CHƯƠNG 8: GIAO CHIẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Nghiêu Nghiêu đang cố ý.

Cô đúng là đang cô đập bể đồ.

Nghe thấy âm thanh loảng xoảng, cô chỉ cảm thấy sự hỗn loạn trong tim mình đang tan đi từng chút một.

Nhất là nhìn thấy bộ dáng vừa tức giận vừa phẫn nộ lại vừa đau lòng của Bạch Tuệ Trân, dáng vẻ của Hứa Điềm Điềm cũng không còn tâm trạng nào mà giả bộ ngây thơ nữa thì Hứa Nghiêu Nghiêu liền cảm thấy thật khoái chí.

Dù sao cô cũng chẳng có quan hệ gì với cái nhà này, chẳng qua cô chỉ tồn tại làm trâu làm ngựa trong cái nhà này, kiếp trước sau khi được mười tám tuổi cô đã rời xa nơi đây, cho đến chết cũng không quay lại dù chỉ một lần.

Bọn họ muốn giày vò mình, thì các người đó cũng phải bị giày vò.

Âm thanh loảng xoảng của nhà họ Hứa không hề nhỏ, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mấy người hàng xóm xung quanh, tiếng động thật sự quá lớn, ngoài cửa nhà họ Hứa rất nhanh đã có vài người hàng xóm tụ tập tò mò.

Những ngày thường Bạch Tuệ Trân đánh chửi Hứa Nghiêu Nghiêu là chuyện bình thường, những người hàng xóm cũng thấy khá kinh ngạc, mặc dù không hiểu vì sao Bạch Tuệ Trân lại đối xử với đứa con gái Hứa Nghiêu Nghiêu như mẹ kế thế này, lúc trước cũng khuyên nhủ vài câu nhưng không thấy hiệu quả, mọi người cũng đành chán nản không quan tâm nữa.

"Có điều tiếng động ngày hôm nay hơi lớn."

"Sao tôi nghe thấy giống như là tiếng phá nhà."

"Cũng không biết lần này nha đầu Hứa Nghiêu Nghiêu này bị đánh thành thế nào nữa."

"Nha đầu Hứa Nghiêu Nghiêu đó cũng thật ngốc, không biết phản kháng, cứ một mực nhẫn nhục chịu đựng, cũng không biết đi tìm ông bà để mách."

"Thôi đừng nói vậy, nha đầu này nhìn dung mạo xinh đẹp, cái miệng lại thật ngốc, đừng nói là chủ động kiện cáo, hai năm trước tôi nhìn thấy bà nội nhà họ Hứa ở trên đường bèn cầm lấy tay bà ta hỏi về vết thương trên người, miệng bà ta ngậm im thin thít cái gì cũng không nói, hỏi gắt lên vậy mà bà nội nhà họ Hứa cũng mặc kệ con bé, cô nói xem đứa trẻ này có ngốc nghếch không, nói như vậy chẳng phải là tâm của người nhà họ Hứa quá lạnh lẽo sao."

"Đừng nói nữa, tôi nghe thấy tiếng động trong nhà họ Hứa quá lớn rồi, Hứa Nghiêu Nghiêu liệu có bị đánh chết không, tôi cảm thấy hay là chúng ta đi xem thử đi."

Thế là có người đến gõ cửa.

Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, Hứa Nghiêu Nghiêu phản ứng ngay lập tức rồi cô vội vàng gào to về phía cửa trước.

"Cứu cháu với, cứu cháu với!"

"Mẹ cháu phát điên rồi, muốn đánh chết cháu!"

"Cô chú ơi, ông bà ơi, cứu cháu với!"

....

Bị Hứa Nghiêu Nghiêu hét lên, Hứa Điềm Điềm và Bạch Tuệ Trân khựng lại, hôm nay Hứa Nghiêu Nghiêu thật sự rất không bình thường, bình thường khi bị đánh cũng chỉ im lặng không lên tiếng, hơn nữa bị đánh tay không động miệng không cãi lại.

Bạch Tuệ Trân nghe thấy câu 'Mẹ cháu phát điên rồi, muốn đánh chết cháu' kia, khuân mặt trắng bệch lại, lập tức trừng mắt với Hứa Nghiêu Nghiêu.

"Mày câm miệng lại cho tao!"

Bà ta là người sĩ diện, hơn nữa bà ta vẫn còn là phụ nữ đang đi làm, nếu như danh tiếng này lan truyền đến đơn vị thì làm sao bà ta còn mặt mũi mà gặp người khác nữa.

Hứa Nghiêu Nghiêu căn bản không nghe thấy bà ta nói, sau khi ném chiếc ghế băng nhỏ dưới chân Bạch Tuệ Trân thì lập tức ra mở cửa.

Hàm xóm đang sốt sắng mà đập cửa, cửa bỗng nhiên mở ra từ bên trong, mọi người tập trung nhìn vào.

Hứa Nghiêu Nghiêu chạy nhào ra với khuân mặt sưng đỏ, đầu tóc rối bời (trước khi mở cửa Hứa Nghiêu Nghiêu đã tự làm rối tung), quần áo nhếch nhác (bị hai tên rác rưởi xé khi ở trên bờ đê sông lúc trước).

Hứa Nghiêu Nghiêu nhanh mắt nhanh chân mà nhìn một bác gái mắt miệng lưu loát rồi lao tới.

"Bác gái, cứu cháu với, hôm nay mẹ cháu muốn đánh chết cháu."

Bác gái đó vốn chưa hề chuẩn bị khi bị Hứa Nghiêu Nghiêu nhào đến, định đẩy ra, nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương này của đứa trẻ cùng lời nói thương tâm thì tinh thần chính nghĩa lập tức dâng trào lên.

"Tôi nói này, Tiểu Bạch, đều sinh ra từ trong bụng cô, tại sao cô lại có thể tàn ác nhẫn tâm như vậy chứ hả."

"Mặc dù Hứa Nghiêu Nghiêu ăn nói vụng về, nhưng vóc dáng khá xinh đẹp, lại ngoan ngoãn, sao cô lại có thể đánh con bé như vậy chứ."

Hứa Điềm Điềm rất nhanh đã phản ứng lại, không kịp sửng sốt về sự lanh lợi của Hứa Nghiêu Nghiêu, vội vàng chạy hai bước đến.

Cô không thể để mặc cho Hứa Nghiêu Nghiêu phá hủy thanh danh của mẹ con cô.

"Dì Châu à, dì hiểu lầm rồi, mẹ cháu không có đánh chị cháu, hôm nay chị cháu đột nhiên... hơi khác lạ, chị ấy còn tát cháu hai cái lận." Hứa Điềm Điềm dơ khuân mặt đỏ ửng ra, "Không biết tại sao bỗng nhiên ném đồ đạc trong nhà, dì xem xem, bây giờ trong nhà chúng cháu lộn xộn như vậy, chẳng khác gì bị bọn giặc đi vào nhà."

Hứa Điềm Điềm lễ phép khéo léo, nói lại chân thành lại nghiêm túc, khiến cho bác Châu đang lòng đầy căm phẫn muốn bênh vực kẻ yếu cũng hạ xuống.

Mọi người không nhịn được mà nhìn theo tay của cô ta hướng vào trong nhà họ Hứa, hình như... trong nhà có hơi lộn xộn thật.

Hứa Nghiêu Nghiêu đứng lên từ trên người bác Châu, đôi mắt ửng đỏ, vết sưng đỏ trên khuân mặt dường như càng đáng sợ dữ tợn hơn.

Ánh mắt của mọi người lại không nhịn được mà tập trung đến Hứa Nghiêu Nghiêu.

Mặc dù không hiểu vì sao Hứa Nghiêu Nghiêu lại trở thành tiêu điểm, nhưng ánh mắt của Hứa Điềm Điềm và Bạch Tuệ Trân cũng tập trung vào Hứa Nghiêu Nghiêu.

Chỉ thấy Hứa Nghiêu Nghiêu cúi thấp đầu, làm bộ dạng sợ hãi co rúm lại, cắn môi, cái cằm run rẩy, sau khi run một hồi, cô khó khăn mà ngẩng đầu nhìn bác Châu, cái nhìn ấy đã khiến tim bác Châu run rẩy.

Thật sự đáng thương quá!

Đứa trẻ ngoan như thế này mà bị Bạch Tuệ Trân đánh đập thành như vậy!

"Đứa trẻ ngoan, con đừng sợ, con nói với bác, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bác chỉ tin lời con nói thôi."

Lời vừa nói ra, Hứa Điềm Điềm thiếu chút nữa là ngất xỉu.

Cái con người này! Cô đã giải thích hết sực nhã nhận vậy mà một câu đáp lại cũng không có, kết quả còn nói cái câu như vậy.

Nếu không biết còn tưởng rằng tại sao mẹ con bọn họ lại ức hiếp Hứa Nghiêu Nghiêu, khéo còn cho rằng bác Châu mới là mẹ ruột của Hứa Nghiêu Nghiêu nữa!

Mà trong mắt Hứa Nghiêu Nghiêu lại không hề động.

Với tư cách là một người đặc công đạt tiêu chuẩn, diễn kịch chẳng qua là nền tảng kỹ thuật cơ bản.

Mọi người đồng loạt gật đầu, đều tiếp tục nhìn Hứa Nghiêu Nghiêu.

"Nghiêu Nghiêu, con có chuyện gì cứ việc nói, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi, ngược đãi trẻ con có thể báo cảnh sát." Có một ông lão nói một cách nhiệt tình.

Nghe thấy lời nói này Bạch Tuệ Trân cũng không làm gì được, bà ta lập tức đứng lên, trừng mắt nhìn người nói đó. "Không biết chuyện gì thì đừng có mà nói! Cái gì mà ngược đãi trẻ con, ngày trước tôi còn nhìn thấy ông đạp tiểu tử nhà ông kìa! Vậy thì ông cũng ngược đãi trẻ con sao? Trẻ con làm sai, người lớn không quản thì lẽ nào để cho xã hội đến đánh sao? Con gái tôi làm chuyện sai, tôi làm mẹ dạy dỗ nó, đó là trách nhiệm của tôi!"

Dù thế nào Bạch Tuệ Trân cũng đã lăn lộn ở đơn vị cơ quan hơn mười năm thì tất nhiên miệng lưỡi sẽ lưu loát hơn.

Chỉ với mấy câu nói đó đã để cho ông lão ra mặt giúp Hứa Nghiêu Nghiêu phải oán hận đi về.

Sau đó bà ta trừng mắt với Hứa Nghiêu Nghiêu, định kéo cánh tay Hứa Nghiêu Nghiêu, dùng những lời lẽ ra vẻ đúng đắn mà quát: "Mày quay về cho tao, đừng ở đó làm mất thể diện nữa, làm chuyện sai thì phải bị phạt."

Hứa Điềm Điềm ở một bên trong lòng giơ lên ngón tay cái cho mẹ cô, quả nhiên vẫn là mẹ lợi hại nhất.

Cô ta làm biểu cảm muốn tốt cho Hứa Nghiêu Nghiêu mà lên tiếng chen vào: "Chị à, em tha thứ chuyện chị tát em, chị tranh thủ thời gian xin lỗi mẹ đi."

Sự bao dung và dịu dàng vô cùng như vậy khiến cho nhưng người hàng xóm nhất thời có ấn tượng tốt với Hứa Điềm Điềm hơn.

Bạch Tuệ Trân và Hứa Điềm Điềm kẻ xướng người họa phá hủy hoàn toàn bầu không khí mà Hứa Tuệ Trân vừa tạo ra, hơn nữa còn thay đổi cách nhìn của mọi người, khiến mọi người cho rằng thật sự là Hứa Nghiêu Nghiêu làm sai.

Trong chốc lát mọi người cũng có hơi ngượng ngùng, giống như thật sự xía vào chuyện vô bổ quá nhiều, hơn nữa còn quản sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro