CHƯƠNG 10: MƯU KẾ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Bạch Tuệ Trân cũng cảm thấy người trước mặt thật sự xa lạ.

Mặc dù khuân mặt giống nhau, tóc cũng cùng độ dài, vóc dáng cũng khẳng khiu như vậy.

Nhưng vẫn có rất nhiều thứ không giống nhau.

Ánh mắt không giống.

Hứa Nghiêu Nghiêu trước kia chưa bao giờ dám thẳng thừng trừng mắt nhìn bà ta đầy lạnh lùng như vậy.

Dường như dáng vẻ cũng không giống, Hứa Nghiêu Nghiêu bây giờ toàn thân đều lộ ra vẻ bình tĩnh và thản nhiên, không giống vẻ yếu đuối hèn nhát, lúc nào cũng nhún vai hạ mình như trước.

Giống như người vẫn là người, nhưng trong tâm lại hoàn toàn thay đổi thành người khác vậy.

Hứa Nghiêu Nghiêu trước kia nào dám to tiếng với bà ta, chớ nói chi là dám đập phá đồ đạc, dám tát Điềm Điềm.

Cho nên Hứa Nghiêu Nghiêu hôm nay hoặc là điên rồi, hoặc là vốn dĩ nó không phải là Hứa Nghiêu Nghiêu.

Bạch Tuệ Trân nhíu mắt âm thầm quan sát Hứa Nghiêu Nghiêu.

Nhìn thấy Bạch Tuệ Trân đang nghi ngờ thân phận của mình, Hứa Nghiêu Nghiêu cũng chẳng hoảng hốt, còn vô cùng bình tĩnh.

Rốt cuộc cô là ai, thật quá rõ ràng.

Sau khi Hứa Nghiêu Nghiêu thản nhiên nhìn Bạch Tuệ Trân lại bình tĩnh quay người, tiếp tục nấu mì.

"Sau này tôi sẽ không để mặc cho bà đánh chửi gào thét tôi nữa, cũng sẽ không tiếp tục bị Hứa Điềm Điềm lừa gạt." Hứa Nghiêu Nghiêu vừa nấu mì, vừa nói.

Hứa Điềm Điềm đang nghe lén động tĩnh trong phòng bếp, không nhịn được mà chen vào: "Chị à, em lừa chị lúc nào chứ, chị nói như vậy em rất đau lòng đó."

"Hừ." Hứa Nghiêu Nghiêu phản ứng vô cùng lạnh nhạt với sự đau lòng của Hứa Điềm Điềm, khiến Hứa Điềm Điềm thấy thật hụt hẫng.

Bạch Tuệ Trân không nhìn nổi, quát: "Đồ vô ơn bội nghĩa, may mà Hứa Điềm Điềm đối xử tốt với mày như vậy, mày còn làm thái độ này!"

Hứa Nghiêu Nghiêu cười lạnh, hỏi ngược lại: "Ồ, Hứa Điềm Điềm tốt với tôi lắm sao?"

"Tôi ngất xỉu, nó vứt tôi ở trên đường không quan tâm, như vậy mà coi là tốt với tôi sao?"

"Ăn cơm ở nhà cũng không để lại cho tôi một ít cơm, vậy là tốt với tôi sao?"

"Nó đuổi tôi đến nhà kho chật hẹp, một mình chiếm lấy căn phòng xinh đẹp rộng rãi thông thoáng, vậy là tốt với tôi sao?"

"Nó thoải mái ngồi học trong phòng, sai việc tôi không ngừng chân, khiến tôi không có thời gian làm bài tập, thường xuyên bị thầy giáo phạt, như vậy là tốt với tôi sao?"

"Vừa nãy khiêu khích bà đánh tôi, đứng xem kịch ở một bên, là tốt với tôi sao?"

...

Vốn tưởng rằng đã quên chuyện trước kia rồi, vậy mà vẫn nhớ rất rõ ràng, trong lòng Hứa Nghiêu Nghiêu cười khẩy, nhưng trên khuân mặt càng làm ra vẻ bình tĩnh.

Nghe những câu hỏi bình tĩnh của Hứa Nghiêu Nghiêu, Hứa Điềm Điềm và Bạch Tuệ Trân không nói lên lời, sự hoài nghi đối với Hứa Nghiêu Nghiêu cũng biến mất.

Hai người đều chung một suy nghĩ: Hóa ra Hứa Nghiêu Nghiêu không ngốc nghếch, bình thường khi dễ cô như vậy, cô vẫn đều nhớ rất rõ ràng!

Sau khi Hứa Điềm Điềm ngẩn người ra, lập tức phản ứng lại.

Cô làm biểu cảm hổ thẹn mà khổ sở, tiếp tục nói: "Nghiêu Nghiêu, thì ra trong lòng chị lại bất bình như vậy, tại sao bình thường chị không nói với em? Em tưởng chị thích căn phòng yên tĩnh, bình thường là chị tranh muốn ở nhà kho, em còn dán giấy dán tường giúp chị."

"Tối nay khi ăn cơm, em có nói muốn giữ cho chị..."

"Còn nữa, hôm nay thật sự em không có bỏ mặc chị, em thật sự không tìm thấy chị..."

"Nghiêu Nghiêu, hai chúng ta là chị em ruột, ba người chúng ta là mẹ con nương tựa lẫn nhau trên thế giới này, là người thân thân cận nhất, sao chị có thể nghĩ em và mẹ như vậy chứ."

Hứa Điềm Điềm từ việc giải thích đến quật ngược lại, cuối cùng hai đôi mắt đỏ rực lên, nói nức nở: "Nghiêu Nghiêu, chị nói như vậy làm như vậy, em rất buồn." Nói xong liền che miệng chạy vào phòng mình.

"Điềm Điềm."

Bạch Tuệ Trân nhìn thấy đứa con gái thương yêu khóc lóc oan ức, trừng mắt hung hăng với Hứa Nghiêu Nghiêu, vội vàng chạy theo Hứa Điềm Điềm.

Hứa Nghiêu Nghiêu ở trong phòng bếp không thèm quay đầu lại, động tác nấu mì cũng chỉ dừng lại một chút.

Cơ thể của cô run lên.

Lại choáng váng rồi.

Rốt cuộc cô đã bao lâu rồi chưa ăn cơm no vậy!

Bây giờ đối với cô mà nói, thanh thủ thời gian ăn cái gì đó để bổ sung năng lượng mới là chuyện chính, Hứa Điềm Điềm giả vờ lôi kéo Bạch Tuệ Trân đi, hai mẹ con họ trốn trong phòng thương lượng gì đó cũng không quan trọng.

Dù sao cô ăn no rồi mới có sức lực, cho dù Hứa Điềm Điềm và Bạch Tuệ Trân có nghĩ ra cách gì đối phó với cô, cô cũng cũng có thể phá bỏ được.

Hứa Nghiêu Nghiêu thẳng thừng lấy hai quả trứng gà, hai chiếc xúc xích trong tủ lạnh rồi bỏ thẳng vào trong nồi.

Trong phòng Hứa Điềm Điềm.

Bạch Tuệ Trân dịu dàng đưa tay vỗ về Hứa Điềm Điềm, khuân mặt hơi tức giận một chút rồi trở nên nhu hòa.

"Điềm Điềm, Hứa Nghiêu Nghiêu này có gì đó không đúng, trước tiên con đừng để ý đến nó, tránh khỏi bị nó cắn lại như con chó điên, để mẹ dạy dỗ nó."

Hứa Điềm Điềm tủi thân khóc thút thít, sờ lên mặt mình, nói với vẻ đáng thương: "Mẹ, mặt con đau quá, Hứa Nghiêu Nghiêu dám tát con, ngay cả mẹ còn chưa từng đánh con, vậy mà hôm nay chị ta dám đánh con vậy."

Nghe thấy lời nói của Hứa Điềm Điềm, khuân mặtcủa Bạch Tuệ Trân lại tái nhợt, muốn đưa tay sờ khuân mặt của con gái nhưng lại bị Hứa Điềm Điềm nghiêng mặt tránh đi.

Bạch Tuệ Trân buông thõng tay xuống.

"Điềm Điềm, con yên tâm, mẹ chắc chắn không để con bị đánh vô ích, lần này mẹ sẽ lấy lại công lý cho con." Bạch Tuệ Trân dồn hết toàn bộ sự tức giận lên Hứa Nghiêu Nghiêu, lập tức định đứng lên muốn đi tìm Hứa Nghiêu Nghiêu tính sổ.

Ai ngờ cánh tay của bà ta lại bị Hứa Điềm Điềm kéo lại.

"Mẹ, Hứa Nghiêu Nghiêu hôm nay không được bình thường, bây giờ mẹ đi tìm chị ta, nói không chừng chị ta có thể cầm dao giết mẹ đấy, khéo còn đập tan tành nhà bếp của chúng ta." Hứa Điềm Điềm nói.

Bạch Tuệ Trân nhớ đến cú đá vừa nãy của Hứa Nghiêu Nghiêu, nhanh nhẹn mà mang theo cả sự tàn nhẫn.

Bản lĩnh như vậy, bà ta căn bản không chiếm được ưu thế, nói không chừng thật sự sẽ bị Hứa Nghiêu Nghiêu đánh.

"Vậy con nói phải làm sao đây?" Bạch Tuệ Trân không chịu được mà hỏi Hứa Điềm Điềm.

Hứa Điềm Điềm bĩu môi, nói: "Ngay mai là ngày nhập học đầu tiên, đến trường học con sẽ nói chuyện nghiêm túc với chị ấy."

Hứa Nghiêu Nghiêu không hề nổi bật trong trường, mà cô lại được nhiều người hâm mộ, đến lúc đó cô sẽ để những người khác thử thăm dò Hứa Nghiêu Nghiêu.

Hứa Nghiêu Nghiêu cũng không thể đập phá gì ở trường học được.

Trái lại cô lại mong sao Hứa Nghiêu Nghiêu đập phá trường học đi, như vậy trường học nhất định sẽ đuổi học chị ta.

Trong lòng Hứa Điềm Điềm rất nhanh đã tìm được một ứng cử viên cho Hứa Nghiêu Nghiêu, nếu như Hứa Nghiêu Nghiêu dám đánh người đó, chị ta cũng không thể lăn lộn ở trường học được nữa!

Hôm nay cô bị tát hai cái bạt tai, ngày mai đi đến trường, cô sẽ trả lại gấp mười lần!

Đợi Bạch Tuệ Trân trấn an được Hứa Điềm Điềm bèn đi ra ngoài phòng ngủ, ở phòng khách nhìn vào trong bếp đã không thấy bóng dáng của Hứa Nghiêu Nghiêu.

Bà ta đi vào phòng bếp xem thử, bát đũa để lại cho Hứa Nghiêu Nghiêu rửa vẫn còn để trong bồn rửa, nhưng không thấy dấu vết ăn cơm xong của Hứa Nghiêu Nghiêu.

Bạch Tuệ Trân mở tủ lạnh xem, liền phát hiện thiếu hai cái xúc xích và hai quả trứng gà, bà ta hậm hực chửi: "Đồ quỷ chết đói!"

Xem ra sau khi Hứa Nghiêu Nghiêu ăn cơm xong đã rửa bát đũa của chính mình rồi.

Bà ta muốn đi tìm Hứa Nghiêu Nghiêu tính sổ, nhưng nghĩ đến lời nói của Hứa Điềm Điềm đành nhịn xuống.

Hi vọng ngày mai Điềm Điềm sẽ dạy dỗ thật tốt Hứa Nghiêu Nghiêu kia!

Bạch Tuệ Trân nén giận, đành tự mình thu dọn nhà bếp, lại đi dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng khách.

Mấy lần bà ta cố ý bước mạnh chân đến trước cửa phòng kho của Hứa Nghiêu Nghiêu, nói bóng nói gió mà chửi tên nha đầu chết tiệt Hứa Nghiêu Nghiêu, nhưng trong căn phòng của Hứa Nghiêu Nghiêu vẫn yên tĩnh như giếng sâu, không có bất kỳ phản ứng gì, bà ta lại không dám đến đạp cửa.

Đợi dọn xong phòng khách thì ngực ức đến mức muốn thở cũng không ra hơi.

Bà ta lại đi ngang qua cửa của phòng kho, sau khi hậm hực xì một tiếng khinh miệt mới cảm thấy tốt hơn chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro