Chương 33: Là anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~

Bầu trời về đêm không có chút ánh sáng, mưa còn chưa đến, ngoài nhà nghỉ nổi lên từng trận gió lớn khiến cho cây cối rung động. Vì muốn có tín hiệu cho người xuống núi, toàn bộ đèn trong nhà nghỉ đều sáng lên, còn mở cả đèn có thể chiếu xa, hướng mây đen chiếu rọi.

Xuống núi so với lên núi dễ dàng hơn nhiều, lúc lên núi phải tốn bốn năm giờ, xuống dưới chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ.

7 giờ rưỡi, người cũng đã lục tục trở lại, Tề Ấm cũng đã trở lại, nhưng Lăng Việt trước sau đều không nhìn thấy bóng dáng Hải Lan.

Lăng Việt ngồi ở tầng một của nhà nghỉ, ngồi không yên liền đi tới cửa, nhìn phương hướng mọi người đến, ánh mắt càng thêm âm trầm.

Hoàng Khiết trở lại nhà nghỉ, Lăng Việt hỏi cô: "Hải Lan đâu?"

Hoàng khiết sắc mặt khẩn trương, nói: "Lúc xuống núi, cách đỉnh núi không xa thì cô ấy nói quên di động ở lều trại, muốn quay trở lại lấy, bảo chúng tôi đi trước, chúng tôi vì chờ cô ấy cũng đi rất chậm, nhưng vẫn luôn không nhìn thấy cô ấy, tôi đã gọi nhân viên phòng hộ đi tìm thử rồi."

Ánh sáng trong mắt Lăng Việt chợt tắt, trên mặt tức khắc lộ ra khí lạnh, mắt đen lại càng không hề có độ ấm, tiếng nói ép tới cực thấp: "Cho nên các người để cho cô ấy tự mình đi một vòng"

Người xung quanh đều bị khí lạnh trên người Lăng Việt lan đến, gục đầu không lên tiếng.

Lăng Việt cũng không rắc rối đi tìm xem rốt cuộc là ai sai, quay đầu nhìn về phía giám đốc, nói: "Lập tức chuẩn bị cho tôi đồ để lên núi."

Giám đốc cả kinh, đi tới: "Lăng tổng, loại thời tiết này, không thể đi một mình"

Còn muốn khuyên bảo tiếp, đều bị ánh mắt sắc bén kia của Lăng Việt khiến cho im lặng.

"Tôi nói lại lần nữa, chuẩn bị cho tôi đồ để lên núi." Từng chữ vô cùng rõ ràng, cũng là ngữ khí không thể làm trái.

Trong tầng một nhà nghỉ, không một ai dám nói chuyện, an tĩnh đến chỉ nghe được tiếng gió bên ngoài.

Lăng Việt nói đủ rõ ràng, quyết định của anh, không ai có thể thay đổi được, giám đốc cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi chuẩn bị.

"Lăng tổng, anh không thể đi, đã có người cứu hộ, Hải Lan khẳng định cũng sẽ không có chuyện gì, loại thời tiết này ra ngoài sẽ rất nguy hiểm." Không có ai dám nói chuyện, duy nhất Tề Ấm lao tới đứng trước mặt Lăng Việt, bộ dạng kích động khuyên bảo.

Lăng Việt chỉ lạnh lùng liếc Tề Ấm một cái, cái gì cũng không nói, thu hồi tầm mắt, nhìn một mảng đen kịt ngoài cửa.

Tâm tình trầm trọng giống như đêm tối kia.

Hải Lan tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Tề Ấm bị nhìn thoáng qua, nháy mắt kia có loại cảm giác hít thở không thông, ánh mắt kia giống như là băng tuyết lạnh lẽo rơi xuống, lạnh băng vô tình, nhìn cô như nhìn một người xa lạ không liên quan.

Bình tĩnh vài giây, Tề Ấm bị đả kích vẫn bướng bỉnh không buông tay.

"Nếu Lăng tổng muốn đi, tôi đi cùng anh" Nói rồi cũng chạy vào trong nhà nghỉ chuẩn bị đồ lên núi.

Lăng Việt tuy rằng không có chút phản ứng, nhưng Hoàng Khiết ở một bên lại gắt gao nhăn lại mi.

Tề Ấm nói muốn cùng Lăng tổng lên núi, cô ta là ai, cùng lắm chỉ là một nhân viên nhỏ, hơn nữa thể chất cô ta cũng không có gì, còn đòi hỗ trợ

Người khác đều đi tìm Hải Lan, đừng để đến lúc còn phải cứu hộ thêm một người.

Giám đốc đen tới ba lô leo núi cùng áo mưa, Lăng Việt nhanh chóng mặc áo mưa vào, cùng giám đốc nói, "Coi chừng Tề Ấm, đừng để cô ta chạy khắp nơi, mặt khác lập tức liên hệ cảnh sát lân cận, bảo bọn họ điều thêm cứu hộ."

Lăng Việt sắp xếp đâu vào đấy, nhìn có vẻ thong dong trấn định, nhưng chỉ có chính anh biết, giờ này khắc này anh có bao nhiêu khẩn trương.

Cuối cùng mấy nhân viên bảo vệ canh giữ ở nhà nghỉ cũng đi cùng Lăng Việt lên núi, lúc Tề Ấm đuổi ra tới thì người đã đi rồi, đang muốn chạy ra bên ngoài, cửa liền bị người khác chặn.

"Các người làm gì?" Tề Ấm kinh ngạc nhìn người chặn ở cửa.

Giám đốc ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu, "Hiện tại đã đủ loạn rồi, Tề Ấm cô cũng đừng làm loạn thêm phiền được không?."

Tề Ấm trừng lớn đôi mắt: "Tôi không làm loạn, tôi là muốn đi giúp Lăng tổng, các người không đi thì thôi, vì cái gì cũng muốn ngăn người khác lại?"

Hoàng Khiết thật sự nhìn không nổi, ở một bên trào phúng nói: "Thu lại cái vẻ thương người kia của cô, Lăng tổng không cần cô hỗ trợ."

"Hoàng Khiết, cô nói thế là có ý gì, Tiểu Ấm cũng chỉ là muốn giúp thêm một phần mà thôi." Tống Hiểu Kính một bên phản bác giúp đỡ Tề Ấm.

"Đúng vậy nha, có ai giống cô chèn ép đồng nghiệp của mình như vậy sao?" Một người đồng nghiệp nam khác hát đệm.

Hoàng Khiết hừ lạnh một tiếng, "Tề Ấm cô có bản lĩnh rất lớn nha, hiện tại chỉ cần ai nói một câu không phải với cô, toàn bộ đồng nghiệp nam ở các bộ phận đều nhanh chóng bênh vực kẻ yếu là cô đây." Lúc Lăng tổng ở đây, cũng không thấy bọn họ chính nghĩa lên tiếng.

Tề Ấm tức khắc ủy khuất, "Không có chuyện này."

Hoàng Khiết cũng lười cùng cô ta cãi cọ, cô hiện tại chỉ lo lắng cho an nguy của Hải Lan mà thôi.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Mưa vẫn rơi, xung quanh toàn bộ đều là tiếng mưa, lại thêm âm thanh cây cối rung động, hoàn toàn che đi hết tiếng cầu cứu.

"Cứu mạng a" Tiếng kêu đến khàn cổ.

"Cứu mạng khụ khụ khụ" Nước mưa như cọ rửa khuôn mặt, chảy xuống mắt mũi đến miệng làm người ta sặc.

Hải Lan vô ý trượt chân, từ trên sườn núi ngã xuống, đụng phải cục đá nên ngất đi một lúc, đến khi tỉnh lại sắc trời đều đen kịt, ở dốc núi có một thân cây nhỏ mới khiến cô không tiếp tục rơi xuống, nhưng cũng không thấy được bao nhiêu may mắn.

Bởi vì chỉ là một cái cây vô cùng nhỏ, cành cây cũng không có bao nhiêu, Hải Lan sợ chính mình lộn xộn, cái cây kia liền gãy mất.

Cô nhìn thoáng qua, bên dưới là sườn dốc nghiêng, bởi vì trời tối nên nhìn không thấy đáy, khiến người ta càng thêm khủng bố.

Đây sẽ không phải là bởi vì cô không đi theo cốt truyện nguyên bản nên kết cục cũng không sống yên đấy chứ.

Nếu là như thế, cô lúc đầu đáng ra nên ôm tiểu Hải Thiên một cái thật chặt.

Ba, mẹ, tiểu Hải Thiên, Tề Duyệt, còn có tiểu bảo bảo còn chưa sinh ra đã có khả năng phải vĩnh biệt tất cả. Nhịn không được, nước mắt trào ra bên ngoài nhưng bị nước mưa che kín cả khuôn mặt, không biết đâu là nước mưa đâu là nước mắt.

Từ biệt bạn bè thân thích, trong đầu hiện lên khuôn mặt Lăng Việt.

Cuối cùng ngẫm lại, anh thật ra cũng không làm nhiều chuyện đáng giận, ít nhất đến bây giờ đã xin lỗi chuyện mấy hôm trước cưỡng hôn cô, nếu lần này có thể hóa dữ thành lành, vậy chuyện kia cô cũng không truy cứu nữa, có thể cho anh chút sắc mặt tốt thử xem.

Hải Lan nhắm hai mắt lại, thời điểm chuẩn bị mặc cho số phận lại giống như nghe thấy có người kêu tên mình, khoảng cách rất xa xôi, lập tức mở mắt cẩn thận phân biệt rốt cuộc là ảo giác hay là thanh âm chân thật.

"Hải Lan"

Thật sự có người kêu tên cô, Hải Lan trong mắt tức khắc có chút ánh sáng.

"Tôi ở chỗ này, cứu ta"

"Cứu mạng khụ khụ khụ" Nước mưa không ngừng rơi xuống, rơi vào cổ họng, làm cô không có cách nào lên tiếng.

"Hải Lan, em ở đâu?"

Thanh âm càng ngày càng gần, Hải Lan cố nhịn cổ họng không ổn, khản cổ hô to: "Cứu mạng"

Thanh âm tuy rằng bị tiếng mưa làm bé đi không ít, nhưng vẫn có tiếng nói mỏng manh truyền tới nơi sườn núi, khiến người tìm kiếm sửng sốt, vì xác định lại nơi âm thanh phát ra, lại lần nữa hô lớn: "Hải Lan, em ở đâu?"

"Tôi ở đây"

Âm thanh mỏng manh từ phía sau truyền đến, Lăng Việt lập tức xác định được phương hướng, hô to một tiếng: "Tôi tìm được người rồi."

Ngay sau đó chiếu đèn pin về hướng kia bước nhanh đến, chỉ thấy được sườn dốc, lập tức chiếu ánh sáng xuống hướng sườn núi.

Nhìn thấy ánh sáng từ trên xuống, Hải Lan cơ hồ muốn khóc.

"Ở chỗ này"

Ánh sáng chiếu đến sườn đốc cách đỉnh núi khoảng năm sáu mét, chỉ thấy sườn núi treo leo, đồng tử Lăng Việt nháy mắt mở to.

"Hải Lan"

Thanh âm gần gũi, Hải Lan lập tức nghe ra được là tiếng Lăng Việt.

"Mau cứu tôi, cành cây chống đỡ tôi có cảm giác sắp gãy rồi." Tiếng nói Hải Lan mang theo nức nở, cô lo lắng hoảng sợ không biết bao lâu, thật sự cho rằng cô hôm nay sẽ chết ở đây.

"Em đừng hoảng hốt, có tôi ở đây em sẽ không ngã xuống, bình tĩnh, tôi bây giờ đi xuống đó." Lăng Việt đem dây thừng cột vào một thân cây thô gần đấy, buộc chặt đai an toàn bên hông, mở đèn pin trên đầu sau đó đi đến sườn dốc, bắt đầu đi xuống.

Gió thổi càng lúc càng lớn, sườn dốc vô cùng trơn trượt, hơn nữa lại là buổi tối, chân Lăng Việt bỗng nhiên trượt, cả người rơi xuống gần hai mét, Hải Lan nhìn mà run như cầy sấy, tuy rằng sợ hãi vẫn nhắc nhở anh "Anh cẩn thận một chút."

"Không có việc gì, em đừng hoảng sợ." Thanh âm Lăng Việt mang theo cảm giác an toàn, khiến Hải Lan lo lắng hãi hùng hồi lâu cũng có chút an tâm, không còn sợ hãi như ban đầu.

Đi xuống nơi cách Hải Lan 1 mét, hướng Hải Lan vươn tay, "Đưa tay cho tôi."

Ánh sáng đèn pin chiếu lại đây, làm chói mắt cô, đến khi mọi thứ rõ ràng, Hải Lan thật cẩn thận vươn tay qua, nhưng vừa động, thân cây ở bên hông vang lên kẽo kẹt một tiếng, làm Hải Lan sợ tới mức thêm một cử động nhỏ cũng không dám.

Thanh âm run rẩy: "Nó, nó sắp gãy"

Lăng Việt kêu lên: "Lập tức đưa tay cho tôi"

Hải Lan cắn răng trực tiếp vươn tay, vừa mới đưa tay cho Lăng Việt, Hải Lan kinh hãi kêu lên một tiếng, nhánh cây kia trong nháy mắt bị bẻ gãy rơi xuống.

Giữ chặt Hải Lan, dây thừng cũng căng lên, vì tránh cho Hải Lan va vào vách đá liền thả chân đang dán ở vách đá, trọng lực đặt ở trên người, cánh tay lại đột nhiên đụng vào hòn đá trên vách, khẽ rên một tiếng.

Nước mưa dính ướt toàn thân hai người, tay nắm dính nước lại càng trơn trượt hơn, Hải Lan cũng cảm giác được.

"Lăng Việt, tôi có thể hay không sẽ chết" Hải Lan thật sự rất sợ, cô rất sợ Lăng Việt giữ không được cô, cô sẽ trực tiếp ngã xuống.

"Giữ chặt tôi" Lăng Việt cắn chặt khớp hàm, dùng hết toàn lực giữ chặt tay Hải Lan, rồi sau đó an ủi cô, "Sẽ không, có tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để em ngã xuống, chết cũng đừng nghĩ."

Tuy rằng có tiếng mưa rơi ào ào, nhưng những lời này vẫn rõ ràng từng chữ một lọt vào tai Hải Lan, Hải Lan trong lòng run lên, trái tim bên trong tựa hồ có một cánh cửa, bị người ta nhẹ nhàng gõ lấy.

Cô chưa bao giờ biết, Lăng Việt thích cô, là duy nhất như vậy, là sâu đậm như vậy.

Nhưng, vì cái gì đây?

Hai người cái gì cũng chưa từng trải qua, anh vì cái gì sẽ có tình cảm sâu đậm với cô như vậy.

Rất nhanh, nhân viên cứu viện đi tới, kéo hai người lên.

Con người dù mạnh mẽ đến đâu, với sinh tử cũng không thể thong dong đối mặt, huống chi, Hải Lan chỉ là mạnh mẽ hơn người bình thường một chút mà thôi, cũng không xem là người rất mạnh mẽ, cô cũng sợ đau, lại càng sợ chết.

Vượt qua sườn dốc, lên tới đỉnh núi, Hải Lan vẫn còn kinh hãi, che miệng lại khóc thút thít, Lăng Việt gắt gao đem cô ôm vào trong lòng, Hải Lan cảm giác được anh cũng đang run rẩy, chính anh cũng sợ hãi, nhưng anh không phải lo sợ an nguy chính mình, mà là sợ mất đi một thứ rất quan trọng.

Anh của hiện tại làm Hải Lan có cảm giác, giống như là đã mất đi một món đồ quý giá sau đó lại tìm thấy được, muốn đem cô dung nhập vào cơ thể chính mình.

Ở bên tai Hải Lan vang lên thanh âm lẩm bẩm, chui vào tận trái tim Hải Lan: "Không có việc gì, không có việc gì."

Như là an ủi Hải Lan, cũng như đang an ủi chính mình.

Lúc này đây, là anh cứu được cô.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro