CHƯƠNG 13: HỌC SINH LƯU MANH.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trác Dịch nhìn tên trợ lý ngu ngốc của mình, buồn bực mà nhắm mắt lại, nói đầy sự tức giận: "Tìm người!"

Ặc!

La Nghệ vội vàng cúi đầu nhìn kỹ tờ giấy, lần này không dám đọc lên tiếng nữa.

Nhìn nhanh qua một lượt mới phát hiện hóa ra nội dung trên tờ giấy này là một dòng nhật ký tự oán tự trách, xem ra giống như là của một cô gái bị ủy khuất đang tự khinh thường mình.

Thật sự đáng thương, chịu ủy khuất không tìm được người để xả giận, lại đi tự chửi mình.

"Tìm ra chưa?" Trác Dịch nhìn tên trợ ký ngốc nghếch đang ngẩn người ra, nghiến răng nói.

Áp lực của La Nghệ rất lớn, hắn không tìm thấy bất kỳ tin tức có ích gì, xuyên suốt dòng chữ trên tờ giấy này đều là dòng tự hoài nghi và chối bỏ mình chứ không có tên người.

Hắn nói: "Sếp à, trên đây không có bất kỳ tên người hay địa chỉ gì."

Trác Dịch hừ môt tiếng, chỉ có thể tự nhận mình thật xui xẻo.

Dòng sông Thanh lớn như vậy, ai có thể biết đươc tờ giấy này từ đâu bay đến chứ.

Xem ra hắn và thành phố Lâm Giang này thật không thể hòa hợp, đến đây mới có ba ngày thôi mà cơn đau đầu đã tái phát hai lần, khó khăn lắm mới được đi dạo trên dòng sông một vòng, vậy mà còn bị một tờ giấy rách từ trên trời rơi xuống đập vào mặt!

Sau đó Trác Dịch dặn dò: "Hôm nay đi đến trường xử lý nốt chuyện, xử lý chuyện xong rồi thì đi về."

La Nghê nghe thấy lời dặn dò của sếp nhà mình, khựng lại một chút rồi nói một cách cẩn thận: "Không phải ngài đã đồng ý với phu nhân Dư chờ thêm hai ngày nữa sao."

Trác Dịch liếc hắn đầy lạnh lùng, nói thản nhiên: "Đi về."

"Hầy, vâng thưa ngài."

La Nghệ vội vàng nhanh trí đồng ý, tính khí của ông này cũng không tốt, lại còn đang đau đầu, nói không chừng lúc nào đó còn có thể làm ra chuyện gì đáng sợ, tốt nhất vẫn không nên chọc chức ông ta.

Hắn vội vàng ngồi xuống chuẩn bị cầm bánh lái quay trở về bến tàu tư nhân của nhà họ Dư.

Đột nhiên nhớ ra tờ giấy nhăn nhúm trong tay, đang định hỏi xem sếp nên xử lý như thế nào, nhưng lại nhớ ra khuân mặt hầm hừ của sếp, hắn đành tự giác nhét tờ giấy vào trong túi mình.

Nét chữ trên dòng chữ này vô cùng thanh tú, rất đặc biệt, có lẽ ngày nào đó hắn có thể tìm được người có nét chữ này để trả thù cho sếp ngày hôm nay.

Hắn có thể là một quyển sổ nhỏ thân cận của ông chủ, bất cứ khi nào ông chủ ghi món nợ, hắn sẽ chờ đúng thời cơ mà trả thù giúp ông.

....

Hứa Nghiêu Nghiêu hoàn toàn không biết một trang giấy trong cuốn sổ nhật ký của mình lại bay đến đập vào mặt Trác Dịch, cũng không biết trợ ký chân chó của hắn La Nghệ đã ghim mình.

Cô vừa ném cuốn nhật ký xuống cầu, sau lưng một bác gái đã quát toáng lên.

"Trường nào đấy? Sao có thể vứt rác lung tung như thế!"

Hứa Nghiêu Nghiêu sững sờ, cúi đầu nhìn bộ đồng phục trên người mình, cũng không quay đầu lại mà co cẳng chạy đi luôn.

Cô sai rồi, cô không nên vứt rác bừa bãi.

Cũng không thể vừa mới trở về đã bị người ta bắt vì tội vứt rác bừa bãi, đành phải cắm cổ mà chạy thôi.

Hứa Nghiêu Nghiêu chạy được một quãng đường xa mới giảm dần tốc độ lại, tiếp tục đi bộ.

Khi sắp đến trường học, một chiếc ô tô sang trọng màu đen từ bên đường chạy tới, Hứa Nghiêu Nghiêu nheo mắt nhìn, bỗng nhiên dừng lại.

Xe này là chiếc xe mà Trác Dịch ngồi ngày hôm qua.

Cơn choáng váng đầu ngày hôm qua khá đau, người cũng vừa trở về nên cảm xúc có hơi không ổn định, không nên nghĩ quá nhiều.

Theo như điều mà cô biết, tên giàu có Trác Dịch này sống ở thành phố Vũ Lâm, nếu có đi chơi thì cũng sẽ ở Kinh Thành* hoặc là Ma Đô*, nếu không thì cũng sẽ là Châu Âu, sao có thể đi đến một địa phương nhỏ Lâm Giang này được chứ?

(*Kinh Thành: là thủ đô Bắc Kinh, Ma Đô: là tên gọi khác của Thượng Hải.)

Hứa Nghiêu Nghiêu nheo mắt thầm phân tích, đột nhiên cô vỗ vào đầu mình.

Bây giờ mình chỉ là một học sinh lớp mười một sắp nhập học, Trác Dịch đến Lâm Giang hay không thì cũng đâu có liên quan gì đến cô chứ!

Thế là Hứa Nghiêu Nghiêu lại bình tĩnh đi đến trường lần nữa.

Trong xe, La Nghệ ngồi bên cạnh ghế tài xế, người lái xe hôm nay là người nhà họ Dư- Đãng Giang, Trác Dịch vẫn ngồi phía sau nhắm hai mắt lại suy nghĩ mọi chuyện.

La Nghệ nhìn cảnh vật bên ngoài, thấy một nam sinh mặc đồng phục ở bên đường, mái tóc trước mặt đã rất dài đến nỗi che nửa cả khuân mặt, vóc dáng nhỏ gầy quả thật giống như một nữ sinh.

Hắn khẽ chậc chậc, nói: "Nghe nói trung học Lâm Giang là trường học tốt nhất toàn thành phố, tên học sinh kia lại để mái tóc dài như vậy, nhìn cũng chẳng phải là học sinh tốt gì, nói không chừng lại dùng tiền chạy quan hệ để vào được đây."

Đúng lúc này Hứa Nghiêu Nghiêu cũng đang vỗ đầu mình.

La Nghệ càng mỉm cười: "Nhất định là đầu óc có vấn đề, thật uổng phí tiền bạc."

Trác Dịch nhíu mày mở mắt, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, cũng đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của Hứa Nghiêu Nghiêu.

Đôi chân dài nhỏ nhắn.

Đây là kết quả khi hắn nhìn góc nghiêng.

Hứa Nghiêu Nghiêu nhìn thấy tấm biển trước cửa trường học rồi đi từ từ vào trong.

Trong trường học đã có không ít học sinh, nhìn thấy những khuân mặt trẻ măng non nớt, Hứa Nghiêu Nghiêu thoáng thở dài.

Thật sự là tuổi trẻ vô lo!

Cô không đi tìm lớp học của mình, mà lại đi đến sân thể dục rồi tìm một chỗ ngồi cao nhất trên khán đài.

Qua nhiều năm như vậy, kinh nghiệm cũng khá nhiều, trở về ngôi trường cấp ba một lần nữa, Hứa Nghiêu Nghiêu cảm thấy mình cần phải chậm rãi hơn.

Nơi này giống một thế giới thần tiên, người và cảnh vật trong đây đều rất đơn giản.

Ở đây chỉ cần phải suy nghĩ một chuyện, đó chính là học tập.

Trải qua ba năm học tập với cường độ cao trong tổ chức, Hứa Nghiêu Nghiêu cảm thấy việc học tập chẳng có khó khăn gì đối với cô.

Cô cảm thấy mình có thể học xong tất cả nội dung của trường trung học trong vòng một năm, thậm chí có thể tham gia kỳ thi đại học vào năm sau luôn.

Hứa Nghiêu Nghiêu suy nghẫm khả năng cùng những cái lợi và hại của việc này.

Như vậy cô có thể rời khỏi thành phố Lâm Giang sớm hơn, rời xa Bạch Tuệ Trân và Hứa Điềm Điềm.

Có điều trong một năm này cô phải chuẩn bị học phí của đại học, đồng thời cũng phải chú ý học tập và kiếm tiền, việc này sẽ có hơi gấp gáp.

Kiếp trước làm đặc công cũng kiếm được một khoản tiền, đáng tiếc đó là của kiếp trước, bây giờ khoản tiền đó còn chưa tồn tại.

Hiện tại cô phải nhanh chóng nghĩ cách kiếm tiền, cô cũng chẳng muốn trông cậy vào khoản tiền nhận được từ Bạch Tuệ Trân, nói không chừng tiền sách vở, tiền tài liệu và tiền trang trải cuộc sống sau này đều phải tự mình nghĩ cách.

Hôm nay ra khỏi nhà cũng là đi ra với cái bụng trống rỗng.

Cảm thấy được cái bụng khô quắt, Hứa Nghiêu Nghiêu thoáng lo lắng liệu sáng hôm nay có bị tụt huyết áp nữa không, tình trạng sức khỏe bây giờ của cô thật sự không tốt.

Thời gian dần trôi qua, càng đến gần thời gian lên lớp, người trong sân trường càng ngày càng nhiều.

Từ trong sân thể dục có thể nhìn thấy đoạn đường chính đi từ cổng đến tòa nhà dạy học.

Hứa Nghiêu Nghiêu giương mắt nhìn qua bên đó, rất nhanh đã phát hiện Hứa Điềm Điềm đang cầm một cái túi trên tay, cười nói với bạn đi đến tòa nhà dạy học, trong chiếc túi đó là bánh mì và sữa.

Đồ ăn đến rồi.

Cô nhớ rõ Hứa Điềm luôn biểu hiện sự vô cùng yêu quý với người chị này khi ở trước mặt mọi người.

Hứa Nghiêu Nghiêu khẽ sờ chiếc bụng đang sôi ùng ục rồi đứng lên, phủi mông một cái, nhanh chân đi đến chỗ Hứa Điềm Điềm.

Hứa Điềm Điềm đang vừa đi vừa nói chuyện, cười ha hả với hai nữ sinh.

Vì Hứa Nghiêu Nghiêu đổi kiểu tóc nên trong chốc lát bọn họ không nhận ra Hứa Nghiêu Nghiêu, vì vậy cũng không quá chú ý đến Hứa Nghiêu Nghiêu.

Đang nói chuyện, túi đồ ăn sáng trong tay Hứa Điềm Điềm lập tức bị người cướp lấy.

"Á!"

Hứa Điềm Điềm quay người nhìn túi đồ ăn sáng của cô đang ở trong tay một tên nam sinh xa lạ liền hét ầm lên.

Bởi vì Hứa Nghiêu Nghiêu đang cúi nửa đầu, tóc mái dài che hơn nửa khuân mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường vòng cong của chiếc cằm đẹp.

Cho nên Hứa Điềm Điềm thoáng liếc nhìn Hứa Nghiêu Nghiêu mới nghĩ là tên nam sinh lưu manh nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro