Chương 47: Không công bằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


~Edit by _Hann_~ 

"Đó là nhất thời tôi nói vậy, anh sẽ không tin thật đấy chứ" Hải Lan cẩn thận đặt câu hỏi, vừa nói vừa chậm rãi lùi ra sau vài bước.

Cô trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tự mình vả mặt chính mình, làm trò trước mặt Lăng Việt như vậy.

Còn dám nói mấy lời hoang đường như tùy anh xử lý kia, cô nhắm mắt cũng biết Lăng Việt muốn bao nhiêu ở cô, nói thế nào thì cô cũng chưa chắc sẽ thực hiện, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến Lăng Việt có khả năng thật sự đưa ra cách xử lý 'hoang đường', trong lòng Hải Lan liền bắt đầu chột dạ.

Lăng Việt chậm rãi trở lại vị trí của mình.

Nhìn động tác chậm rì rì của anh, Hải Lan không khỏi khẩn trương.

Lăng Việt ngồi xuống, tay đặt trên bàn, tư thái lười biếng nhìn Hải Lan, khóe miệng phác họa lên độ cung tuyệt đẹp.

"Em thích đến nhà tôi, hay là thích ở công ty"

Tiếng nói trầm thấp, lại dùng lời nói làm cho người hiểu lầm, tuy da mặt Hải Lan từ trước đến nay đều tương đối dày, cũng không tránh được đỏ mặt, mắng một tiếng: "Lưu manh"

Lăng Việt nhàn nhạt cười.

"Cho đến khi hợp đồng kết thúc, em có thể làm thư ký của tôi, ở chung với tôi hay là đến nhà tôi cũng không cần để ý ánh mắt người khác."

Hải Lan đi đến đối diện bàn làm việc của Lăng Việt, đang định cúi xuống chợt dừng lại, nhìn cổ áo của mình, cài kỹ nút áo trên cùng, sau đó mới hạ thấp người xuống, cách Lăng Việt rất gần, lộ ra nụ cười mê hoặc.

"Đổi lại một chút, tôi ở công ty anh làm việc thêm một tháng, để anh thấy tôi nhiều hơn một tháng, thế nào?" mỹ nhân kế, hẳn là có tác dụng đi.

Nhìn Hải Lan, Lăng Việt cũng tươi cười nhẹ nhàng.

Hải Lan bị nụ cười của anh làm lóa mắt.

"Em đến nhà tôi, tôi có thể nhìn thấy em mỗi ngày."

"Hả" Hải Lan sửng sốt một lát mới phản ứng được Lăng Việt muốn nói gì, thầm mắng chính mình vô dụng, mỹ nhân kế không có tác dụng, còn thiếu chút thì trúng mỹ nam kế.

Thẳng lưng, không tiếp tục phô diễn mị lực với Lăng Việt nữa, thật cẩn thận hỏi: "Anh tức giận sao?"

Lăng Việt nhướng mày, cho Hải Lan một ánh mắt tự hiểu.

Hải Lan bĩu môi, nói: "Tôi thừa nhận là tôi quá mức nóng nảy, tự cho là đúng, vừa rồi xin lỗi anh. Nhưng tôi làm thư ký của anh, anh xác định anh có thể yên tâm công tác sao, hơn nữa quan hệ của chúng ta cũng không thân thiết đến mức có thể ở chung."

Câu cuối cùng kia, Hải Lan nói rất nhỏ, bởi vì cô biết Lăng Việt không thích nghe mấy lời này.

Nhưng, Lăng Việt có thể nghe được rõ ràng.

Lăng Việt thu lại bộ dạng ngả ngớn, điều chỉnh dáng ngồi.

Hải Lan nhíu mày: "Thư ký ở chung này anh vẫn nên tự giải quyết đi, để bồi thường, tối nay tôi mời anh ăn một bữa cơm, không tính là hẹn hò, được không?"

Hải Lan quan sát biểu tình của Lăng Việt, nhưng lại phát hiện gia hỏa này che giấu vô cùng kỹ, một chút cảm xúc cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ thấy anh không nhanh không chậm nói: "Hình như em quên mất tôi là một thương nhân."

Hải Lan: "Cho nên anh muốn nói gì?"

Lăng Việt cười khẽ một tiếng: "Trở thành một thương nhân thành công, cũng không cần phải có phẩm chất tốt đẹp gì, mà quan trọng ở tính toán tỉ mỉ, cân nhắc lợi ích nặng nhẹ, em cảm thấy tôi chỉ vì mấy thứ nhỏ nhặt mà bỏ đi lợi ích lớn sao?"

Hải Lan: "................."

Không ai ngu ngốc chỉ vì mục tiêu nhỏ mà hất bỏ lợi ích lớn, Lăng Việt có đầu óc kiếm được nhiều tiền như vậy, đương nhiên cũng không ngốc.

"Tuyển không được, tôi đành phải tuyển em làm thư ký của tôi."

Hải Lan nhíu mày: "Anh đây là lấy việc công làm việc tư nha, mặt ngoài đều cho người khác báo danh, báo danh xong lại phát hiện tất cả đều đã được nội bộ sắp xếp, anh như này không sợ nhân viên đánh giá anh sao."

Lăng Việt lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Tạm thời đảm nhiệm thư ký hai tháng, danh sách kia vẫn sẽ tuyển thêm một người, nhưng phải huấn luyện một thời gian."

"Anh đừng quên, trước khi tôi đến Lăng thị làm việc, đều chỉ cầm bút vẽ mà thôi."

Lăng Việt nhướng mày: "Nhân tài ưu tú có sức ảnh hưởng với mọi người, cho dù là công việc thường ngày cũng đều xuất sắc."

"Kể cả anh có khen tôi, tôi cũng không đáp ứng."

Lăng Việt trầm mặc mấy giây, "Suy nghĩ hai ngày rồi trả lời lại tôi."

Hải Lan bĩu môi, vừa mới hiểu lầm Lăng Việt nên không thể bướng bỉnh cự tuyệt anh, nhưng đợi tới hai ngày sau mới từ chối cũng không phải tốt.

"Tôi ra ngoài trước." Nói rồi xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Nhìn bóng dáng Hải Lan ra ngoài, khóe miệng Lăng Việt cong lên, hiện tại anh không cần làm gì cả, Hải Lan cũng sẽ giống kế hoạch của anh mà đi tới.

Anh hiện tại chỉ cần chờ đợi là được.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Vừa ra khỏi văn phòng, biểu tình trấn định kia trong nháy mắt biến mất, hoảng hốt vỗ vỗ ngực, "Làm sợ muốn chết."

Thấy Hải Lan từ văn phòng đi ra, Hoàng Khiết cũng hoang mang chạy tới.

"Nghe nói cậu xé tờ thông báo xuống, nổi giận đùng đùng đi tìm Lăng tổng, thiếu chút nữa dọa chết tôi."

"Cậu là thiếu chút nữa bị dọa chết, tôi hiện tại chỉ còn lại nửa cái mạng."

Hoàng Khiết đặt lọ sữa chua trên bàn của Hải Lan, vội nói: "Uống đi rồi bớt giận."

Hải Lan liếc cô một cái: "Tôi thấy cậu chính là muốn tôi làm thư ký của Lăng Việt, càng thuận tiện cho mấy người."

Hoàng Khiết bị nói trúng tâm tư, lập tức đi tới phía sau Hải Lan, ân cần bóp bả vai cho Hải Lan, lấy lòng nói: "Năng lực của cậu trong mấy người đó là xuất chúng nhất, hơn nữa còn là vị hôn thê của Lăng tổng, như vậy hiệu suất công tác cũng tăng lên, chúng tôi cùng Lăng tổng bàn giao công việc cho cậu tiếp quản vô cùng tiện, đối với ai cũng có lợi nha."

"Ha ha, mấy người tính toán cũng thật hay."

"Thế lúc tôi đưa cho cậu ký tên, cậu vì cái gì chưa xem đã ký"

Hải Lan quýnh lên: "Vì tôi tưởng là chuyện tập huấn, muốn nói trách nhiệm ở đây, đương nhiên không phải tại tôi."

"Vậy Lăng tổng kia"

Hải Lan bắt chéo chân, uống ngụm cà phê, khẩu khí không sao cả: "Tôi mặc kệ."

"Cậu thật bình tĩnh nha, hiện tại tâm tư Tề Ấm rõ như ban ngày, chính là muốn cạy góc tường của cậu, cậu còn có thể nhàn nhã như vậy"

"Tề Ấm thích Lăng Việt, không có nghĩa là Lăng Việt thích cô ta" Nói được một nửa, Hải Lan sửng sốt.

Trước kia người khác nói với cô rằng Tề Ấm thích Lăng Việt, suy nghĩ của cô luôn là: thích thì thích, chả liên quan gì đến cô. Nhưng hiện tại cô lại cảm thấy suy nghĩ của Lăng Việt mới là quan trọng nhất.

"Cũng đúng, Lăng tổng sao có thể nhìn trúng cô ta, cậu so với cô ta ưu tú hơn nhiều, trừ phi bị mù mới có thể vứt bỏ cậu mà ở bên cô ta."

Hải Lan cười cười, thật muốn nói cho cô, trên thế giới này, người mù thật ra có rất nhiều.

"Được rồi, không nói nữa, nếu cậu không bận tâm, tôi đây cũng không nói được cậu, tôi đi làm việc đây."

Hoàng Khiết trở về chỗ ngồi của mình, Hải Lan không nhìn theo cô, mà cứ thế nhìn chằm chằm màn hình máy tính đen thui đến phát ngốc.

Cô không nên có ý tứ gì đối với Lăng Việt.

"Không có khả năng, sao có thể chứ, nhất định là bởi vì gần đây giả vờ yêu đương nên mới sinh ra ảo giác." Hải Lan tự mình thuyết phục chính mình, đem ý nghĩ không thực tế ném khỏi đại não.

*****~Edit by _Hann_~ *****

Thời gian cơm trưa, Hải Lan bởi vì chột dạ, vừa đến giờ liền rời khỏi chỗ ngồi, cùng Hoàng Khiết và chị La đến nhà ăn nhân viên dùng cơm.

Gọi cơm, tìm bàn ngồi xuống, nhìn đến chị La mang thai vẻ mặt mỏi mệt, liền hỏi: "Chị La, sắc mặt chị sao lại kém như vậy, không nghỉ ngơi tốt sao?"

Chị La lắc đầu, Hoàng Khiết thay chị La trả lời: "Đương nhiên là không thể nghỉ ngơi tốt, giao việc cho Tề Ấm, Tề Ấm kia kinh nghiệm cùng năng lực đều không đủ, hiện tại rất vất vả mới tìm được một chút cảm giác, công việc cũng bàn giao được một nửa, nhưng Tề Ấm lại nói muốn làm thư ký của Lăng tổng, cậu nói xem có tức hay không?"

Hải Lan thở dài một hơi, hỏi: "Từ giờ đến lúc chị nghỉ thai sản còn bao nhiêu thời gian?"

Chị La bất đắc dĩ, "Còn có nửa tháng, công việc không an bài hảo, chi nghỉ cũng không yên tâm."

Hải Lan: "Nếu không cùng giám đốc nói chuyện, điều thêm một nhân viên cũ cùng chị bàn giao đi."

Hoàng Khiết đã thăng cấp thành tổ trưởng, nhưng không cùng tổ với chị La, cho nên cũng không thể giúp được cái gì.

"Chị có cùng giám đốc nói qua, nhưng cô ấy nói hiện tại tỷ lệ Tề Ấm lên làm thư ký rất nhỏ, bảo chị tiếp tục bàn giao với cô ta. Nhưng vấn đề hiện tại là tâm tư Tề Ấm không đặt ở công việc, một lòng muốn trở thành thư ký của Lăng tổng, vốn đang muốn tiếp tục giao việc cho cô ta, trong một tuần là có thể hoàn thành, nhưng cô ta liên tiếp làm lỗi, khiến chị thật sự mệt mỏi."

"Chị La, chị thế nào cũng đừng để Tề Ấm ảnh hưởng đến tâm tình, phải luôn giữ tâm trạng thoải mái mới được." Bởi vì Tề Duyệt mang thai, cho nên Hải Lan cũng biết thai phụ yêu cầu tâm tình phải được điều tiết.

Chị La miễn cưỡng cười cười, nhưng vẫn là vô cùng mỏi mệt.

Hải Lan nghĩ nghĩ, nói: "Hai ngày nay em thử nói với Lăng Việt xem sao, chuyện này để em ra mặt sẽ có khả năng hơn một chút."

Chị La nâng tầm mắt, nhìn về phía Hải Lan, trong mắt cháy lên hy vọng: "Thật sao?"

Hải Lan gật đầu: "Cũng không phải việc gì khó."

Nhưng vấn đề sáng nay cô mới đắc tội với Lăng Việt, cô hiện tại không biết nên mở miệng thế nào

Nịnh nọt một chút à

Nghĩ lại liền thấy da đầu tê dại, tay cũng nổi da gà.

Cơm nước xong xuôi, thu dọn bát đũa, lại đụng phải Tề Ấm, bởi vì Tề Ấm quan hệ với đồng nghiệp nữ cùng bộ phận chẳng ra gì, lại muốn duy trì hình tượng độc thân, cho nên rất ít khi cùng người khác ăn cơm, từ trước đến nay đều là một mình đi ăn.

Tề Ấm từ bên người bọn họ đi qua, Hoàng Khiết nóng nảy, cố ý nói "Có một số người, rõ ràng không có bản lĩnh, lại cảm thấy bản thân rất lợi hại, loại người này khiến cho người khác chán ghét."

Hải Lan đụng vào bả vai Hoàng Khiết, muốn kêu cô đừng nói nữa.

Hoàng Khiết hừ một tiếng, lúc này mới không tiếp tục nữa.

Bởi vì lời này là nói cho Tề Ấm nghe, đương nhiên Tề Ấm nghe được tất cả, tay nắm lại thành đấm, bước nhanh rời khỏi nhà ăn. Vào vệ sinh đóng cửa lại, ở trong vệ sinh đóng kín che miệng ủy khuất khóc thút thít.

Tề Ấm cảm thấy mình rất tủi thân, cô rõ ràng đã rất nỗ lực làm việc, vì sao bọn họ vẫn đánh giá thấp cô như vậy. Là bởi vì Hải Lan là vị hôn thê của Lăng Việt, cho nên cái gì cũng là Hải Lan được lợi, còn cô chẳng có gì.

Không công bằng

Từ ngày đầu tiên bước vào Lăng thị, Hải Lan chuyện gì cũng làm tốt hơn cô, cũng được hoan nghênh hơn cô, trong khi thứ cô nhận về đều là sự xem thường, có cảm giác bọn họ đã đổi vai cho nhau rồi.

Hải Lan là nữ chính, còn cô mới là nữ phụ ác độc kia.

Không phải, không thể nào.

Là Hải Lan cướp hết vận khí của cô rồi mới khiến cô trở thành bộ dạng này, cô muốn tất cả mọi thứ đều phải trở về như cũ.

~Edit by _Hann_~ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro