao tranh mà còn do con người.

"Nhưng mà cậu cứ yên tâm, tôi với Lục Kính đều khỏe mạnh, thế nào cũng có thể cho cậu tranh thủ điểm 5, còn lại liền dựa vào cậu thôi, tôi thấy để cậu lấy được điểm 1 cũng không có vấn đề gì."

Hoàng Khiết cười cười: "Tôi thường xuyên leo núi nha, tốt xấu gì cũng có thể lấy điểm 10."

Trước 5 phút chuẩn bị bắt đầu, Hoàng Khiết đứng bên cạnh Hải Lan ngó ngang bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy Tề Ấm cách đó không xa đang nhìn lén Hải Lan, Tề Ấm phát hiện Hoàng Khiết đang nhìn mình liền giống như có tật giật mình thu hồi ánh mắt, nhìn về nơi khác, cùng người bên cạnh giả vờ nói chuyện.

Hoàng Khiết nhíu nhíu mày, mới sáng sớm mà cô đã phát hiện ra rất nhiều biến.

"Hải Lan, cậu có phải có xích mích gì với Tề Ấm hay không?"

Hải Lan nhìn về phía cô, hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"

Hoàng Khiết liếc hướng Tề Ấm, "Chỉ có mười phút mà cô ta nhìn lén cậu rất nhiều lần, mà ở công ty hình như cô ta đối với ai đều bày ra bộ mặt tươi cười, duy nhất đối với cậu là chưa thấy cô ta nói một lời cùng cậu hay là cười qua một lần."

Hải Lan nghe vậy, nhìn về phía Tề Ấm lúc này đang nhìn nơi khác, chắc cũng biết chính mình bị phát hiện nên không dám nhìn qua.

Hải Lan không sao cả cười cười: "Có thể là do tôi quá ưu tú."

Hoàng Khiết trợn mắt liếc cô một cái, nói: "Cũng có thể có khả năng này, tôi cảm thấy cô ta đang so mọi mặt với cậu, khẳng định cũng muốn vượt qua cậu."

"Vượt qua cứ vượt qua, thành tích mà thôi, có thể chứng minh được cái gì."

Huống chi mục đích của Tề Ấm từ trước tới giờ không phải muốn vượt qua cô, mục đích của Tề Ấm là Lăng Việt.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Đỉnh núi tương đối cao, số lượng người cũng nhiều, tố chất thân thể của từng người cũng không giống nhau, để toàn bộ mọi người đều tới được đích cũng phải tiêu tốn khoảng bốn năm giờ, cho nên sẽ cắm trại một buổi tối ở đỉnh núi, cùng lúc đó mỗi người đều sẽ phải mang theo đồ dùng để cắm trại.

Bắt đầu leo núi, Lục Kính muốn cầm giúp Hải Lan ba lô nhưng bị Hải Lan trực tiếp cự tuyệt. Ngược lại là Tề Ấm, vì để có thể thắng Hải Lan, lúc Tống Hiểu Kính nói muốn cầm hộ đồ chỉ từ chối đưa đẩy vài cái, cuối cùng là xách theo một ít đồ nhẹ nhàng, ngay từ đầu đã đi thật nhanh lên trước, không hề quan tâm người phía sau

Sáng sớm tháng tư, không khí trong núi vô cùng tươi mát, làm người ta vui vẻ thoải mái, có thể đem phiền não trở thành hư không, bực bội cả tuần cũng tan biến.

"Công ty mấy người làm thế nào phát hiện địa điểm thích hợp dưỡng lão dưỡng bệnh này" Hải Lan hỏi Hoàng Khiết bên cạnh.

Hoàng Khiết nghĩ nghĩ đáp: "Nghe nói là địa điểm Lăng tổng chọn."

Hải Lan hơi sửng sốt, Lăng Việt chọn, anh làm sao biết được địa điểm như này.

Qua một lát, cơ hồ tất cả mọi người đã lên núi, chỉ còn bộ phận nhân viên hậu cần ở lại nhà nghỉ.

Bởi vì ít người, cho nên nhà nghỉ cũng an tĩnh xuống, chỉ có máy phát bên trong truyền ra chút nhạc nhẹ nhàng, thản nhiên thoải mái.

Một chiếc xe việt dã gần tới nhà nghỉ bắt đầu thả chậm tốc độ, chậm rãi tiến vào chỗ dừng xe trong nhà nghỉ. Xe dừng, Lăng Việt mặc quần áo thoải mái màu đen, xách theo một cái túi du lịch xuống xe, người giám đốc nam ở lại nhà nghỉ lập tức tới đón, tiếp nhận chiếc túi trong tay Lăng Việt.

Tích cực nói hành trình của các nhân viên khác: "Bọn họ buổi sáng 7 giờ rưỡi đã lên núi, chắc phải chạng vạng ngày mai mới có thể trở về."

Lăng Việt gật gật đầu: "Tôi ở nhà nghỉ chờ bọn họ."

Tiến vào trong nhà nghỉ, bởi vì có khách nên bà chủ Tiểu Hồ vẫn luôn ngồi ở trước quầy gõ máy tính, nghe được thanh âm, ngẩng đầu, nhìn thấy Lăng Việt tiến vào liền đứng lên, hơi hơi mỉm cười với anh: "Phòng anh đặt đã sửa sang lại, đây là chìa khóa."

Nói rồi đem chìa khóa đặt trên quầy, sau đó lại ngồi xuống, tiếp tục gõ máy tính.

Lăng Việt lấy chìa khóa, xoay người đi tới cầu thang.

Đi tới tầng hai, giám đốc rất nghi hoặc: "Bà chủ Tiểu Hồ kia sao lại biết Lăng tổng, hơn nữa cũng không hỏi Lăng tổng muốn phòng gì liền trực tiếp đưa chìa khóa cho anh"

Bước chân Lăng Việt dừng lại, có chút suy nghĩ nhìn về phía giám đốc.

"Lăng tổng trước kia đã tới đây sao?" Giám đốc hỏi.

Lăng Việt hơi nheo mắt, suy tư hai giây rồi lại một lần nữa bước chân đi lên, nhàn nhạt nói: "Chưa từng tới."

Ít nhất tại kiếp này, là lần đầu tiên anh tới.

Nhà nghỉ này, là nơi hai kiếp trước Lăng Việt từng tới.

Lăng gia sau khi biết Lăng Việt bị ung thư đã lật tung cả thế giới tìm kiếm anh, mà Lăng Việt thì tại nơi giao thông không tiện, internet không thông này vượt qua quãng đời còn lại.

Tầng một nhà nghỉ ngoài bà chủ Tiểu Hồ cũng không có ai khác, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng, cùng với âm thanh bàn phím rất nhỏ.

Chỉ thấy trên màn hình máy tính hiện một hồ sơ mới.

Thời tiết tháng tư thay đổi bất thường, gần tối, vốn thời tiết đang đẹp bỗng nhiên nổi gió, mây đen che khuất hoàng hôn, bầu trời trở nên âm u, tựa hồ sắp có một cơn mưa lớn đổ xuống.

Người trên núi cuống quít giục người phía dưới, có người để sót di động, trở về lấy bỗng nhiên nghe được tiếng cầu cứu, người nọ liền nghe theo tiếng đi tìm.

Tất cả đều tới địa điểm tập trung, lại phát hiện thiếu một người.

Một đoạn vô cùng đơn giản, viết xong liền ấn chỗ lưu trữ, giãn eo, Tiểu Hồ nhìn về phía thời tiết trời trong nắng ấm ngoài cửa, hơi hơi mỉm cười.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Buổi chiều hơn 4 giờ, tất cả đều lên đến đỉnh núi.

Ba nhân viên đứng đầu đều là ở bộ phận khác, Tề Ấm đứng thứ tư, mà tổ Hải Lan ba người chiếm vị trí sáu bảy tám.

Tới đỉnh núi đủ cả, giám sát viên mới nói: "Từ thứ hạng 10 trở lên được thêm điểm, sau 10 theo thứ tự trừ điểm, tính điểm theo tổ, thứ tự sau này cũng dựa vào đó."

Nghe được lời này, sắc mặt Tề Ấm nháy mắt đen thui.

Hai người còn lại trong tổ cô, tuy rằng không xếp cuối nhưng thứ hạng đều không trước 10, mình cô được bảy điểm, toàn bộ tổ cũng được bảy điểm, mà tổ Hải Lan kia được cả ba người, lập tức từ hạng sáu lên thành hạng hai.

Hạng nhất 15 điểm, hạng hai được toàn bộ, hạng ba 9 điểm, Tề Ấm như cũ 7 điểm.

"Khảo sát đây là đấu đồng đội chứ không phải đấu cá nhân"

Tuyên bố thẳng như vậy, làm một số người bất mãn.

Giám sát viên lại nói tiếp: "Sáu ngày tiếp theo, thành tích cá nhân đạt được, cũng không có nghĩa là sẽ thắng được, cho nên mọi người cẩn thận chút. Được rồi, mọi người đều mệt rồi, nghỉ ngơi một lát, dựng lều trại, phân công kết hợp chuẩn bị bữa tối."

Nghỉ ngơi khoảng mười phút sau, bắt đầu lắp ráp lều trại, dựa theo phòng tại nhà nghỉ sắp xếp lều trại, nhưng bởi vì Hải Lan ở một mình, để bảo đảm an toàn, cô được sắp xếp ở cùng Hoàng Khiết, tổng cộng ba người ở lều lớn.

Hoàng Khiết cùng Hải Lan lắp ráp lều trại phức tạp, Lục Kính cũng tới phụ một chút.

Hai cô gái trên cơ bản chính là lấy đồ vật mà thôi, Lục Kính mới là chủ lực, các cô là phụ một chút.

Hoàng Khiết sát vào Hải Lan, nói: "Tôi cảm thấy, Tề Ấm chính là đem cậu thành đối thủ, vừa mới nghe được tổ chúng ta hạng hai, cả khuôn mặt đều đen sì." Có lẽ bởi vì thân phận Hải Lan, cho nên tổ của Hải Lan này cũng không có không khí nghiêm túc của cấp trên cùng cấp dưới.

Hải Lan ý vị thâm trường nói với Hoàng Khiết: "Cậu chắc chắn cô ta chỉ là đem tôi trở thành đối thủ"

Hoàng Khiết ngẩn người, thanh âm ép càng thấp: "Cậu cũng nhìn ra"

Hải Lan nhướng mày nhìn về phía Hoàng Khiết: "Cậu cũng nhìn ra được"

"Từ từ, trước tiên xác định xem chúng ta có phải đang nói cùng chủ đề không."

"Cô ta thích Lăng Việt."

Hải Lan vừa nói sau, Hoàng Khiết trừng lớn hai mắt, "Chúng tôi đều cho rằng cậu không biết."

"Chúng tôi.. còn có ai biết"

Hoàng Khiết đáp: "Cũng là mấy đồng nghiệp nữ ở bộ phận chúng ta đó, chứ những nam đồng nghiệp kia, mỗi người đều bị mỡ heo che mắt, bị cô ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo."

Hải Lan phụt cười một tiếng: "Cậu so sánh làm ta nghĩ tới mấy bác gái 70-80 tuổi."

Hoàng Khiết phất phất tay, vội nói: "Chuyện đó đều không quan trọng, cậu không sợ cô ta lấy mất cái kia của cậu sao?"

"Cái kia nào, lấy cái gì?" Hải Lan cười cười: "Có bản lĩnh cứ thử, tôi không ngại." Cô còn ước gì cô ta tới lấy đây, nếu Tề Ấm thật sự có bản lĩnh lấy đi, cô nhất định sẽ mang đại lễ tới cửa tạ ơn.

"Xem ra cậu thật sự rất tin tưởng Lăng tổng của chúng ta."

Hải Lan chỉ là cười cười, không nói lời nào.

Lều trại lắp xong, cũng chuẩn bị bếp lò chuẩn bị nấu cơm, bỗng nhiên gió nổi lên. Mới hơn 5 giờ, bầu trời liền tối sầm, giám sát viên cầm cái loa lớn tiếng nơi: "Thời tiết thay đổi, nhận được dự báo nói trời sẽ mưa, vì đảm bảo an toàn, mọi người không cần thu dọn lều trại, đơn giản thu thập hành lý, hiện tại lập tức xuống núi."

Mới vừa trăm cay ngàn đắng bò lên trên đỉnh núi lại lập tức muốn xuống núi, không ít người đều oán hận.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro