Chương 44: Tự nhiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Chuyện càng lo lắng lại càng dễ xảy ra.

Hiện trường lật xe thảm khốc, dùng để hình dung tình huống hiện thật sự quá thích hợp.

Khiếp sợ qua đi, Lăng Lâm trừng mắt, sững sờ nhìn Lăng Việt, lại nhìn Hải Lan, ấp úng nói: "Hai người vừa mới là ôm nhau sao?"

Hải Lan trong nháy mắt hoảng loạn, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, lập tức lắc đầu, ánh mắt vô cùng kiên định nói: "Không có, em nhìn lầm rồi!"

"Rõ ràng vừa rồi em nhìn thấy anh em ôm chị......"

Hải Lan lại lần nữa dứt khoát phủ nhận: "Không có!"

Thái độ kiên định như vậy, thiếu chút nữa làm Lăng Lâm hoài nghi chính mình thật sự xuất hiện ảo giác, nhưng mà cô nhìn thấy rõ ràng mà.

Lăng Lâm nhìn Hải Lan, lại nhìn về phía anh trai mình, ánh mắt cầu cứu.

Hải Lan cũng nhìn về phía Lăng Việt, ánh mắt truyền cho anh mang theo ý tứ - tuyệt đối không thể để cho người khác biết, giải quyết Lăng Lâm, bằng không thì chia tay.

Hai đôi mắt, đều mang theo cầu cứu.

Lăng Việt trầm mặc mấy giây, ngược lại nói với Lăng Lâm: "Em nhìn lầm rồi."

Lăng Lâm lập tức sửng sốt, cũng choáng váng.

Hai người kia phối hợp nhau lừa cô!

Rõ ràng cô vừa nhìn thấy, hai người ôm nhau chặt chẽ như vậy, còn nói cô xuất hiện ảo giác!

Lăng Việt nhìn về phía Lăng Lâm đang ủy khuất, không nhanh không chậm nói: "Lúc trước không phải em xin nghỉ phép hai tháng đi Châu Âu du lịch sao, anh phê chuẩn."

Ánh mắt Lăng Lâm tức khắc sáng lên, biểu tình ủy khuất trở thành hư không, phản ứng cực nhanh nói: "Vừa rồi hình như em thật sự hoa mắt, anh, chị Lan, chúng ta sao lại trùng hợp thế này, lại gặp được nhau ở đây!"

Hải Lan:...........

Đơn giản như vậy giải quyết???

Tuy rằng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng sự tình là thế nào, nhưng chỉ cần ngăn chặn được miệng Lăng Lâm, cho dù thế nào cũng không sao cả.

Hải Lan không thể không cảm thán Lăng Việt phản ứng nhanh mua chuộc được Lăng Lâm.

Bội phục nha.

"Quá muộn rồi, hôm nay không mời mấy người ăn khuya được, tôi đi về trước." Nói rồi nhìn sang Lăng Việt, Lăng Việt cũng gật gật đầu với cô.

Hải Lan minh bạch ý tứ của Lăng Việt, là muốn cô nhanh chóng trở về.

Hải Lan lên xe, cầm lấy di động, nhắn một cái tin WeChat cho Lăng Việt.

Nhìn Hải Lan lái xe đi, ánh mắt Lăng Lâm mang theo ý cười ái muội nhìn về phía anh trai mình.

Lăng Việt thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Chuyện này tạm thời đừng nói cho người khác, bao gồm cả mẹ."

Lăng Lâm ngậm chặt miệng, làm động tác kéo khóa.

Tươi cười trên mặt, hoàn toàn thể hiện tâm tình hiện tại của Lăng Lâm.

Bởi vì nửa năm trước cô còn cho rằng Hải Lan thật sự sẽ không trở thành chị dâu của mình, nhưng dựa theo tình hình ngày hôm nay mà xem, thật tốt nha!

Anh trai cô cũng quá lợi hại đi!

Lăng Lâm bày ra vẻ mặt sùng bái, Lăng Việt bất đắc dĩ, cũng kêu cô nhanh trở về.

"Em cũng mau về nhà đi, ngày mai đem giấy xin nghỉ phép đến văn phòng anh."

Lăng Lâm gật đầu thật mạnh: "Em hiện tại trở về ngay, chuyện tối nay một chữ em cũng sẽ không nói ra ngoài, sẽ không nói cho bất kỳ ai, em nhất định giữ kín đến ngày anh kết hôn với chị dâu, tuyệt đối sẽ không quấy rầy kế hoạch của anh!" Lăng Lâm lập ra lời thề son sắt.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Hải Lan về đến nhà, tắm rửa xong, lau tóc đi ra từ phòng tắm liền nhìn thấy di động sáng, cầm tới xem.

Là Lăng Việt gửi tin nhắn cho cô, một phút trước.

Lăng Việt: [Tôi về đến nhà rồi, em làm gì đấy?]

Hải Lan nghĩ nghĩ, trả lời: [Vừa tắm rửa xong, chuẩn bị sấy tóc đi ngủ]

Gửi xong, Hải Lan lại nghĩ tới Lăng Lâm, lập tức gửi tin nhắn thoại qua: "Lăng Lâm sẽ không đem chuyện tối nay nói ra đấy chứ? Nếu mà nó nói ra, có đánh chết tôi cũng tuyệt đối không thừa nhận, chúng ta về sau hẹn hò gì đó đều phải bàn bạc kỹ hơn."

Lăng Việt nghe xong Hải Lan nói, lắc đầu cười khổ, anh cũng không đoán trước được tối hôm nay sẽ có nhiều tình huống như vậy.

Nói đến tình huống, Lăng Việt nghĩ tới Tề Ấm và Lục Tuyển, ánh mắt dần dần âm trầm, trả lời Hải Lan: [Yên tâm, đã sắp xếp tốt, nó tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài.]

[Chắc chắn?] Hải Lan vẫn cảm thấy lo lắng.

Hiện tại người thân của cô đều biết cô kiên quyết muốn giải trừ hôn ước, còn nói tuyệt đối sẽ không cùng Lăng Việt kết hôn, nếu bị bọn họ biết cô đang cùng Lăng Việt yêu đương, như vậy tiếng vả mặt này cũng thực vang nha. Hơn nữa cho dù về sau cô nói cái gì mà tuyệt đối sẽ không ở bên Lăng Việt nữa, khẳng định sẽ chẳng có ai ngốc đi tin tưởng.

Cô chỉ muốn yên ổn nói chuyện yêu đương hai tháng, sau đó lại yên ổn kết thúc, cũng không cần phải để mọi người biết.

[Nếu em không chắc chắn, sáng mai bảo Lăng Lâm làm cho em cái giấy cam đoan.] Thân là anh trai, Lăng Việt không chút do dự hắt hủi em gái mình.

[Thôi, Lăng Lâm là em gái anh, anh hiểu nó nhất, anh đã nói nó sẽ không nói ra ngoài thì nó sẽ không nói đâu.]

[Vậy em sấy tóc đi rồi đi ngủ sớm một chút.]

[Anh cũng đi ngủ sớm một chút.]

Nhắn xong, Hải Lan thật sự cảm thấy cái hình thức ở chung này giống yêu đương như đúc.

Cũng quá mức tự nhiên đi, cô nói chuyện cùng Lăng Việt thật giống như là cặp đôi đã yêu đương lâu rồi, ở bên nhau ngày đầu tiên thế nhưng không hề có cái gì không được tự nhiên, cả một ngày thoải mái tự tại.

Chẳng lẽ là bởi vì tính tình cô hiền hoà?

Hoặc là nói bởi vì đã ở chung với Lăng Việt đủ lâu rồi, cả hai đều có điểm hiểu biết lẫn nhau, cho nên khi ở bên cạnh nhau mới không quá xấu hổ.

Hôm nay quá mức mệt mỏi, Hải Lan không muốn tiếp tục rối rắm ở điểm này, điều cô để ý duy nhất chính là, hôm nay ở nhà hàng Trung Quốc gặp được Tề Ấm và Lục Tuyển.

Lúc trước cô suy đoán cùng Tề Duyệt, nếu Tề Ấm thật sự là nữ chính biết rõ cốt truyện, như vậy đồng thời thích Lăng Việt lại còn cùng Lục Tuyển ăn cơm cùng nhau thì thật kỳ quái. Nếu biết rõ cốt truyện, cô ta phải biết Lục Tuyển thích cô ta, cũng bởi vì cô đã cứu anh ta, cho nên Lục Tuyển sau này sẽ trợ giúp cô ta đối phó với vai phản diện Thẩm Mục Thâm.

Rõ ràng biết Lục Tuyển thích mình, còn cố tình tiếp cận anh ta, hoặc là cô đoán sai, hoặc là Tề Ấm có tâm tư đen tối, muốn mượn tay Lục Tuyển trợ giúp cô ta cái gì đó.

Nhớ tới cuộc điện thoại Tề Duyệt nhận được kia, trái tim Hải Lan không khỏi khẩn trương.

Hiện tại chính là Tề Ấm ở trong tối, các cô ở ngoài sáng, cô ta muốn giở trò quỷ, bọn họ cũng không thể biết trước được.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Buổi sáng đi làm, đến tầng 28, Hải Lan cảm giác được mọi người đều đang khe khẽ nói nhỏ, hại Hải Lan cho rằng chuyện mình cùng Lăng Việt yêu đương bị đưa ra ánh sáng.

Nhưng nghĩ lại thì bọn họ vốn dĩ chính là vị hôn phu thê, đừng nói là hẹn hò, bọn họ được coi là một cặp ở công ty này, nhóm nhân viên nhiều nhất cũng chỉ là bàn tán một chút, nhìn thấy cô cũng sẽ dừng lại. Còn bây giờ không giống, lúc nhìn thấy cô cũng không hoảng loạn, chỉ là kết thúc nói chuyện phiếm mà thôi.

Như vậy đã nói lên nữ chính của chủ đề hóng hớt này không phải cô.

Hải Lan ngồi xuống vị trí của mình, theo sau đăng nhập WeChat trên máy tính hỏi Hoàng Khiết.

[Xảy ra chuyện gì, sao sáng sớm đều có cảm giác mọi người lạ lạ?]

Một lúc lâu Hoàng Khiết mới trả lời cô.

[Vị hôn phu của cậu là tổng tài Lăng thị, thế mà cậu không biết phong phanh gì?]

Hải Lan trực tiếp gửi meme người da đen với dấu chấm hỏi qua.

~Minh họa nha~

Hoàng khiết trả lời: [Hiện tại chỉ nghe được một ít lời đồn mà thôi, cậu muốn biết thực tế tình huống thì đi hỏi Lăng tổng đi, tin tức sẽ càng thêm chuẩn xác.]

Khóe miệng Hải Lan giật giật: [Vậy cậu cũng phải nói cho tôi biết mấy người đang nói đến cái gì thì tôi mới có thể hỏi chứ.]

[Tôi nói cho cậu, rồi sau khi cậu hỏi Lăng tổng xong, có được tin tức chuẩn xác thì nhớ nói với tôi trước!]

[Được, cậu nói đi.]

Đợi một chút, Hoàng Khiết gửi đến tin nhắn: [Nghe nói thư ký Tiếu lại mang thai, mà trước đây đã sảy thai 2 lần rồi, bác sĩ nói cô ấy có thể sẽ sinh non, nếu thật sự muốn đứa bé thì tốt nhất là nên ở nhà tĩnh dưỡng. Bọn tôi đều cảm thấy thư ký Tiếu lúc này hẳn là muốn xin nghỉ hoặc là trực tiếp từ chức. Thư ký Tiếu ngày thường giúp chúng ta nhiều như vậy, thật không dám tưởng tượng sau khi cô ấy từ chức sẽ thế nào, cậu mau đi hỏi một chút có phải thật không, để tớ đỡ phải lo lắng đề phòng.]

[OK, tớ hiện tại đi hỏi, hỏi xong rồi nói cho cậu.]

Nói chuyện với Hoàng Khiết xong, Hải Lan nhìn văn phòng Lăng Việt, từ trước đến nay cứ đúng giờ là Lăng Việt tới văn phòng, mà bàn làm việc của thư ký ngoài văn phòng trống rỗng, hiển nhiên thư ký hôm nay không đi làm.

Nghĩ nghĩ, Hải Lan không trực tiếp hỏi anh trên WeChat, mà đi pha ly cà phê hòa tan, sau đó đi tới bên ngoài văn phòng Lăng Việt, gõ cửa.

Từ trong văn phòng truyền ra tiếng nói không cao không thấp của Lăng Việt: "Vào đi."

Hải Lan đẩy cửa vào, chỉ thấy Lăng Việt đầu cũng không ngẩng lên, vẫn tiếp tục kiểm tra văn kiện trong tay, nghiêm túc cẩn thận.

Nhìn Lăng Việt nghiêm túc như vậy, thêm một thân tây trang đen, cả người đều toát ra sự chuyên nghiệp, giỏi giang. Hải Lan bỗng nhiên phát hiện, Lăng Việt như vậy thực sự có nét soái nha.

Thấy người tới không lên tiếng, Lăng Việt mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Hải Lan, quét mắt ly cà phê trên tay Hải Lan, khóe miệng hơi nhếch.

"Mang cà phê cho tôi?"

Hải Lan gật đầu, đi lên trước, thời điểm đặt cà phê trước mặt anh lại nghe được anh nói: "Chắc chắn không có độc?"

Hải Lan:...........

Liếc Lăng Việt một cái, đẩy ly cà phê tới trước mặt anh, trực tiếp hỏi: "Nghe nói thư ký của anh mang thai, muốn từ chức, có phải không?"

Lăng Việt không hề ngạc nhiên, trả lời: "Đúng vậy, xem xét tình trạng của cô ấy nên trực tiếp bảo cô ấy ở nhà tĩnh dưỡng rồi. Còn các vấn đề khác thì tìm một người có khả năng bàn giao công việc với thư ký Tiếu."

"Người có khả năng? Lăng thị này của anh không phải khắp nơi đều là người có khả năng sao?"

Lăng Việt nghe vậy, hơi hơi cúi đầu cong môi cười: "Cũng chưa biết được, người có khả năng thì không ít, nhưng không biết người được mọi người thừa nhận có bao nhiêu."

Hải Lan chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Có ý gì, chẳng lẽ làm thư ký của anh, còn phải làm cái gì kích thích nữa à?"

Ngước mắt nhìn về phía Hải Lan, "Em sẽ không muốn biết đâu." Tuy rằng sớm hay muộn cũng sẽ biết, nhưng đời này, anh muốn ôn hòa với Hải Lan hơn một chút.

"Thôi được cũng không liên quan gì đến tôi, thời gian tôi ở đây cũng chỉ còn 1 tháng nữa, tôi ra ngoài trước, cà phê này anh không uống thì để tôi uống." Nói rồi Hải Lan đánh mắt nhìn ly cà phê kia.

Lăng Việt bưng lên, uống một ngụm, hỏi cô: "Vẫn muốn uống?"

Hải Lan lộ ra biểu tình ghét bỏ: "Ai muốn uống đồ anh đã uống, tôi ra ngoài đây."

Sau khi rời khỏi, Hải Lan đem tình hình thực tế nói cho Hoàng Khiết, Hoàng Khiết tức khắc kêu rên trên WeChat: [Xong rồi, không tìm được thư ký trong lúc này, chúng ta đều phải trực tiếp đón nhận cơn giận của Lăng tổng.]

Cơn giận của Lăng Việt?

Hải Lan hơi nhíu mày, cô từng gặp qua lúc Lăng Việt nổi giận, nhưng hình như mỗi lần đều là bởi vì cô chọc giận anh, chưa từng thấy qua anh nổi giận vì công việc là cái dạng gì.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro