Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Editor: MewMew

Trừ bỏ Trần Kiều lộ ra một chút kinh ngạc, những người khác đều tỏ vẻ mặt đương nhiên, không hề chú ý tới vị nhà giàu mới nổi này từ nơi nào chui ra, quay đầu lại nhìn về phía thiếu niên đứng trên sân khấu kia.

Để cho các cô tiếc chính là, tiêu tiền cũng không được một đêm của thiếu niên này.

Không bán thân là nguyên tắc đầu tiên của hắn khi làm thêm ở các quán bar, sàn nhảy!

Lạc Tình phục hồi tinh thần lại có chút hưng phấn chen lên phía trước, ngẩng đầu nhìn dáng người cao lớn của thiếu niên trên sân khấu, kích động hô to: "Tôi muốn nghe 《 Midnight DJ》"(*)

(*) Tui để bài này ở cuối nhé, mọi người có thể xuống nghe thử, hay thì tui không đảm bảo nhưng đủ độc và lạ nhé ^^

Thiếu niên sửng sốt, ngay sau đó bật cười, quả nhiên là tiểu cô nương, ra hiệu với hậu trường ý bảo âm nhạc bắt đầu.

Lâm Na có chút lo lắng nhìn hắn, hát bài hát này chờ lát nữa sân khấu khẳng định muốn bùng nổ, muốn hát tốt nhất định phải có giọng khỏe, giọng của hắn bây giờ có thể chịu được sao?

Thiếu niên nhìn cô bất động thanh sắc(*) liền lắc đầu, tỏ vẻ không quan trọng.

(*) Bất động thanh sắc: sắc mặt không thay đổi.

【 Nếu tôi là DJ...
Nếu tôi là DJ...
Nếu tôi là DJ...】

Giọng hát khàn khàn khêu gợi theo âm nhạc vang lên, Hứa Lạc Lạc vừa buông ly rượu che khuất mặt mình, chỉ nhìn một cách đơn thuần, ngẩng đầu nhìn về phía người đang dụng tâm biểu diễn kia, cô có thể nghe ra hắn hát có chút cố hết sức, nhưng lại cực lực khống chế chính mình không phá âm.

Giờ phút này coi như là đã sớm có người trong lòng, Hứa Lạc Lạc nghe hắn dùng giọng trầm thấp khàn khàn gợi cảm hát ra một ca khúc ghẹo người như vậy cũng không thể không thừa nhận thật mẹ nó làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

Muốn ngủ với hắn!

Hiển nhiên mọi người cùng cô có ý tưởng là giống nhau, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Từ kia câu 【 Nếu tôi là một DJ bạn sẽ yêu tôi chứ 】 từ trong miệng hắn vang lên, toàn bộ quán bar hò hét tới cực điểm, tiếng hò hét, tiếng bày tỏ tình yêu thanh âm này vùi lấp thanh âm kia, liên tục không ngừng.

Tiểu tử kia vì áp đảo những thanh âm này chỉ có thể không ngừng đề cao giọng. Đám người ở trong hưng phấn hoàn toàn không chú ý tới giọng hắn không khoẻ, lông mày đã nhíu chặt, vẫn điên cuồng hô lớn như cũ.

Hứa Lạc Lạc chen lên, đem mười vạn từ trong túi của mình vừa lấy ra để ở trên sân khấu, đầu cũng không nâng lên một chút liền gào to "Muốn cậu." rồi kéo Trần Kiều đi ra ngoài.

Thiếu niên bị thân ảnh đột nhiên xông lên làm cho ngẩn người, nhìn bóng dáng kia biến mất mím môi, do dự sau đó vẫn khom lưng đem tiền dưới chân nhặt lên. Đem microphone trong tay đưa cho Lâm Na, xoay người từ trên sân khấu nhảy xuống.

Ra khỏi quán bar, thiếu niên mím chặt môi mỏng, nhẹ cau mày, rũ mắt, đôi tay đút túi quần, chậm rì rì đi trên đường lớn đèn sáng trưng, đi ngang qua Ngân Hàng Nông Nghiệp(*) ven đường, ngước mắt lên, bước vào.

(*) Tựa như Ngân Hàng Agribank của mình ó.

Từ ngân hàng ra, hắn lấy di động nhìn, phát hiện mới 10 giờ hơn, quyết định gọi điện thoại.

Điện thoại vang lên một hồi lâu mới bắt máy, đại khái người ở đầu dây bên kia đã sớm đi vào giấc ngủ.

Họng vừa nóng rát vừa đau, hắn im lặng cố đè nén một lúc mới mở miệng nói chuyện: "Alo, mẹ à, người ngủ rồi sao?" Thanh âm vang lên không che dấu được giọng nói khàn khàn khô khốc.

"......"

"Con không có việc gì, chỉ là có chút cảm mạo."

"......"

"Không có, con cũng không phải tiểu hài tử, vóc người cao lớn ai khi dễ được con!"

"......"

"Con biết, mẹ cứ yên tâm đi."

"......"

"Mẹ ở nơi đó tự chiếu cố tốt chính mình, có yêu cầu gì thì nói với Trình thúc nhé."

"......"

"Vâng ạ, người cũng đừng nhọc lòng. Con sẽ sớm trưởng thành, lại không phải tiểu hài tử có thể tự chiếu cố tốt chính mình. Con đã về đến nhà, không cùng mẹ nói nữa. Mẹ nghỉ ngơi đi."

Tắt điện thoại, thiếu niên đứng dừng ở cửa một chút, từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, xoay người dựa vào bức tường âm u ẩm ướt rút ra một điếu thuốc ngậm trên miệng, đem gói thuốc dư lại nhét vào trong túi, thần sắc hoảng hốt mà ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng ngời ánh trăng.

Cho đến điếu thuốc cháy trên miệng cháy hầu như không còn, trên môi truyền đến cảm giác nóng bỏng, hắn mới từ trầm tư phục hồi tinh thần lại, hít một hơi thật sâu, đem khói thuốc trong miệng phun ra, đứng dậy nhấc chân di di tàn thuốc, xoay người từ trong túi quần lấy ra chìa khóa, mở cánh cửa gỗ đang lung lay sắp đổ ở phía sau ra, khom lưng chui vào.

Buổi tối chủ nhật, Hứa Lạc Lạc ngoài ý muốn biết được tên của tiểu tử kia.

Nguyên lai hắn kêu là Úc Dương.

"Lạc Lạc, em vì cái gì đột nhiên phải cùng anh chia tay? Em có phải hay không thật sự thích Úc Dương cái tên tiểu bạch kiểm kia?" Chu Á kích động hướng về phía Hứa Lạc Lạc hô to, dẫn tới trên sân thể dục tốp năm tốp ba liên tiếp quay đầu lại, khe khẽ nói nhỏ.

Hứa Lạc Lạc hoàn toàn có thể lý giải vì cái gì mà anh ta kích động như vậy. Ngẫm lại cũng đúng, sau hai hôm thứ bảy chủ nhật, vui vui vẻ vẻ mà tới tìm bạn gái hẹn hò, kết quả lại bị bạn gái đột nhiên báo cho muốn cùng anh ta chia tay, trong đó có không cam lòng phẫn nộ, cô cũng nghĩ tới, nhưng đây là sự thật không thể thay đổi được.

"Chu Á, anh bình tĩnh một chút. Chia tay chỉ là bởi vì chúng ta không thích hợp, chuyện này cùng người khác không quan hệ." Hứa Lạc Lạc khó có được kiên nhẫn giải thích.

"Anh không tin, rõ ràng trước chúng ta còn tốt đẹp, từ khi em thấy Úc Dương liền thay đổi suy nghĩ muốn chia tay." Chu Á rõ ràng không tin.

Hứa Lạc Lạc trước nay đều không phải là người có kiên nhẫn: "Anh muốn tin thì tin, không tin thì thôi." rồi quay người đi về phía sân thể dục bên ngoài.

"Lạc Lạc, anh không đồng ý." Chu Á duỗi tay kéo cô lại.

Hứa Lạc Lạc nghiêng người tránh đi, quay đầu lại nhìn anh ta, thở dài: "Chu Á, chúng ta ngay từ đầu đã nói hảo tụ hảo tán(*), anh làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì đâu!"

(*) Hảo tụ hảo tán: gặp gỡ vui vẻ, chia tay hòa bình.

Hứa Lạc Lạc có đôi khi thiệt tình cảm thấy "vận cứt chó" là một thứ thực kỳ diệu, trước kia không gặp thì một lần đều không thấy, từ sau khi gặp được cô cảm thấy mỗi ngày đều có thể thấy tiểu tử kia.

Lạc Tình nhìn con người đột nhiên bất động kia khó hiểu hỏi: "Lạc Lạc, cậu làm sao vậy? Như thế nào không đi nữa?"

Thời gian ăn cơm giữa trưa, học sinh trong trường cơ bản đều đã lao tới nhà ăn, Hứa Lạc Lạc là vì chờ Lạc Tình cái người đi học chỉ chơi trò chơi bị giáo viên bắt được lôi vào văn phòng giáo huấn nửa ngày nên mới ra chậm.

Các cô đều học lớp kế toán ở tầng hai khu dạy học, lớp kỹ thuật ở lầu một.

Từ cầu thang ở giữa khu dạy học, Hứa Lạc Lạc quay đầu liền thấy cửa phòng học đầu tiên bên trái có một đám người.

Dáng người cao quả nhiên có ưu thế, bị vây quanh cũng có thể khiến người vừa xem hiểu ngay, thấy rõ là người nào, Hứa Lạc Lạc nghĩ đến cũng cảm thấy thú vị.

"Tớ còn có chút việc, cậu đi ăn cơm trước đi." Hứa Lạc Lạc nói xong không hề quản cô bé Lạc Tình kia, đôi tay đút túi chậm rì rì đi về phía đám người kia.

Cô không phải bạch liên hoa, cũng không thích giúp đỡ người khác, nhưng vừa rồi cô chợt nghĩ đến cảnh tượng người nào đó còn đang liều mạng ca hát, đột nhiên liền có chút không đành lòng liên lụy cậu ta bị đánh. Nói cho cùng đầu năm nay, người ý, sống được đều không dễ dàng!

Chu Á cho người vây quanh hắn, Hứa Lạc Lạc dùng ngón chân cũng nghĩ ra là bởi vì chính mình.

"Này, tôi nói các anh em, giữa trưa không đi ăn cơm, đều đứng nơi này làm cái gì?" Hứa Lạc Lạc dựa vào cửa sau lớp kỹ thuật, mắt lạnh nhìn đám người ở trước cửa, thanh âm lười biếng âm u mười phần.

Một đám người vây quanh Úc Dương nghe được thanh âm này phản xạ có điều kiện quay đầu lại, thấy là cô thì sắc mặt đều có chút vi diệu, không khỏi nhìn về Chu Á đứng tận cùng ở bên trong.

Chu Á thấy cô, sắc mặt thay đổi, ngay sau đó nắm lấy cổ áo Úc Dương, chỉ vào Úc Dương mặt hướng về phía Hứa Lạc Lạc hô to: "Em có phải coi trọng hắn ta đúng không, cho nên mới muốn cùng anh chia tay."

Hứa Lạc Lạc nghe vậy "Hừ" một tiếng: "Là như vậy thì sao? Không phải thì sao?"

"Đợi anh đem hắn tiểu bạch kiểm này huỷ hoại, anh xem em còn thích hắn ở điểm gì." Chu Á bị Hứa Lạc Lạc khinh miệt, tức đến đỏ mặt, tay dùng một chút lực kéo một cái liền làm đứt cúc áo sơmi của Úc Dương, lộ ra bên trong là lồng ngực trắng nõn rắn chắc.

Úc Dương nhíu mày, đôi tay giật giật, nhưng thời điểm nhìn đến Hứa Lạc Lạc lại ngừng lại, mím chặt môi mỏng.

Hứa Lạc Lạc thấy thế lại nhướng mày, huýt một tiếng sáo, cười tủm tỉm mà nói: "Không nhìn ra nha, anh còn rất có tài." Ngay sau đó trầm mặt, nhìn Chu Á cười lạnh: "Huỷ hoại mặt cũng vô dụng, hay để tôi cho anh mượn thanh đao, anh dứt khoát làm thịt hắn, xong hết mọi chuyện." Đương nàng là dọa nha!

Chu Á cắn răng.

Úc Dương rũ mắt.

Mọi người liếc nhìn ba người.

"Này mấy em kia, các em không đi ăn cơm, vây quanh nơi này làm cái gì?"

Nghe được thanh âm, mọi người đều quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy Lạc Tình thở hồng hộc chạy theo chủ nhiệm lớp xuống, Hứa Lạc Lạc buồn cười mà lắc đầu.

Nha đầu này không phải sợ cô bị đánh, chạy đi tìm thầy giáo vừa giáo huấn cô nàng hơn một giờ tới cứu giá? Thật là làm khó cho đứa bé này, ngày khác liền mua cho cô hai cây kẹo que!

Hứa Lạc Lạc đoán không sai, sự thật thật là như vậy. Lạc Tình vừa thấy tư thế kia liền biết là muốn đánh nhau, xoay người liền chạy đi tìm Diệt Tuyệt sư thái.

Lưu Bình vừa nghe cô nàng nói có học sinh bị khi dễ, liền cơm cũng không đi ăn, một mạch chạy xuống dưới.

Bọn nhãi ranh này còn muốn lật trời hay sao!

Một đám đầu gấu mười sáu mười bảy tuổi, cãi nhau ầm ĩ đều sẽ tránh giáo viên, giờ phút này thấy có giáo viên tới, tự nhiên sẽ không tiếp tục giằng co, nháy mắt lập tức giải tán: "Không có việc gì, bọn em đi ăn cơm bây giờ đây. Hẹn gặp lại thầy."

Hứa Lạc Lạc nhu thuận mà đi tới trước mặt thầy giáo, ngoan ngoãn nói cảm ơn: "Cảm ơn thầy ạ, gây phiền toái cho thầy rồi."

Lưu Bình nhìn thoáng qua tiểu cô nương xinh đẹp nhất lớp mình, vẻ mặt từ ái hỏi: "Có phải hay không bọn họ khi dễ em?"

"Không có, không có." Hứa Lạc Lạc tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn.

Úc Dương thấy cô như vậy liền chớp chớp mắt, khóe miệng như có như không hơi cong lên một chút, xoay người trở về trong lớp học.

Hứa Lạc Lạc ngoan ngoãn mà tiễn thầy giáo đi, chào thầy một câu liền xoay người đi vào lớp kỹ thuật.

Lúc này mọi người đều đi ăn cơm, trong phòng học trống rỗng trừ bỏ thiếu niên cúi đầu bận rộn kia thì không có một bóng người, Hứa Lạc Lạc tùy tiện mà đi qua, động tác nhanh nhẹn mà nhảy lên ngồi vào bàn học phía trước Úc Dương, đá đá cái bàn của cậu ta, nhắc nhở cái thiếu niên giả câm vờ điếc kia.

Úc Dương bị quấy rối không còn cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn cô.

Hứa Lạc Lạc nhếch miệng: "Tôi nói này, nói như thế nào tôi cũng coi như là cứu cậu một mạng, cậu không có ý định cảm ơn tôi sao?"

"Tôi không có tiền!" Giọng nói trầm thấp, cực kì êm tai, nhưng vẫn có thể nghe ra hắn không khoẻ.

Hứa Lạc Lạc thiếu chút nữa bị bốn chữ này làm nghẹn chết: "Con mẹ nó ai muốn tiền của cậu?"

Úc Dương nghe được cô nói tục, mày nhíu lại càng sâu.

Hứa Lạc Lạc cười vui vẻ, ánh mắt dời xuống, đầu lưỡi liếm một vòng quanh môi, cười với vẻ mặt đáng khinh.

"Không bằng cậu cho tôi sờ cơ bụng của cậu?"

Úc Dương bỏ mặc cô, cầm áo khoác, đứng dậy, chạy lấy người.

"Này, đừng nhỏ mọn như vậy! Sờ một chút cũng sẽ không chết!"

~

Lời editor: Sẽ chết đó chị, bị nghẹn chết...
Do editor đang bối dối hộ anh nhà, có điều gì sơ sót mong mọi người bỏ qua cho, thấy lỗi sai thì cmt bên dưới để tui sửa nhé 

À đấy suýt quên link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=jWLOHjiTHic

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro