Chương 34: An ủi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Cả một đường xuống núi xóc nảy, thời điểm trở lại dân túc, Hải Lan hoảng sợ chưa tan được người khác đưa vào phòng cho khách.

Tắm qua bằng nước ấm, sau đó nhân viên y tế giúp cô xử lý một chút vết thương trên mặt trên người.

Hải Lan trừ cái trán lộ ra ngoài chỉ còn vết thương nhỏ trên cổ tay, trên mặt có chút sưng đỏ, đều là vết thương ngoài da mà thôi.

Nhân viên y tế bôi thuốc lên cái trán sưng của Hải Lan xong, nói: "Chờ trở lại thành phố, còn phải chụp phim một lần mới có thể xác định không có vấn đề gì."

Hoàng Khiết theo sau cùng vào phòng nói: "Phải chú ý một chút, mắc mưa, bị hoảng sợ, lại còn có vết thương, buổi tối rất dễ phát sốt."

Nhân viên y tế sau khi rời khỏi, Hoàng Khiết đưa cho Hải Lan bát canh gừng, uống xong tâm tình cũng bình tĩnh xuống, khoác một tấm thảm dày hỏi "Lăng Việt đâu?"

Hoàng Khiết thở dài một hơi, nói: "Cánh tay Lăng tổng bị gãy, nhân viên y tế đang kẹp ván cố định lại cho anh ấy."

Địa chỉ nhà nghỉ này thực hẻo lánh, hơn nữa tín hiệu không tốt, bệnh viện gần nhất đi tới đi lui cũng phải vài tiếng đồng hồ, may mắn lần tập huấn này cũng có vài nhân viên y tế đi theo.

Hải Lan ngẩn ra, nâng mắt lên: "Có nghiêm trọng không?"

Lúc xuống núi, Lăng Việt nửa điểm cũng không biểu hiện ra ngoài, cô căn bản không hề biết cánh tay anh bị thương.

Hoàng Khiết lắc đầu, "Tôi cũng không rõ, Lăng tổng lại ở đối diện cậu, cậu có muốn qua xem thử hay không?"

Giống như dự đoán được Lăng Việt sẽ xuất hiện, lúc sắp xếp phòng tối hôm qua, phía đối diện không có người ở, Hải Lan cũng đoán được là để lại cho ai, cho nên nghe thấy Lăng Việt ở đối diện mình cũng không kinh ngạc.

Đem bát canh gừng đặt ở tủ đầu giường, xốc thảm lên, xuống giường khoác thêm một chiếc áo, mang theo chút khẩn trương mà chính mình cũng không nhận ra, nói: "Tôi qua xem hắn thế nào."

Hoàng Khiết nhìn bóng dáng Hải Lan, cười cười, Hải Lan tựa hồ có điểm khác khác.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Đang muốn gõ cửa phòng đối diện, cửa đã mở ra, nhân viên y tế đi ra thấy Hải Lan liền chào một tiếng "Hải tiểu thư."

Lăng Việt nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Hải Lan.

Hải Lan hỏi qua tình hình với nhân viên y tế, tiễn người rời khỏi mới nhìn về phía Lăng Việt trong phòng, tay trái của anh có thêm cái ván kẹp, đồng thời nửa thân trên cũng trần trụi, cơ bụng hoàn hảo làm người khác xem đến nóng mặt.

Mặc dù Hải Lan học nghệ thuật cũng có chút không được tự nhiên, tận lực khiến sự chú ý của chính mình đặt vào cánh tay anh.

Đóng cửa phòng, đứng ở phía trước cửa, nhìn chằm chằm cánh tay Lăng Việt, hỏi: "Cánh tay bị thương nghiêm trọng không?"

Lăng Việt cười cười, "Không có gì trở ngại."

"Vậy khi nào có thể đỡ"

"Chắc khoảng hơn một tháng đi."

Trầm mặc một chút, Hải Lan lại hỏi: "Đau không?"

Lăng Việt bỗng nhiên cười nhẹ, tiếng cười trầm thấp, ngay cả trong mắt đều nhiễm ý cười.

"Anh cười cái gì?"

Lăng Việt ngồi ở trên giường, ngước mắt đối diện cùng Hải Lan, trong mắt ngậm ý cười, thanh âm sung sướng: "Em là lần đầu tiên nói chuyện nhẹ nhàng với tôi như vậy."

Nghe vậy, Hải Lan không được tự nhiên hạ tầm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tôi cũng không phải lúc nào cũng hùng hổ dọa người như vậy có được không?"

Khóe miệng Lăng Việt hơi cong.

Nửa ngày, Lăng Việt hỏi: "Em ăn cơm chưa?"

Hải Lan lắc lắc đầu, nãy mới tắm rửa với uống được nửa bát canh gừng, cái gì cũng chưa ăn.

Lăng Việt từ trên giường đứng lên, nói: "Vừa lúc, tôi cũng chưa ăn, chờ tôi thay quần áo rồi cùng xuống tầng, ở dưới hẳn là có đồ ăn."

Hải Lan gật gật đầu, đang muốn nói ra ngoài chờ anh, lại nhìn thấy anh một tay đang cố kéo khóa túi du lịch, kéo rất nhiều lần khóa kéo cũng không mở, động tác cũng chậm chạp, nhìn không nổi, đành phải đi qua, giúp anh kéo khóa túi.

Bởi vì Hải Lan tới gần, mùi sữa tắm cùng dầu gội nhàn nhạt tràn ngập hơi thở, ánh mắt Lăng Việt dừng trên người Hải Lan, độ cong khóe miệng càng cao, tham lam hưởng thụ mùi hương nhàn nhạt kia.

Kéo ra túi du lịch, hỏi: "Anh muốn mặc bộ nào, cánh tay anh đang bị thương, rất khó tự mặc quần áo, nên là mặc bộ rộng một chút đi."

Nói xong tự giác tìm kiếm trong túi du lịch, từ bên trong tìm ra một cái áo lông màu trắng rộng thùng thình.

"Cái này thế nào?" Cầm lấy giơ lên cho anh xem, lại nhìn thấy biểu tình sung sướng của anh, cô trong nháy mắt cứng đờ.

Cô đây là đang làm gì, có phải quá mức ân cần rồi hay không.

Không được tự nhiên ném áo lên trên giường, nói: "Tôi ra ngoài trước chờ anh."

Đang muốn đi ra ngoài, Lăng Việt hơi nhướng mày: "Em cho rằng tự tôi có thể thuận lợi mặc được áo vào, em có phải đề cao tôi quá rồi hay không"

Nghe vậy, Hải Lan nhìn về phía cánh tay anh, anh là muốn nói cho cô, anh hiện tại vô cùng không có tiện.

Hải Lan nhíu mày, âm thầm nói với chính mình, người trước mặt này là người vừa cứu mình, nên chiều theo anh một chút.

Cầm lấy quần áo, nói: "Động tác tôi lại không nhẹ nhàng đâu."

"Vậy mong em nhẹ nhàng một chút."

Giúp Lăng Việt mặc áo, khoảng cách đương nhiên rất gần, gần đến mức Lăng Việt ngửi được mùi sữa tắm, còn có chút mùi của thuốc, hạ thấp đôi mắt, nhìn cái trán sưng to của Hải Lan.

Tiếng nói nhu hòa: "Trên người còn có chỗ nào khó chịu không?"

Thanh âm như nước, chậm rãi chảy xuôi, không thể bỏ qua, tiếng nói của Lăng Việt ôn nhu, thật sự rất có từ tính, cũng rất có mị lực.

"Không có gì đáng ngại, quan trọng là được cứu rồi."

Âm thanh Hải Lan nặng nề, chuyện vừa rồi lưu lại bóng ma rất lớn, ít nhất trong thời gian ngắn vẫn sẽ còn ảnh hưởng đến cô.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Nhân viên đã trở lại cả, mệt mỏi một ngày, cũng lo lắng một ngày, hơn nữa đã là rạng sáng hai giờ, mọi người đều ở phòng nghỉ ngơi, cho nên dưới lầu vô cùng an tĩnh.

Thời điểm vào ở, Tiểu Hồ nói với bọn họ phòng bếp có thể cho mượn, nhưng nguyên liệu nấu thì yêu cầu tự mình tìm, nên trong ngày đó, Lăng thị liền an bài người vận chuyển một xe nguyên liệu nấu ăn tới đây, hoàn toàn không cần lo lắng trong phòng bếp không có nguyên liệu nấu ăn.

Hai người đi vào phòng bếp, Hải Lan không tìm được mì gói, hít thật sâu một hơi, giống như hạ quyết tâm, nói với Lăng Việt: "Tôi có thể thử nấu một chút mì sợi, nhưng không cam đoan hương vị sẽ ngon."

Lăng Việt mắt nhìn xung quanh đều là vật dụng bằng gỗ, nhớ tới lần đầu tiên Hải Lan xuống bếp vì anh, còn phải dùng đến bình chữa cháy, lập tức lắc đầu.

"Vẫn là để tôi làm, em trợ giúp tôi."

"Nhưng tay anh......"

Lăng Việt liếc mắt cô, không lưu tình chút nào đả kích: "Em là muốn đem phòng ở đây thiêu cháy, khiến tất cả mọi người tại đây cùng em ăn ngủ hoang dã ngoài trời mưa"

Hải Lan bĩu môi, hơi híp mắt nhìn về phía Lăng Việt: "Anh làm giống như hiểu tôi lắm đấy."

Lăng Việt dời tầm mắt, mở ra tủ bát, từ bên trong lấy ra mì sợi, nhàn nhạt nói: "Có lẽ vậy."

Hải Lan lại gần, thay anh lấy trứng gà từ bên trong tủ, tiếp tục truy vấn: "Cái gì gọi là có lẽ vậy, anh rốt cuộc là từ khi nào hiểu tôi như vậy."

Lăng Việt cao hơn một cái đầu khẽ cúi xuống cùng Hải Lan đối diện, ánh mắt sâu thẳm, trong nháy mắt kia, Hải Lan tựa hồ cảm giác được anh hình như muốn xuyên qua ánh mắt cô tìm kiếm cái gì.

Như là đang nhìn cô, nhưng lại như là đang nhìn người khác, ánh mắt quái dị, làm người ta khó hiểu.

Nhìn nhau ba giây, Lăng Việt quay đầu lại, tiếp tục từ trong tủ lấy nguyên liệu nấu ăn ra, cười khẽ: "Em chẳng lẽ đã quên, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ."

Hải Lan cũng không phải người bị lừa dễ dàng như vậy, ánh mắt không có nửa điểm dao động: "Tôi thấy thế nào cũng không giống là bởi vì chúng ta cùng nhau lớn lên nên anh mới hiểu tôi như vậy."

Cô rất rõ ràng.

Trước khi cô xuyên sách, một người đối với nữ phụ nguyên bản lạnh nhạt như thế, sẽ hiểu biết nữ phụ đến mức nào. Mà sau khi cô xuyên đến đây, thái độ chợt biến, rõ ràng là biết cô cùng nữ phụ nguyên bản kia không phải cùng một người.

Bằng không, cô không có cách nào lý giải thái độ đối đãi trước sau khác biệt này.

Lăng Việt xoay người cùng Hải Lan đối diện, ánh mắt đã không còn quái dị như khi nãy, nhưng lại là sâu thẳm không lường được.

"Bằng không, em cảm thấy tôi là vì nguyên nhân gì hiểu em như vậy"

"Ai biết được." Hải Lan thu hồi tầm mắt, lại cầm một quả cà chua, ở trong lòng âm thầm nói: Nếu đã biết, tôi còn cần anh nói.

"Muốn tôi giúp anh thế nào." Biết chính mình cũng không hỏi ra được cái gì, Hải Lan quyết định đơn phương kết thúc đề tài này.

"Đem cà chua rửa sạch, cắt thành miếng nhỏ."

Lăng Việt bắt đầu bật bếp, nấu nước ấm.

Ngoài kia mưa rơi tí tách, không khí trong phòng lại vô cùng hòa hợp.

Trong quá trình nấu mì, Hải Lan nhớ tới thời điểm bên sườn dốc, lời Lăng Việt nói với cô, anh nói dù chết cũng phải cứu cô lên.

"Lúc ở sườn dốc, có phải anh rất sợ tôi ngã xuống hay không?"

Lăng Việt tay dùng chiếc đũa quấy mì sợi hơi dừng lại.

Anh hạ tầm mắt, cô nhìn không tới ánh mắt anh, chỉ nghe được thanh âm nặng nề, "Không dám nghĩ."

Đây thật sự là đề tài nặng nề.

"Không dám nghĩ tôi có thể cứu em hay không, chỉ biết nếu em ngã xuống, tôi cũng sẽ nhảy xuống cùng em."

Tiếng Lăng Việt rất nhẹ, lại như một cây chùy hung hăng gõ một nhát vào trái tim Hải Lan.

Hải Lan đóng vòi nước, buông xuống hành lá đang rửa, xoay người nhìn bóng dáng Lăng Việt. Không biết vì cái gì, cô cảm thấy lời anh nói là sự thật, nếu cô thật sự ngã xuống, anh thật sự cũng sẽ theo cô xuống.

Hải Lan trầm mặc nửa ngày, vòng qua cái bàn, đi tới phía sau Lăng Việt, vỗ vỗ bả vai anh.

Lăng Việt xoay người, đang muốn hỏi cô muốn làm gì, nhìn đến động tác của cô, đồng tử mở lớn, Hải Lan bỗng nhiên kiễng mũi chân, ôm lấy anh.

Vỗ vỗ phía sau lưng anh, thanh âm nhu hòa: "Tôi không có việc gì, đều là nhờ anh."

"Còn có, đây chỉ là cái ôm an ủi, đừng nghĩ linh tinh." Nói rồi muốn buông tay ra, ai biết bên hông bỗng nhiên bị cánh tay Lăng Việt ôm lấy.

Anh đem đầu vùi ở cổ cô, trọng lực đè xuống, Hải Lan nhón chân cũng không chống đỡ được, đành chịu đựng bị đè xuống.

Cảm giác được Lăng Việt sợ hãi, Hải Lan cũng không có đẩy anh ra.

Trái tim nói, để cho anh dựa một chút, dù sao cũng không ít đi một miếng thịt.

Phòng bếp thực an tĩnh cũng thực ấm áp, bỗng nhiên bị một tiếng "loảng xoảng" đánh vỡ.

Nghe được âm thanh, Hải Lan lập tức đẩy Lăng Việt ra, xoay người, chỉ thấy Tề Ấm vẻ mặt khiếp sợ nhìn bọn họ, hốc mắt dần đỏ, đã ươn ướt, ném xuống một câu "Quấy rầy đến hai người" rồi bưng kín miệng chạy.

Hải Lan quét mắt bình nước rơi trên mặt đất, bỗng nhiên cảm thấy đầu lại bắt đầu đau.

"Cô ta hình như hiểu lầm cái gì rồi."

Ai biết người phía sau nhẹ nhàng thả xuống một câu: "Cô ta cái gì cũng không hiểu lầm, chúng ta là vị hôn phu thê ."

Hải Lan khóe miệng vừa kéo, dùng khuỷu tay chọc chọc bụng anh, "Anh đừng ảo tưởng, tôi vừa rồi cũng không nhận lời anh cái gì, tôi chỉ là an ủi anh, đừng tự cho là đúng."

Hải Lan không nhìn thấy người phía sau, tươi cười đến thỏa mãn, sung sướng.

Rốt cuộc cũng không kháng cự anh, đây là chuyện tốt.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro