Chương 7: Cơm chiên Dương Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể nói đây chính là món ăn giàu dinh dưỡng nhất của Giang Tô. Dương Châu là một pháo đài quân sự và trưng tâm văn hóa từ thời cổ đại. Món ăn này bao gồm rất nhiều loại nguyên liệu khác nhau. Trứng, giăm bông, cà rốt, sò điệp, đậu xanh và nhiều loại rau củ, thịt khác nữa. Nguyên liệu của món có thể biến tấu linh hoạt. Nhờ sự kết hợp phong phú nên món ăn này rất bổ dưỡng, nhiều màu sắc bắt mắt. Cơm chiên Dương Châu là một nét đặc sắc trong văn hóa ẩm thực của Giang Tô Trung Quốc.

**********

Thanh Khê không thích mặc sườn xám, cảm thấy sườn xám bó tay bó chân, không thoải mái bằng váy dài.

Nhưng tiệc mừng thọ của Cố lão phu nhân, chắc chắn sẽ mời các phu nhân trong Hàng Thành, trưởng hợp long trọng như vậy, chắc chắn không thể không mặc sườn xám. Lần đầu tiên cháu gái xuất hiện công khai trước mắt mọi người, vì muốn nàng phải kinh diễm tứ phương, Từ lão phu nhân cố ý tìm thợ may giỏi nhất Tú Thành đến may cho Thanh Khê hai bộ sườn xám mới.

Sáng sớm, Từ lão phu nhân đã tự mình sang giám sát cháu gái chuẩn bị.

"Được rồi, mau đi soi gương." Cẩn thẩn cài chiếc trâm vàng khắc hình mẫu đơn lên tóc cháu gái, Từ lão phu nhân cẩn thận xem xét một lượt, vô cùng tự hào nói.

Dưới ánh mắt nóng rực của bà nội cùng Tiểu Lan, Thanh Khê đành đi đến trước gương lớn.

Trong gương, tiểu cô nương mặc sườn xám màu đỏ thêu hoa ánh kim, cổ áo cùng tay áo được thêu chỉ bạc. Theo đường nét của trang phục phác họa ra đường cong hoàn mỹ của thiếu nữ, bộ ngực đày đặn, vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh, tựa như dãy núi phập phồng, vô cùng duyên dáng, từ phần xẻ tà trở xuống, là đôi chân trắng nõn tinh tế.

Thanh Khê rất trắng, da thịt kiều nộn như ngọc, lụa Hương Vân vốn là loại vải diễm lệ mà không tầm thường, hiện tại mặc ở trên người nàng, giống như lụa đỏ phủ lấy ngọc, vô cùng diễm lệ, lại lộ ra một vẻ đẹp đơn thuần hiếm có.

Hiếm khi Thanh Khê mặc sườn xám, nhìn chính mình trong gương nàng cũng không nhịn được mà ngây người, theo bản năng sờ cánh tay trần trụi, nếu không phải mặc đồ rực rỡ diễm lệ như vậy, nàng cũng không nghĩ mình lại trắng như thế.

"Đừng che, thế này mới đẹp, ta thấy bây giờ ai cũng mặc như thế." Từ lão phu nhân kéo tay cháu gái xuống, cười vui vẻ khen nàng.

"Đúng vậy, tiểu thư mặc như vậy cực kì xinh đẹp, ta không nỡ dời mắt đâu." Tiểu Lan không chóp mắt nhìn thiếu phu nhân tương lai.

Thanh Khê nhìn chính mình trong gương, cũng cảm thấy rất đẹp.

7 giờ sáng, Cố Minh Nghiêm theo thường lệ đến bên này dùng bữa sáng cùng các nàng.

Thanh Khê ngồi trong phòng khách, nhìn thấy hắn đến, khách khí đứng dậy, bởi vì mặc đồ quá chói mắt nên nàng có hơi xấu hổ, không dám nhìn biểu cảm trên mặt vị hôn phu.

Trừ lúc mới vào phòng chân hắn có hơi chững lại, Cố Minh Nghiêm cũng không có thêm biểu tình gì khác. Thấy Từ lão phu nhân không có ở đây, trong phòng cũng chỉ có mình Tiểu Lan, Cố Minh Nghiêm liền quang minh chính đại thưởng thức vị hôn thê của hắn. Mấy năm nay Thanh Khê trưởng thành rất xinh đẹp, ngày từ lúc gặp mặt ở ga tàu hắn đã biết, nhưng mặc sườn xám vào như vậy vẫn làm hắn cảm thấy kinh diễm.

Một nữ nhân dù có đẹp đến mấy nhưng ngày nào cũng mặc đồ tây hay váy áo hở vai trước mặt đàn ông thì nhìn nhiều cũng thấy chán, nhưng nếu là một mỹ nhân luôn mặc váy dài cổ điển kín đáo, lại đột nhiên thay đổi chuyển sang mặc đồ tương đối hở, tuyệt đối sẽ kích thích thị giác cùng dục vọng của đàn ông.

Bởi vì tuổi Thanh Khê còn nhỏ, nên lúc trước đối với nàng Cố Minh Nghiêm chỉ có sự thưởng thức đơn thuần, nhưng nhìn thấy nàng thay sườn xám, trong người Cố Minh Nghiêm lập tức bốc lên một ngọc lửa, khiến hắn muốn làm một vài chuyện khác với nàng, giống như những người yêu nhau khác, chẳng hạn như nắm tay, hay thậm chí là ôm hôn.

"Rất đẹp." Cố Minh Nghiêm đi đến cạnh Thanh Khê, thấp giọng nói, hô hấp ấm áp của hắn phả lên vành tay mẫn cảm của nàng, giống như tình nhân thủ thỉ.

''Cảm ơn." Thanh Khê cố tỏ ra tự nhiên trả lời, rồi bảo Tiểu Lan đi châm trà.

Tiểu Lan đi rồi, trong phòng chỉ còn mình Thanh Khê và Cố Minh Nghiêm, cảm nhận được ánh mắt sáng rực của hắn, Thanh Khê cảm thấy hơi khẩn trương, nàng lén nhìn về phía phòng bà nội, chỉ mong bà nội nhanh chóng đi tới.

"Đêm nay trong nhà đã dựng rạp hát, vậy thì tối mai chúng ta đi xem phim nhé?" Cố Minh Nghiêm uống một ngụm trà, một lần nữa mời vị hôn thê đi hẹn hò cùng hắn.

Ngày mai là ngày cuối cùng Thanh Khê ở Hàng Thành, rất thích hợp để tạo vài kỷ niệm, Cố Minh Nghiêm nghiêm túc suy nghĩ.

Thanh Khê không kịp chuẩn bị, bị lời mời đột ngột của Cố Minh Nghiêm làm cho hoảng loạn, suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng uyển chuyển cự tuyệt: "Hôm sau còn phải đi xe, ta muốn ngủ sớm một chút."

Cố Minh Nghiêm trầm mặc.

Trước kia chưa từng có nữ nhân nào cựu tuyệt lời hẹn hò của hắn, ngược lại phần lớn đều là các nàng tìm mọi cách để rủ hắn ra ngoài, không nghĩ đến vị hôn thê danh chính ngôn thuận của hắn lại cho hắn ăn bơ.

Có lẽ do nàng ấy quá rụt rè?

Cố Minh Nghiêm hạ giọng, nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng: "Thanh Khê, nếu sau này nàng muốn đi, ta sẽ đi cùng nàng."

Kinh nghiệm ứng phó với đàn ông của Thanh Khê gàn như là bằng không, Cố Minh Nghiêm càng ôn nhu càng làm nàng thấy hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng nói: "Thật sự không cần đâu, thật ra ta cũng không quá thích đi xem phim, bên trong đó quá tối." Lúc phụ thân đưa nàng đến Thân Thành chơi, nàng cùng từng xem qua một lần.

Cố Minh Nghiêm nghĩ thầm, tối mới tốt, như vậy hắn mới có thể cầm tay nàng.

Nhưng Thanh Khê đã từ chối hai lần, hẳn là nàng thật sự không muốn cùng hắn ra ngoài hẹn hò, tuy rằng Cố Minh Nghiêm có hơi tiếc nuối, nhưng cũng tôn trọng quyết định của nàng. Đây là điều hắn không thích nhất ở nữ tử cổ hủ, làm gì cũng phải cố kỵ này kia, nhưng không sao, từ đây đến Tú Thành không quá xa, sau này hắn sẽ thường xuyên đến Tú Thành gặp nàng, đợi quen rồi nàng sẽ dần tiếp nhận hắn.

"Được rồi, lần này tạm thời tha cho nàng, lần sau nàng tới, ta cũng muốn xem nàng còn lấy cớ gì." Cố Minh Nghiêm cố ý nói một cách ái muội.

Thanh Khê quay đầu đi, bối rối sờ sờ tay, nghĩ thầm, sẽ không có lần sau đâu.

.

9 giờ, khách khứa lục tục đến dần.

Cố Tuệ Phương không thích Thanh Khê, Cố Nghi Thu lại đối với Thanh Khê nhất kiến như cố (1), ở cạnh Thanh Khê, nhỏ giọng giới thiệu với Thanh Khê từng người. Thanh Khê được mẫu thân tự tay nuôi lớn, đối mặt với nam nhân như Cố Minh Nghiêm có chút câu nệ, nhưng khi đối với nữ nhân, nàng lại tự nhiên hào phóng đối đãi, tùy ý mọi người quan sát đánh giá, mọi người đều cảm thấy Cố lão phu nhân cùng Đại phu nhân chọn được nàng dâu tốt.

(1) Nhất kiến như cố: vừa gặp đã cảm thấy thân quen.

"Trước khi gặp Thanh Khê tiểu thư, ta còn nghĩ rằng chuyện đính hôn này thật quá qua loa rồi, hiện tại gặp được người thật, ta càng thêm bội phục cha của Minh Nghiêm rồi, ánh mắt thật tốt, sớm đã nhìn ra được khí chất thiếu phu nhân của nàng." Một vị phu nhân của quan chức làm trong chính phủ không tiếc lời khen ngợi nàng.

Cố lão phu nhân cười gượng.

Cũng may đại đa số nữ quyến ở đây đều biết xem mặt đoán ý, hiểu rõ Cố lão phu nhân không vừa lòng với hôn sự này, khách sáo khen Thanh Khê vài câu rồi nói sang chuyện khác.

Thanh Khê bận tiếp đãi những cô nương cùng tuổi với nàng, không quá để ý các trưởng bối đánh giá nàng thế nào.

"A, Nhu Mi tỷ tỷ đến rồi." Cố Tuệ Phương chờ đợi đã lâu, vừa thấy một thân ảnh tiến vào cửa, giống như có thâm ý nhìn sang Thanh Khê, sau đó vui vẻ chạy qua.

Cố Nghi Thu nhỏ giọng nói với Thanh Khê: "Thẩm phu nhân có quan hệ rất tốt với Đại bá mẫu, Thẩm Nhu Mi cũng hay đến nhà ta chơi cùng Tuệ Phương, chỉ là theo như ta biết thì nàng ta cùng ca ca cũng chỉ là học cùng một trường, cũng không có quan hệ gì khác."

Thanh Khê cười với nàng.

Thanh Khê mắt ngọc mày ngài, Cố Nghi Thu nhìn đến ngơ ngẩn, lại nhìn qua Thẩm Nhu Mi, Cố Nghi Thu liền nghĩ, trừ khi đại ca bị mù, mới có thể không thích vị hôn thê như hoa như ngọc tính tình còn dịu dàng phóng khoáng như vậy mà đi trêu trọc người chỉ có mỗi gia thế như Thẩm Nhu Mi.

"Đây là Thanh Khê phải không? Ta thiếu chút nữa không nhận ra muội." Thẩm Nhu Mi bị Cố Tuệ Phương kéo qua, kinh ngạc khen ngợi Thanh Khê, "Hôm nay muội thật xinh đẹp."

Thanh Khê nhìn nàng mặc váy lụa kiểu mới, thật lòng nói: "Thẩm tiểu thư mới thật sự xinh đẹp." Cùng là nữ tử tân thời, Thẩm Nhu Mi so với tỷ muội Cố gia càng có thêm sự phóng khoáng hiện đại, có lẽ bất cứ nữ tử nào đi du dọc đều như thế đi? Thanh Khê không hâm mộ sự giàu có của các nàng, chỉ cũng muốn được giống như các nàng đi ra bên ngoài khám phá.

"Muội gọi ta tỷ tỷ đi, cái gì tiểu thư, thật quá xa cách rồi." Thẩm Nhu Mi ngồi vào bên cạnh Thanh Khê, thân mật nói.

Thanh Khê cười sửa lại cách gọi.

Cố Tuệ Phương không thấy được kết quả nàng ta mong muốn, liền cố ý hỏi Thẩm Nhu Mi: "Nhu Mi tỷ tỷ, Từ tỷ tỷ chưa từng ra nước ngoài, tỷ nói cho nàng biết trường học bên Anh quốc là thế nào đi, còn có chuyện của tỷ và đại ca nữa."

Thẩm Nhu Mi bật cười, thân thiết chỉ chỉ vào chán của Cố Tuệ Phương: "Muội nói cho rõ ràng, cái gì gọi là chuyện của ta và đại ca muội chứ? Hai nhà chúng ta là thế giao, cùng đi nước ngoài du học, đại ca muội cũng chỉ là chiếu cố ta vài phần, bọn ta cũng chỉ là quan hệ đồng học, như thế nào từ miệng muội nói ra lại khác biệt như thế? Thanh Khê muội muội, muội đừng hiểu nhầm, nha đầu này chỉ nói linh tinh thôi."

Câu cuối cùng còn nhìn Thanh Khê nói, mang theo vài phần đùa giỡn.

Các tiểu cô nương ngồi bên này đều bật cười.

Thanh Khê giả vờ ngượng ngùng, liền đi sang phía tủ sách kia xem.

Thiếu nữ mặc sườn xám màu đỏ, nhìn ở phía sau liền thấy vòng eo thon thả nhỏ nhắn, giống như chỉ cần một tay đã có thể ôm trọn. Thẩm Nhu Mi không để ý nhìn vài lần, trong đầu lại nhớ đến lần gặp mặt ở chùa Nam Sơn. Nàng ta đang đi trong hành lang, vô ý nhìn qua một hướng, lại thấy Cố Minh Nghiêm đang đi bên cạnh một tiểu cô nương mặc váy đơn. Cố đại thiếu gia, nữ nhân đối với hắn gọi thì đến bảo thì đi, vậy lại chịu đi cùng một nữ tử, cùng nàng đến nơi hắn phiền chán nhất là chùa miếu.

Sau đó nàng ta nghe hắn tự mình giới thiệu, tiểu cô nương đó là vị hôn thê của hắn.

Cố Minh Nghiêm cũng không biết, khi hắn giới thiệu Thanh Khê, trong mắt ẩn chứa ôn nhu cùng kiêu ngạo.

Vì nàng ấy là vị hôn thê của hắn, cho nên hắn nguyện ý phá lệ cùng nàng ấy đến nơi bình thường hắn ghét nhất?

Vì nàng ấy là vị hôn thê của hắn, nên trước mặt nàng ấy hắn cố gắng duy trì hình tượng si tình chuyên nhất, một ánh mắt cũng không cho người khác?

Thẩm Nhu Mi cười nhạt, nhón tay trắng nõn khẽ vuốt ve tách trà.

Cố Minh Nghiêm, chàng cứ giả vờ đi, ta muốn nhìn xem, tương lai lúc muốn nghênh ta vào cửa, chàng làm thế nào giải thích với tiểu thê tử của chàng.

.

Khách khứa đều đã đến đủ, trong vườn hoa, tiệc mừng thọ liền bắt đầu.

Ngày vui của chính mình, Cố lão phhu nhân mặt mày vui vẻ hồng hào, nhìn Thanh Khê cũng không còn chướng mắt như trước nữa, chân thành nói cảm ơn đối với khách khứa. Các tân khách cũng vui vẻ vỗ tay đáp lại.

Cố lão phu nhân ngồi xuống bàn cùng với người nhà, nhìn qua con trai cháu trai cùng cháu gái, vô cùng vừa lòng gật đầu, "Mau ăn đi, đều là người một nhà, không cần khách khí."

Nhưng lúc bà vừa định cầm đũa lên, ở ngoài cổng lớn Cố gia đột nhiên truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa, mọi người nhìn qua, chỉ thấy ở cửa lớn, trên không trung xuất hiện một loạt pháo hoa nối tiếp nhau, khói trắng cuồn cuộn như tiên cảnh.

Khiếp sợ qua đi, Cố lão phu nhân tức giận trừng con trai trưởng: "Đã nói chỉ làm đơn giản, phô trương như vậy làm gì."

Ngoài miệng chê bai ghét bỏ, nhưng khóe miệng đều đã vui vẻ nhếch lên.

Cố Thế Khâm nhìn qua nhị đệ: "Đệ gọi người đến bắn sao?"

Vẻ mặt Cố Thế Xương mờ mịt: "Không phải đệ.."

Cố Thế Khâm lại nhìn qua con trai.

Cố Minh Nghiêm hiểu rõ, vừa định phái người đi tìm hiểu. đã nghe thấy người trông cửa vội vã tiến vào, đứng ngoài nói: "Lão phu nhân, ngoài cửa có vị tự xưng là Thân Thành Cố Tam gia, nhận là người trong tộc, nghe nói hôm nay là đại thọ của lão phu nhân nên cố ý đến chúc mừng."

Thanh Khê cũng ngồi bàn này, vừa nghe thấy liền ngẩng lên.

Cố Minh Nghiêm nhìn nàng, lại qua sang giải thích với cha và bà nội: "Người giúp đỡ Thanh Khê đánh bại bọn cướp trên tàu chính là vị Tam gia này."

Cố lão phu nhân vẫn khó hiểu, không nghĩ ra vì sao một người không quen biết gì như vị Tam gia này lại làm lễ lớn như thế. Chỉ là người tới là khách, nhìn phản ứng của những người ngồi đây, xem ra vị Tam gia này cũng là một nhân vật lớn, vậy nên bà liền nói: "Mau mời vào." Lại phân phó người làm nhanh nhẹn chuẩn bị thêm chỗ ngồi.

Bọn nha hoàn bận rộn chuẩn bị, các khách nhân khác cũng sôi nổi nhìn ra phía cửa ra vào, tò mò đối với diện mạo chân thực của vị Tam gia thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.

Thanh Khê thấy mọi người đều ra xem, nàng liền đi theo.

Cổng vào Cố gia rất lớn, một lúc sau, từ phía xa mới xuất hiện ba dáng người, một người là quản gia Cố gia, dẫn theo hai người một đen một trắng. Người mặc đồ trắng vẫn là Lục Đạc, thiếu niên 18 tuổi, lớn lên rất cao, phải chừng 1m8, nhưng người mặc đồ đen đi bên cạnh cậu còn cao hơn cậu nửa cái đầu, dáng người cao lớn đĩnh đạc, một thân khí thế uy nghiêm cường đại.

Khách khứa lần đầu nhìn thấy họ đều khong thấy có gì lạ, chỉ là Thanh Khê lập tức chú ý đến, vị Cố Tam gia kia hôm nay không đeo kính râm.

Nghĩ đến chuyện cuối cùng cũng có thể nhìn rõ gương mặt của hắn, Thanh Khê vô tình cảm thấy khẩn trương.

.

Cố Hoài Tu cùng Lục Đạc trực tiếp đi đến bàn chính giữa của Cố lão phu nhân.

Khoảng cách được rút ngắn, cuồi cùng Thanh Khê cũng nhìn rõ mặt hắn, sau đó theo bản năng nhìn sang Cố Thế Khâm.

Thật sự rất giống, chỉ khác biệt ở cặp mắt lạnh lẽo kia.

Cố Thế Khâm gắt gao nhìn chằm chằm người đang đến, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Mà phản ứng của Cố lão phu nhân càng thêm mạnh liệt, gương mặt vốn đang hồng hào vui vẻ lập tức trở nên trắng bệch, người cũng hơi run rẩy.

Khách khứa ngồi xa có lẽ không phát hiện, nhưng Thanh Khê ngồi gần lại thấy rõ, chợt cảm thấy không đúng, không biết phải làm sao, chỉ đành mờ mịt quan sát.

"Mẫu thân (2), còn nhớ rõ ta chứ?" Cố Hoài Tu nhìn chằm chằm Cố lão phu nhân nhàn nhạt hỏi, người Cố lão phu nhân gần như đã cứng đờ dựa vào ghế.

(2) ở đây Cố Hoài Tu gọi mẫu thân với hàm ý mỉa mai, không phải là gọi mẹ.

Cả người Cố Hoài Th đều lạnh lẽo, cả gương mặt lẫn ánh mắt đều không có một tia ấm áp nào, ngay cả âm thanh cũng giống như băng tuyết, khiến người ta không khống chế được mà sợ hãi.

Thanh Khê không biết người khác cảm thấy thế nào, chỉ là nàng không dám quan sát đối phương.

"Ngươi là Thế Quân?" Cố Thế Khâm phản ứng lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn người trước mặt.

Cố Hoài Tu giống như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm Cố lão phu nhân.

Lục Đạc cười lạnh, châm chọc nói: "Không dàm cùng bài tự (3) với Cố đại gia cùng Cố nhị gia, cậu của ta tên là Cố Hoài Tu."

(3) Bài tự: mình tra không ra, nhưng có lẽ là tên, như Thế Khâm - Thế Xương - Thế Quân.

Nói xong, Lục Đạc đem hộp đen trong ngực để xuống trước mặt Cố lão phu nhân, cợt nhả nói: "Lão phu nhân, đây là lễ vật cậu ta tỉ mỉ chuẩn bị cho ngài đó nha, ngài mở ra nhìn thử xem sao?"

Môi Cố lão phu nhân tím lại, người càng thêm run rẩy.

Trước khi Cố Thế Khâm cùng Cố Thế Xương ngăn cản, Lục Đạc đã mở nắp hộp ra trước.

"A!!!"

Trong tiếng nhạc vui mừng lại đột nhiên vang lên những tiếng hét chói tai.

Thanh Khê che miệng nhào vào lòng bà nội, lại không cách nào ngăn được hình ảnh vừa nhìn thấy mạnh mẽ xông vào đầu, đó là một cái đầu người chảy máu đầm đìa..

"Ọe..", Cố Tuệ Phương ngồi cạnh Thanh Khê lập tức nôn ra.

***

Tác giả nhảm nhí.

Tam gia: Lần sau gặp mặt ta cũng tặng nàng lễ vật nhé?

Thanh Khê vừa nghe xong liền bị dọa cho ngất xỉu.

Tam gia: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro