Chương 46: Tín nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Ngày diễn ra triển lãm tranh, Hải Lan chỉ nói qua với Tề Duyệt một chút, nếu ở nhà nhàm chán có thể tới đây xem triển lãm tranh.

Vậy mà Tề Duyệt thật sự vác theo cái bụng to tới, khiến Hải Lan cả ngày đều khẩn trương, triển lãm tranh cũng không quan tâm mà chỉ nhìn chằm chằm Tề Duyệt.

"Cậu không cần cứ đi theo tớ mãi, cứ bận việc của cậu đi."

Hải Lan vội lắc đầu: "Triển lãm tranh có Tiểu Trần bọn họ rồi, không cần tớ."

Tề Duyệt chế nhạo nói: "Sao lúc gặp Lăng Việt cậu không nói như thế, tớ còn tưởng cậu hôm nay sẽ không ở đây, mà là đi hẹn hò."

Bị nói trúng, Hải Lan bĩu môi: "Lăng Việt kia mê hoặc như vậy, tớ chống đỡ không nổi, vẫn nên tận lực giảm bớt thời gian ở chung."

"Mê hoặc? Lăng Việt làm thế nào mê hoặc cậu, có thể khiến cậu run bần bật sao."

Nhớ tới buổi tối hôm trước, ánh mắt ngữ khí của Lăng Việt, còn có câu nói kia, Hải Lan cảm thấy như có hơi nóng từ trong lòng vọt tới trên mặt.

Nóng nóng.

Hải Lan lập tức lắc đầu, làm chính mình thanh tỉnh lại, vội nói: "Tớ đúng là run bần bật, tớ cảm thấy hình như kiếp trước thiếu nợ Lăng Việt rồi, cho nên kiếp này mới phải làm bạn gái anh để trả nợ."

Tề duyệt lắc đầu: "Nợ của cậu ở kiếp này còn chưa trả xong đâu, cậu còn nghĩ tới nợ từ kiếp trước, định trả tới kiếp sau luôn sao?"

Hải Lan giật mình một cái, vội lắc đầu: "Đừng đừng, vẫn là nên trả hết ở kiếp này đi."

Tề Duyệt bất đắc dĩ cười cười, thu lại tươi cười, thấy xung quanh không có người, liền hỏi: "Chuyện của Tề Ấm, cậu cảm thấy thế nào?"

Hải Lan cũng thu hồi bộ dạng giỡn chơi.

"Tớ cũng đoán được tám chín phần, mấy ngày trước tớ cùng Lăng Việt đi hẹn hò, thấy cô ta cùng cháu trai thị trưởng trước Lục Tuyển ăn cơm, hai người vừa nói vừa cười, nhìn qua rất thân mật."

Tề Duyệt kinh ngạc: "Cô ta không phải thích Lăng Việt sao?"

Hải Lan buông tay: "Thích thì thích, cũng không ảnh hưởng đến các lốp xe dự phòng khác nha, lốp xe dự phòng ở khắp nơi, vậy thì đi đâu cũng không sợ rồi."

Tề Duyệt thở dài một hơi, lộ ra lo lắng, "Nếu cô ta thật sự giống như cậu nói, cô ta có thể cho rằng cậu giành mất Lăng Việt, sau đó chơi xấu với cậu hay không?"

Hải Lan nhớ tới thái độ của Tề Ấm, còn có chuyện lúc tập huấn, Tề Ấm sớm đã chơi xấu cô rồi.

"Tớ thật ra không có vấn đề gì, chỉ là tớ tương đối lo lắng cho cậu."

"Thẩm Mục Thâm cũng có tính toán."

Hải Lan sửng sốt: "Anh ta cũng biết Tề Ấm có vấn đề sao?"

Tề Duyệt gật đầu: "Anh ấy nói với tớ, hình như Tề Ấm đã gặp Thẩm lão phu nhân, bàn tính cái gì thì không rõ, nhưng mục đích của Thẩm lão phu nhân rất rõ ràng, chính là muốn đuổi Thẩm Mục Thâm ra khỏi Thẩm thị, để Thẩm Mạnh Cảnh tiếp quản Thẩm thị."

Thẩm gia là một bãi nước đục, căn bản không thể nhìn thấy đáy, Thẩm lão phu nhân là vợ thứ hai của Thẩm lão gia, sinh được một người con cũng tầm tuổi với Thẩm Mục Thâm. Mặt ngoài là người tốt, nhưng bên trong đều suy nghĩ muốn khống chế toàn bộ Thẩm thị. Lăng thị hiện tại phát triển không ngừng, mà bên trong Thẩm thị sớm đã mù mịt khói súng, có thể duy trì hình tượng ngăn nắp hoa lệ như hiện tại, tất cả đều nhờ Thẩm Mục Thâm một tay chống đỡ.

"Thẩm phản diện rất nhạy bén nha."

Tề Duyệt mỉm cười, Thẩm Mục Thâm đúng thật có một ưu điểm như vậy.

Hàn huyên một hồi, di động của Tề Duyệt vang lên, là Thẩm Mục Thâm gọi cô, nói đã ở bên ngoài phòng trưng bày, tới đón cô trở về.

Hải Lan chế nhạo nói: "Lúc trước Thẩm phản diện ghét bỏ cậu, như thế nào, anh ta cũng trở thành miệng chê nhưng thân thể lại thành thật rồi sao?"

Tề Duyệt buông tay: "Nếu nói như vậy, cậu đối với Lăng Việt hình như cũng là miệng chê nhưng thân thể lại thành thật."

Hải Lan: "...... Cậu thế mà lại đi bảo vệ Thẩm phản diện, thật chịu không nổi các người, tính cách của Thẩm phản diện kia như thế, ai có thể bắt nạt được anh ta, cậu cũng không cần bảo vệ anh ta như vậy chứ?"

"Biết rồi, đi trước đây, có chuyện gì thì gọi nhé."

Tiễn Tề Duyệt, Hải Lan cũng trở lại phòng trưng bày, vốn dĩ cho rằng mình sẽ rất bận rộn, nhưng ngoài dự đoán lại rất nhàn nhã.

Cũng không phải không có chuyện gì làm, mà trong khoảng thời gian không có cô ở đây, nhân viên đều có thể tự mình đảm đương, hoàn toàn không cần cô cũng có thể làm việc thật tốt.

Nhàm chán đến mức Hải Lan đành phải ở trong văn phòng chơi trò chơi, chơi liên tiếp thua mấy ván cũng không muốn tiếp tục chơi nữa.

Không có việc gì để làm, Hải Lan đi tới trước cửa sổ, kéo bức màn ra, nhìn bên ngoài người đến người đi, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút vắng vẻ.

Bởi vì gia tộc đều tập trung ở lĩnh vực hội họa này, phòng trưng bày của Hải gia mở khắp nơi, cho nên có rất nhiều khách quen, không cần quá lo lắng về vấn đề lợi nhuận. Kinh doanh phòng trưng bày, đối với Hải Lan mà nói cũng không có gì khó khăn.

Lúc mới mở phòng trưng bày, có lẽ có thời điểm thật sự rất bận, nhưng đa số thời gian Hải Lan đều rất tự do, tự do đến muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, hoàn toàn không có ai quản.

Ở bên ngoài là tiểu phú nhị đại, vào trong truyện trực tiếp biến thành vị hôn thê của tổng tại, tài sản dọa người, cho nên Hải Lan càng không kiêng nể.

Hiện tại nghĩ lại, hình như cô biết loại cảm giác vắng vẻ này là gì.

Sống an nhàn lâu như vậy, ở Lăng thị làm việc hai tháng, sáng đi chiều về, ngày thường bận rộn, thời gian nghỉ ngơi nhàn rỗi vô cùng trân quý, cho nên thời gian qua thật sự phong phú với cô.

Hiện tại lại rảnh rỗi, độ chênh lệch lớn như vậy khẳng định sẽ cảm thấy vắng vẻ.

Nhìn nhân viên bên ngoài sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, Hải Lan lẩm bẩm tự nói: "Nếu không liền ở Lăng thị đợi đến khi chia tay Lăng Việt?"

Thời gian thực tập là ba tháng, hiện tại đã qua hai tháng, còn có một tháng là phải đi, nghĩ lại thì có chút không bỏ được cuộc sống sinh hoạt như hiện tại, mà cùng Lăng Việt yêu đương còn tận hai tháng, vậy lại nhiều hơn một tháng rồi.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Trải qua cuối tuần nhàm chán, sáng sớm thứ hai đi làm, nhìn thấy một đám người vây quanh bảng thông báo, Hải Lan cũng mang theo lòng hiếu kỳ đi qua đó.

"Wow, đúng là ngựa non háu đá, danh sách đăng ký làm thư ký của Lăng tổng có mười người thì có tới bảy nhân viên mới."

Mới lại gần Hải Lan đã nghe được là về tuyển thư ký mới cho Lăng Việt, lập tức không có hứng thú. Trước kia nếu không có gì ngoài ý muốn, người được Lăng Việt chọn chính là nữ chính mang hào quang quanh người Tề Ấm. Nhưng dựa theo sự phát triển của hiện tại mà nói, kết quả có thể lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, nhưng mà Hải Lan cũng không muốn quan tâm

"Vợ ông chủ cũng tham gia sao?!" Lực chú ý của mọi người đều đặt ở danh sách kia, hoàn toàn không chú ý tới Hải Lan ở phía bên ngoài, cho đến khi có người khác đẩy đẩy người nhân viên kia thì cô ta mới phản ứng lại, những người khác cũng chú ý tới Hải Lan, đều rất ăn ý tránh sang một bên.

Hải Lan nghe được ba chữ 'vợ ông chủ', động tác xoay người cứng lại.

Vợ ông chủ là một cách gọi khác của nhân viên công ty với Hải Lan.

Hải Lan tiến lại gần bảng thông báo.

Nhìn danh sách tuyển chọn kia, cái tên đầu tiên chính là cô, trong nháy mắt rơi vào trạng thái ngây ngốc.

Không - phải - chứ!

Lăng Việt thật sự dám dùng chiêu này với cô?

Hải Lan thu hồi ý tưởng "không thèm quan tâm" khi nãy, cô hiện tại không chỉ vô cùng quan tâm mà còn rất tức giận!!!

Xé thông báo kia xuống, hùng hổ nện giày cao gót hướng tới văn phòng Lăng Việt.

Xem ra Lăng Việt muốn cô sử dụng năng lực của bạn gái nhiều một chút, ví như, cãi nhau.

Hải Lan từ khu vực làm việc đi qua, sắc mặt nghiêm túc, bước chân thật nhanh.

Thấy thế nào cũng giống bộ dạng đi tìm người tính sổ, có người nhìn thấy cô xé xuống thông báo, lại nhìn thấy biểu tình cùng phương hướng của cô, nhân viên đều suy đoán là ông chủ bọn họ cố tình sắp xếp vợ tương lai vào vị trí thư ký, một đám vừa khẩn trương lại kích động.

Vợ ông chủ đây là muốn làm lớn chuyện nha, từ ngày đầu tiên tới Lăng thị, chưa một ai có lá gan dám cãi nhau với Lăng tổng.

Hơn nữa bọn họ càng tò mò, ông chủ bọn họ có năng lực công tác, vừa đẹp trai vừa có tiền, rốt cuộc có phải bị vợ quản nghiêm hay không.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Hải Lan không gõ cửa, trực tiếp mở cửa đi vào, thời điểm Lăng Việt ngẩng đầu, một tờ giấy trực tiếp được ném tới trên mặt bàn.

"Anh có thấy không?"

Lăng Việt nhìn lướt qua tờ thông báo, không một gợn sóng ngước mắt nhìn bạn gái của mình.

"Thấy, tên của em ở đầu tiên."

"Anh còn biết tên của tôi ở đầu tiên, anh đã làm cái gì?! Anh muốn thích tôi thế nào, lại cái gì mà không bỏ được tôi đều được, nhưng anh cũng không thể không thương lượng trước với tôi đã làm ra cái này."

Lăng Việt thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ: "Đây không phải tôi làm."

"Ngoài anh ra, còn ai có thể, quỷ làm chắc?" Hải Lan hừ một tiếng.

Giống như cảm nhận được ngoài cửa sổ có người chú ý đến trong này, Lăng Việt đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, đem cửa chớp điều chỉnh lại, sau đó xoay người nhìn về phía Hải Lan.

"Hải Lan, tôi muốn cùng em nói chuyện về vấn đề tín nhiệm."

Hải Lan trực tiếp lắc đầu: "Hiện tại đang nói chính là chuyện này."

Lăng Việt tiến lên, duỗi tay kéo tay Hải Lan, lại trực tiếp bị Hải Lan hất ra.

"Tôi rất tức giận, đừng chạm vào tôi."

Tình nhân cãi nhau, chính là tình huống như này.

"Em hiện tại là trực tiếp phán án tử hình cho tôi, căn bản không cho tôi cơ hội giải thích."

Hải Lan chuyển tầm mắt, hít sâu một hơi: "Được, anh nói thử xem, nếu tôi nói oan cho anh thì tùy anh xử lý!"

"Cộc cộc......"

Hải Lan vừa nói ra, liền truyền đến tiếng gõ cửa.

Đang nổi nóng, Hải Lan trực tiếp nói với người ngoài cửa: "Lăng tổng không rảnh."

"Hải Lan, Lăng tổng, tôi là Hoàng Khiết."

Hải Lan sửng sốt một chút, nhìn về phía cửa, Lăng Việt nhàn nhạt lên tiếng "Vào đi".

Hoàng Khiết thấp thỏm đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong, biểu tình không được tự nhiên.

Hải Lan hỏi: "Có chuyện gì, không vội thì chờ một lát rồi nói."

Hoàng Khiết lắc đầu: "Rất gấp, vô cùng gấp."

Hải Lan nhíu mày, quay đầu trừng mắt nhìn Lăng Việt một cái, nói với Hoàng Khiết nói: "Vậy được, hai người nói trước, tôi ra ngoài chờ."

Hoàng Khiết vội lắc đầu: "Không không không, việc này cũng liên quan đến cậu."

"Liên quan đến tôi, chuyện gì?"

Hoàng khiết do dự, cắn răng nói: "Chuyện tuyển thư ký kia, là chính Hải Lan cậu thêm tên. Thứ năm tuần trước tôi mang văn kiện đến cho cậu, lúc ấy đã nhắc nhở cậu xem qua, nhưng cậu một chút cũng không xem liền trực tiếp ký, tôi cũng không nghĩ tới cậu sẽ tức giận như vậy."

Hải Lan nghe Hoàng Khiết nói xong, thật lâu không hồi phục được tinh thần.

Hình như thứ năm tuần trước cô thật sự tưởng rằng đó là văn kiện trợ cấp tập huấn mà ký tên xuống.

Ngây ngốc nhìn Hoàng Khiết, lại nhìn về phía Lăng Việt, tức khắc nghĩ tới lời cô vừa mới nói với Lăng Việt.

Cô cứ như vậy nói anh thích cô, luyến tiếc cô?!

Cô còn nói, nếu anh oan uổng liền tùy anh xử lý!!!

Còn chưa đến một phút đâu, ai cứu cô khỏi sự quê này.......

Suy nghĩ ba giây, cân nhắc ba giây, Hải Lan nháy mắt biến đổi sắc mặt, đối với Lăng Việt chớp chớp mắt: "Anh sẽ không tức giận đâu đúng không?"

Hải Lan biến sắc mặt hình thức, tốt nhất so sánh chính là —— thượng một giây vẫn là chỉ tạc mao mèo hoang, giây tiếp theo nháy mắt biến thành chỉ nãi manh gia miêu.

Lăng Việt nghe vậy, hơi nhướng mày, phất tay với Hoàng Khiết.

Hoàng Khiết hiểu ý, rời khỏi đó, còn rất thuận tay đóng cửa thật chặt.

Hải Lan...... chị em nha, lúc đi có thể đừng đóng luôn cánh cửa tình bạn như vậy được không!

Hải Lan bày ra một nụ cười gượng ép, nói: "Không có chuyện gì thì tôi cũng ra ngoài nhé?"

Lăng Việt lắc đầu, mỉm cười với Hải Lan: "Chúng ta không nói về vấn đề tín nhiệm nữa, chúng ta nói tới mấy lời lúc nãy em vừa nói."

Hải Lan:.......................

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro