Chương 45: Giấc mơ đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Tin tức thư ký của Lăng Việt từ chức chính thức đưa ra, bởi vì thời gian cấp bách, công việc bàn giao cũng tương đối phiền toái, chức vị thư ký tổng tài này cần một người quen thuộc công việc ở Lăng thị, cho nên tạm thời sẽ không thông báo tuyển dụng ra bên ngoài mà tuyển chính một trong số các nhân viên hiện tại ở Lăng thị. Đương nhiên, đây cũng không phải là tuyển chọn nhân viên đơn giản như vậy.

Bao gồm cả nhân viên thực tập, chỉ cần có năng lực xuất chúng, năng lực ứng biến cao, được mọi người tin tưởng, cuối cùng qua xác nhận của Lăng tổng là được.

Kỳ thật chủ yếu vẫn là quyết định của Lăng Việt.

Mà đối với nhân viên thực tập, chỉ cần có được cơ hội này lập tức chuyển thành chính thức, không cần chờ hết thời gian thực tập.

Tin tức vừa đưa ra, rất nhiều nhân viên mới cùng nhân viên thực tập mong chờ.

Nhân viên thực tập tràn đầy ý chí chiến đấu, giống ánh mặt trời ngày mới vậy, nhân viên cũ thì lại như ánh dương chập tối.

Chức vụ thư ký của tổng tài này, cũng không phải là chuyện gì tốt.

Vì không muốn đả kích đám nhân viên mới, toàn bộ nhân viên cũ đều ngậm miệng không đề cập tới năm đó Lăng tổng tuyển thư ký, đào thải biết bao nhiêu người, rồi lại có bao nhiêu người sau đó từ chức, mới tìm được một người thư ký chịu được áp lực và có năng lực công tác cao như vậy.

Kế tiếp khẳng định sẽ lại là một trận chiến lâu dài.

Nhưng mà mấy chuyện đó đều chả liên quan gì tới Hải Lan, gần đây phòng triển lãm có rất nhiều đơn hàng, lại muốn mở triển lãm tranh, mà triển lãm tranh từ trước đến nay là chính Hải Lan tự tay sắp xếp. Hiện tại đi làm tại Lăng thị, không thể vì triển lãm tranh mà thả lỏng công việc bên này, càng không thể bởi vì công việc tạm thời mà ném đi miếng cơm ổn định, cho nên Hải Lan mấy ngày nay vô cùng bận rộn.

Thời gian nghỉ trưa còn lén lút tới giám sát phòng triển lãm, một chút thời gian nhàn rỗi cũng không có, đến đi vệ sinh cũng là không thể nhịn được nữa mới đi.

Buổi chiều vội đến sứt đầu mẻ trán, Hoàng Khiết cầm một tập văn kiện đến cho cô ký tên.

"Cậu xem một chút, nếu không có gì thì ký tên đi."

Hải Lan nhớ rõ cuộc họp buổi sáng có nhắc tới, nói cái gì mà trợ cấp tập huấn, còn nói sẽ sửa sang lại tốt rồi để mọi người ký tên, cho nên Hải Lan không nghĩ nhiều, trực tiếp đặt bút ký xuống văn kiện kia.

Hoàng Khiết nhíu nhíu mày, nhắc nhở: "Cậu không xem một chút sao?"

"Không cần, cũng chỉ là việc nhỏ thôi." Vừa nói vừa nhìn màn hình máy tính, cũng không ngẩng đầu lên, cầm lấy văn kiện đưa cho Hoàng Khiết.

Hoàng Khiết lấy văn kiện về, nhìn chữ ký bên trên, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nếu đương sự nói không thành vấn đề, vậy cũng không có vấn đề.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Vội cả ngày, cuối cùng cũng đem mọi việc sắp xếp ổn thỏa, sắp xếp triển lãm tranh cũng thuận lợi, chỉ cần thứ sáu ngày mai xin nghỉ một ngày tới làm nốt rồi chạy thử, thứ bảy là ngày diễn ra triển lãm, xong xuôi hết thảy là có thể ăn ngon ngủ yên rồi.

Làm xong, Hải Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, vươn vai, nhìn thời gian trên máy tính mới phát hiện đã là 7 giờ tối, toàn bộ văn phòng cũng chỉ còn lại hai ba người đang tăng ca.

Nhìn văn phòng Lăng Việt, lại thấy văn phòng anh vẫn còn sáng, có chút kinh ngạc.

Hình như cô chưa từng gặp qua Lăng Việt lúc tăng ca, à đúng rồi, không phải cô không gặp qua, mà là cô trước đây vừa đến thời gian tan tầm liền lập tức chạy mất, chưa bao giờ tăng ca, hôm nay tăng ca chỉ là tình huống khẩn cấp mà thôi.

Nghĩ nghĩ, vẫn là đi tới trước cửa phòng Lăng Việt, gõ cửa.

Từ trong văn phòng truyền ra thanh âm nhàn nhạt "Vào đi".

Hải Lan đẩy cửa, Lăng Việt tựa hồ đoán trước người đến là cô, cho nên lúc Hải Lan đi vào, anh liền ngẩng đầu chờ cô.

Hải Lan đi vào, Lăng Việt hỏi: "Mọi việc đều xong rồi?"

Hải Lan vặn vẹo cổ: "Cũng tương đối, triển lãm tranh diễn ra vào thứ bảy, ngày mai tôi muốn xin nghỉ một ngày tới sắp xếp nốt, không thể bởi vì nghề tay trái này mà chậm trễ việc chính, cũng nên đến trợ giúp mọi người một chút."

Hải Lan đã định sẽ luôn ổn định ở phòng triển lãm, cho nên cái gì là phụ, cái gì là chính, rất rõ ràng.

Lăng Việt cười cười: "Nếu làm xong rồi, vậy đi ăn cơm đi."

Nói rồi đứng lên cầm lấy áo khoác.

Hải Lan sửng sốt, hỏi: "Cho nên anh là vì chờ tôi nên mới tăng ca?"

Lăng Việt mặc áo khoác vào, nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói: "Thuận tiện."

Hải Lan ôm thái độ hoài nghi, thật sự chỉ là thuận tiện thôi sao?

Như thế nào có cảm giác là trong thời gian chờ cô, thuận tiện xử lý công việc.

"Vậy ăn cơm tối nay cũng xem như hẹn hò sao?" Ánh mắt Hải Lan lộ ra chút chờ mong.

Ngày thứ ba vừa rồi đã hẹn một lần, còn hai lần hẹn hò nữa, nhưng cũng không thể để hai ngày cuối tuần còn phải theo anh ra ngoài đi. Ngày thường chỉ là tan tầm buổi tối đi ăn rồi xem phim một chút, nhưng hai ngày cuối tuần đi hẹn hò đều sẽ phải đi cả ngày, rất mệt nha, hơn nữa cuối tuần cô còn phải bận rộn với triển lãm tranh.

Khóe miệng Lăng Việt lộ ra ý cười: "Nếu em muốn, vậy thì tính là một lần."

Còn phải nói sao, đương nhiên là muốn!

"Vậy tối nay tôi mời anh ăn." Tâm tình Hải Lan tức khắc tốt hơn.

Ai mời ai ăn cơm cũng không quan trọng, cuối cùng hai người ở dưới lầu công ty tìm một quán mì.

Lúc gọi món, Hải Lan gọi mì thịt bò, Lăng Việt cũng giống cô, đến cuối, Lăng Việt còn nhắc nhở người phục vụ: "Một bát không cần cho hành."

Hải Lan cũng vội vàng nói: "Một phần kia của tôi cũng không cần."

Lăng Việt lắc lắc đầu: "Chính là gọi cho em."

Hải Lan sửng sốt một chút, nhìn Lăng Việt cùng người phục vụ nói chỉ cần một phần không có hành.

Lăng Việt...... rất hiểu biết khẩu vị của cô?

Ở trong nhà, Hải Lan cũng là gần đây mới nói cho dì giúp việc là cô không ăn hành, Lăng Việt anh làm sao mà biết được? Giống như lần trước ở Lăng gia ăn cơm cũng là anh nói cô dị ứng với khoai.

Đây là chuyện mà ba mẹ cô cũng không biết.

Lăng Việt quay đầu lại, nhìn về phía Hải Lan có chút ngây người, hỏi: "Làm sao vậy?"

Hải Lan đem hoài nghi trong lòng đè xuống, lắc đầu cười cười: "Không có gì."

Lăng Việt hỏi Hải Lan: "Ở công ty có quen không?"

"Tôi là lần đầu tiên đi làm ở công ty của người khác, có lẽ là cũng không có áp lực quá lớn, quen biết được rất nhiều người, cũng học thêm được rất nhiều thứ trước nay chưa từng biết, cảm giác bản thân cũng rất giỏi giang nha." Hải Lan lộ ra ý cười nhàn nhạt.

"Vậy thì tốt."

Hải Lan gật gật đầu, cô ở Lăng thị trải nghiệm rất phong phú, cũng coi như thử qua cuộc sống của một nhân viên văn phòng.

Mì tới, Hải Lan ăn đến thất thần.

Ăn xong, Hải Lan nói: "Hôm nay tôi không lái xe tới đây, tôi ngồi tàu điện ngầm."

Lăng Việt nhướng mày: "Bữa cơm hôm nay, cũng tính là hẹn hò?"

Hải Lan chớp chớp mắt: "Nếu không thì?"

Anh còn cảm thấy lỗ vốn?

"Thời gian còn sớm, đi dạo với tôi một chút."

Hải Lan nhìn thời gian, còn chưa đến 8 giờ rưỡi, liền nói: "Vậy cũng được, đi với anh nửa giờ, 9 giờ tôi về nhà."

*****~Edit by _Hann_~ *****

Ở gần Lăng thị có một con phố buôn bán, tới buổi tối, người ở đây rất nhiều, bởi vì lần trước đi đến nơi xa như vậy vẫn có thể gặp người quen, Hải Lan lần này cũng không quá cẩn thận nữa, chỉ cần không ở trước bao người có cử chỉ thân mật, cô đều có thể giải thích rõ ràng.

Tản bộ, bởi vì Hải Lan cố ý giấu đi hai tay, Lăng Việt cũng không thể dắt tay cô, cả hai đều trầm mặc, Hải Lan suy nghĩ thật lâu mới nói "Lăng Việt."

"Ừm?"

Hải Lan mím môi, hỏi: "Anh là từ khi nào bắt đầu thích tôi?"

"Đại khái là từ lúc sinh ra cho đến hết đời."

Hải Lan bước chân dừng lại, trợn mắt với anh, "Tôi nói nghiêm túc!"

Lăng Việt cười nhạt, "Nếu thật sự muốn một thời điểm chính xác thì tôi không nhớ rõ nữa, nhưng, có thể xác định chính là......" Lời nói một nửa, bước chân cũng dừng lại.

Lăng Việt tỏ ra thần bí, Hải Lan cũng dừng lại, đối mặt với anh, chờ anh nói tiếp.

Chỉ thấy ánh mắt Lăng Việt thâm thúy, nghiêm túc, lại giống như có ánh sáng, bên trong cũng chỉ có một mình bóng dáng Hải Lan.

Trong không khí tựa hồ có cái gì lan tỏa.

Hải Lan như ý thức được, sắc mặt trở nên không tự nhiên.

"Người tôi yêu, là em."

Nghe được một câu trong nháy mắt, Hải Lan quên mất hô hấp, chỉ nhìn Lăng Việt, tám giây sau, mới hít vào một hơi, sắc mặt đỏ ửng.

"Anh... anh đột nhiên nói cái gì đâu, làm người ta không được tự nhiên, thôi đi, tôi không hỏi anh nữa!" Nói rồi Hải Lan trực tiếp xoay người đi về phía trước.

Hải Lan cảm thấy mặt mình đang nóng lên, thầm mắng chính mình không có tiền đồ, cùng lắm chính là bị một tên lớn lên so với người khác đẹp trai hơn một chút nói yêu mà thôi, từ nhỏ đến lớn lại không phải chưa từng gặp qua, khẩn trương cái gì cơ chứ.

Nhưng là, trái tim vẫn nhảy đập bịch bịch thật nhanh, nhanh đến mức hình như cô cũng nghe được tiếng trái tim mình đập.

Từ sau khi Lăng Việt nói cái kia, Hải Lan liền không cho anh cơ hội đi song song cùng cô.

Thẳng đến ga tàu điện ngầm, Hải Lan cũng là vội vàng ném xuống một câu "Giấy xin nghỉ của tôi đã đưa cho giám đốc, ngày mai tôi không tới đâu." Chạy nhanh vào trạm tàu điện ngầm, cũng không cho Lăng Việt cơ hội nói sẽ bảo tài xế đưa cô trở về.

Xem bộ dạng Hải Lan chạy trối chết, khóe môi Lăng Việt khẽ nhếch.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Trên đường trở về, Lăng Việt tiếp một cuộc điện thoại.

"Lăng tổng, tôi phát hiện Tề Ấm có lẽ cùng Thẩm gia Thẩm lão phu nhân liên hệ, anh có muốn điều tra thêm hay không?"

Lăng Việt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khóe miệng cong lên, lộ ra ý cười.

Tóm lại vẫn là giống nhau, vẫn là lựa chọn con đường giống nhau, như vậy cũng tốt, anh đỡ phải tiêu phí quá nhiều tinh lực lên cô ta.

"Theo dõi các lần cô ta gặp mặt, chụp ảnh lại......" Nghĩ nghĩ, bổ sung một chút: "Còn có, chú ý một chút người bọn họ qua lại trong lúc này, nếu có thể, giám sát biến động tài chính của bọn họ nữa."

Có một số việc, bên ngoài không cho phép, nhưng đối với hacker mà nói, chỉ cần không chạm đến giới hạn thì đều có thể.

"Được, tôi sẽ đi làm."

Cúp điện thoại, ngón tay Lăng Việt gõ nhẹ lên đầu gối, khóe miệng ẩn giấu ý cười nhạt.

Nhân từ, cũng phải nhìn người. Có một loại người, không cần giữ lại đường sống làm gì.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Buổi tối Hải Lan lại nằm mơ, không phải là tai nạn xe cộ nha, cũng không phải xuân mộng nóng bỏng, mà là mơ thấy một buổi tối, không biết là ai thắp lên rất nhiều ngọn nến trên bãi cát, bờ biển còn có pháo hoa, sau đó hình ảnh vừa chuyển, liền nhìn thấy Lăng Việt cầm nhẫn, quỳ một gối hướng về cô, kêu cô gả cho anh.

Ở trong mơ, cô đáp ứng lời cầu hôn của Lăng Việt, cô nhìn thấy rất rõ ràng đôi mắt Lăng Việt trong nháy mắt kia, bởi vì ba chữ "Em đồng ý" của cô, tựa như chứa đầy những vì sao lấp lánh tỏa sáng.

Có lẽ giấc mơ này không tính là ác mộng, cho nên cô không hề bị tỉnh giấc, cho đến buổi sáng thức dậy, nhìn trần nhà thật lâu, nửa ngày sau, tự cho chính mình một cái tát.

"Hải Lan, mày tỉnh táo lại, đừng để đến cuối cùng tự mình dẫm vào chân mình, nhất định phải duy trì lý trí, tuyệt đối không thể bị Lăng Việt đánh bại!"

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro