Chương 10: Công nhân ở dưới giếng (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Glucose

Truyện chỉ được đăng ở W@ttp@d Glucose95

06/02/2022



Lâm Hưu Nguyên ở ký túc xá của Trịnh Tùy ngủ gần một ngày.

Buổi sáng Hướng An đi rồi, Trịnh Tùy vẫn luôn phụ trách chăm nom cậu, nhưng Lâm Hưu Nguyên thấy anh giống như đang chuẩn bị bài khi cậu liếc nhìn lúc đang thay bình truyền dịch.

Đến giờ cơm trưa cậu cũng không có khẩu vị gì, đã uống dịch dinh dưỡng rồi nên cũng không đói bụng. Cậu liền trở mình chui vào chăn.

Lát sau cậu ngửi thấy mùi thức ăn bay vào.

Trịnh Tùy đi lấy cơm trở về.

Cậu liếc nhìn sau đó từ từ chui đầu vào chăn.

Không bao lâu, một góc chăn đột nhiên bị vén lên một chút, Trịnh Tùy đứng ở bên giường cậu: "Đứng dậy."

Lâm Hưu Nguyên xoay người nói: "Tôi ngủ tiếp một lát rồi trở về. Anh ăn cơm trước đi."

Cơm nước xong nên nghỉ trưa, cậu cho là Trịnh Tùy muốn cậu đưa lại chỗ.

Nhìn người lại nằm ở trên giường, người đàn ông đi ra, chốc lát đã đem cái bàn thấp đặt lên trên giường.

Bàn gỗ nhỏ ngay ngắn chỉnh tề, rất sạch sẽ, đã được lau chùi qua, vững vàng mà để trên chăn Lâm Hưu Nguyên.

Lâm Hưu Nguyên giật bắn người, tưởng rằng Trịnh Tùy đang dùng bàn đập cậu, sau khi thấy không có đau đớn mới mở mắt.

Trịnh Tùy nâng bờ vai cậu, đỡ cậu ngồi dậy.

Lâm Hưu Nguyên nhu nhược, thân thể mềm nhũn dựa vào đầu giường, ngẩn người mà ngồi xuống.

Người đàn ông đem một phần cơm đặt lên bàn vuông nhỏ trên giường, để thêm đũa sạch rồi nhìn Lâm Hưu Nguyên.

Lâm Hưu Nguyên lấy lại tinh thần, ngại ngùng: "Cho tôi ăn hả?"

Đối phương ừm một tiếng, lại lấy thêm một cái dĩa trống "Không ăn thì bỏ vào đây."

Lâm Hưu Nguyên nhìn, đều là đồ ăn nóng thanh đạm, ngửi một chút mùi vị của cháo, cậu hơi muốn ăn: "Thầy Trịnh, anh thật tốt bụng."

Trịnh Tùy xoay người, ngồi xuống bàn học bên kia.

Ăn no bụng, Lâm Hưu Nguyên giống như con heo nhỏ mà ngủ thiếp đi. Đến lúc tỉnh lại, bên ngoài đã tối đen, trong phòng mở đèn, người đàn ông đưa lưng về phía cậu, ngồi ở bàn học bên kia đọc sách.

Ngủ một giấc, cậu cảm giác thân thể khỏe nhanh hơn rất nhiều, giọng khàn khàn cười nói: "Thầy Trịnh, hình như tôi đã hạ sốt rồi."

Người ngồi ở bàn đọc sách quay đầu lại, vừa vặn đối diện với vẻ mặt cười hì hì của cậu, trên mặt anh hơi ngưng lại, đột nhiên quay người trở lại, trầm thấp ừ một tiếng.

Lâm Hưu Nguyên nói: "Có nhiệt kế không ? Tôi muốn đo một chút."

"Đã đo qua rồi."

"Hả? Đã đo lúc nào? "

Bên kia đột nhiên không lên tiếng .

Lâm Hưu Nguyên xuống giường mang giày, muốn đi xem Trịnh Tùy đang làm gì.

Người đàn ông đang xem một quyển sách cổ, còn có các loại thần quỷ, hình như là tiểu thuyết dã sử do cổ nhân viết.

Lâm Hưu Nguyên có chút kinh ngạc, đang muốn nhìn thử nhưng đối phương đã đem sách khép lại.

Cậu không thể làm gì khác hơn là sờ sờ trán mình: "Tôi tìm đi tìm nhiệt kế."

Trịnh Tùy đứng dậy từ một cái hòm thuốc bên cạnh, lấy ra nhiệt kế bên trong đưa tới tay cậu : "Lúc 9 giờ thì 36,5 độ."

Lâm Hưu Nguyên theo bản năng nhìn đồng hồ treo tường, vẫn chưa tới 10 giờ.

Cậu đem nhiệt kế thủy ngân kiểu cũ kẹp vào nách : "Anh thật sự đã đo rồi hả? Tôi không biết."

Trịnh Tùy nghiêng đầu đi.

Đến thời gian, Lâm Hưu Nguyên lấy ra nhìn so với lời Trịnh Tùy nói không có khác biệt lắm.

Cậu có chút vui mừng: "Tôi khỏe rồi !"

Lúc đem nhiệt kế trả lại, cậu phát hiện trên ghế có một bộ quần áo của mình, là bộ quần áo đã được phơi nắng xong treo móc ở trong phòng kia, đang muốn hỏi thì nghe Trịnh Tùy nói: "Trước khi ngủ nhớ đi tắm."

Lâm Hưu Nguyên nói "Ơ ?"

"Không muốn tắm ?"

Lâm Hưu Nguyên vội nói: "Tắm! Toàn thân đầy mồ hôi nên nhất định phải tắm!" Cậu không dám tin quay đầu lại " Buổi tối tôi ngủ ở chỗ này sao?"

Trịnh Tùy lẳng lặng liếc cậu một cái: "Cậu bây giờ còn dám trở lại?"

Đã gần 10 giờ còn là cuối tuần nên toàn bộ tòa ký túc xá đều rất yên tĩnh, các hộ gia đình còn lại dưới giếng lúc này đều ngủ, đêm khuya một mình trở lại căn phòng có quỷ hồn, đừng nói người bình thường, thiết lập tính cách là túi nhỏ sợ hãi của cậu tuyệt đối không làm được!

Đêm nay, Trịnh Tùy như trước ngủ ở giường xếp, Lâm Hưu Nguyên còn rất băn khoăn, thở dài với hệ thống: "Em trai đúng là người thật."

Hệ thống: "..."

Lâm Hưu Nguyên: "Đúng rồi, thuốc cao da chó trên người em trai có lai lịch gì mày biết không?"

Hệ thống: " Cùng gia tộc có quan hệ."

Lâm Hưu Nguyên vốn còn muốn hỏi một chút là có cứu hay không, lại nghĩ tới tuần sau chính là giờ chết của mình ở đại cương đặt ra, tạm thời không có lập trường gì hỏi câu này.

Hệ thống như biết đến ý nghĩ của cậu, nói: "Dù có cứu hay không cứu, đều sẽ không ảnh hưởng đến anh ta khi trở lại thế giới hiện thực, cậu trước tiên chú ý bản thân cho tốt đi."

"Ồ."

Sau khi khỏi bệnh thân thể dường như trở nên tốt hơn, trời còn chưa sáng Lâm Hưu Nguyên đã tỉnh rồi, Trịnh Tùy vẫn đang ngủ yên.

Lâm Hưu Nguyên đứng ở bên giường anh lặng lẽ nhìn một lát.

Người đàn ông ngủ cũng rất tốt, không ngáy khi ngủ, lúc thường hay cau mày lúc này lại yên tĩnh, ánh sáng yếu ớt chiếu vào trông anh như một tượng đá điêu khắc nghệ thuật.

Cậu khom lưng chuẩn bị giống như chuyển hàng mà đem người ôm đến trên giường lớn thoải mái, không ngờ hai tay mới vừa đụng tới bên eo đối phương, tay đã bị nắm lấy một cách mạnh mẽ.

Người đàn ông mở mắt ra, đẩy người đến bên tường, nhìn thấy gương mặt kia mới thu hồi lại sức lực.

Lâm Hưu Nguyên kêu một tiếng, lập tức thương tâm nói: "Thầy, Thầy Trịnh, tôi là muốn đem anh dời đến cái giường kia, sợ anh ngủ không quá thoải mái..."

Người đàn ông không hề động đậy mà nhìn cậu, ánh mắt u ám nhìn xuống tay cậu.

Lâm Hưu Nguyên cầm trên tay một quả táo tây.

Ký túc xá Trịnh Tùy không có táo tây.

Lâm Hưu Nguyên giả vờ sợ hãi nói: "Tôi mới vừa đi xuống... Bởi vì thật sự rất muốn ăn táo tây, không chạy loạn, lấy xong liền quay về..."

Trịnh Tùy đứng ở đó, biểu tình xuất hiện biến hóa rất nhỏ.

Lâm Hưu Nguyên hoàn toàn đoán không ra đối phương đang suy nghĩ cái gì, lo sợ nói: "Làm sao vậy?"

"Cậu nói cậu rất sợ sệt."

"... Đúng vậy, sau khi tôi xuống thì tôi hối hận rồi! Khắp nơi tối đen, lấy xong táo tây là tôi lập tức chạy đi ngay!"

"Cho nên, cậu chạy ở phía dưới hết nửa giờ?"

Lâm Hưu Nguyên: ... Thầy Trịnh, anh giả bộ ngủ!

Cậu xác thật đã đi xuống phía dưới.

Lúc hừng đông, mọi người đang ngủ.

Lúc đó thật sự cũng chỉ muốn lấy quả táo tây ăn, sau khi trở về phòng lại muốn nhìn thử manh mối mà con quỷ muốn chỉ cho mình là cái gì nên đã tự mình đi dời giường.

Dưới đáy giường không có thứ gì.

Thậm chí có thể nói là hơi sạch sẽ, tro bụi với mạng nhện nhỏ cũng bị mất.

Sau chuyện đêm đó, phòng cậu vẫn không khóa, dù sao cũng không có đồ quý giá nên cũng không cần lo lắng.

Chỉ là không nghĩ tới ngoại trừ Trịnh Tùy giúp cậu lấy đồ còn có những người khác lén lút vào được.

Còn đem gầm giường dọn dẹp một lần.

Lòng Lâm Hưu Nguyên cũng không cảm thấy gầm giường có giấu vật phẩm gì mang tính then chốt. Lúc trước bị quỷ kéo vào, cậu cũng xem xét bốn phía ngoại trừ bẩn thì không có thứ gì. Nên cậu càng nghiêng về phía là quỷ đang cung cấp một thông tin để lấy manh mối nào đó.

Chẳng hạn như dấu vết.

Mà nếu như có thể thông qua quét dọn mà dễ dàng phá hủy dấu vết, tại sao quỷ không lo lắng khi kéo cậu vào sẽ hủy hoại dấu vết ?

Trừ phi bản thân cậu là một phần của dấu vết.

Lâm Hưu Nguyên nhìn chằm chằm mặt đất dưới giường, nhìn thật kỹ rồi cuối cùng cậu nghĩ tới một người.

Nếu như đem cậu kéo đến bốn góc tường là để nhắc nhở vị trí thì cuối cùng đem cậu kéo vào vị trí gầm giường vừa lúc là chỉ hướng đông, mà lúc nằm ở gầm giường, hai tay hai chân của cậu bị quỷ kéo giống như một chữ "Đại". (chữ đại: 大 )

Dưới tình huống tự nhiên, cậu không tiện ở gầm giường duy trì tư thế nằm này nhưng khi đó thân thể mất kiểm soát, không có cách nào nhúc nhích, cái tư thế này là bị quỷ cố định xuống.

"Đại" cùng "Đông" —— Lâm Hưu Nguyên không thể không liên tưởng đến Trần Đại Đống. (từ đại (大) và đông( 东 ) thì từ đại (大) có trong tên của Trần Đại Đống ( 陈大栋) còn từ đông( 东 ) thì mình search gg ra cách đọc na ná với từ Đống (栋) . Mình chỉ ghi theo cách mình hiểu, nếu sai thì các bạn góp ý cho mình nha.)

Nhưng vậy thì rất kỳ quái.

Nếu như hung thủ là Trần Đại Đống thì tại sao hắn lại tiết lộ sự tồn tại của công nhân tên Giang Thủy kia khi Lâm Hưu Nguyên không có bất cứ thông tin nào của người bị hại.

Dù sao trong mắt tất cả mọi người, công nhân kia chỉ là từ chức và rời đi thôi. Thậm chí người nhà còn không tìm đến, nếu không ai nnhawsc đến cái tên này thì mọi người sẽ không dễ dàng mà nhớ được.

Lâm Hưu Nguyên cũng là vì lời nói của hắn mới liên tưởng đến quỷ với công nhân đó là cùng một người.

Vậy là quỷ hồn cũng không phải là công nhân đó?

Nhưng mà các đặc điểm cũng thật trùng hợp .

Lâm Hưu Nguyên cảm thấy mình vẫn là nghĩ lầm rồi, nếu con quỷ biết hung thủ là ai, trực tiếp viết chữ bằng máu nhắc nhở không phải trực tiếp hơn sao? Cần gì phải rắc rối như vậy?

Cậu ở gầm giường gõ gõ đập đập nghiên cứu một hồi, không phải không nghĩ tới có khả năng phía dưới giấu thi thể, mà mặt đất này hoàn toàn không có dấu vết đã bị động tới, coi như là hung thủ che giấu rất tốt nhưng ở tình huống không xác định cậu cũng không thể trực tiếp đào bới.

Chỉ cần vừa mới gây ra tiếng động thì sẽ bị những người khác tới cửa hỏi rồi.

Cậu đang nghĩ ngợi biện pháp, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một hàng chữ:

【 "Thẻ đào 3 thước đất" đang được bán, chỉ cần 999 tích phân, tăng nhanh hiệu suất nhiệm vụ, tất cả các người thực hiện nhiệm vụ mua đều nói thẻ tốt! 】

Lâm Hưu Nguyên: "? ? ?"

Hệ thống giải thích: "Đây là thẻ được phát hành chính thức của trang Web chúng tôi, căn cứ vào nhu cầu của người sử dụng tiến hành mở rộng..."

Cậu nhấp vào liên kết khuyến mãi này ở giao diện trong đầu và nhìn một chút.

Tấm thẻ này có thể giúp người mua dò xét 10m trong lòng đất có giấu hài cốt con người hay không nên thẻ có hạn chế số lần sử dụng, chỉ có thể dùng ba lần.

Lâm Hưu Nguyên nhìn khe thẻ tích phân trống rỗng của mình một chút, lại hỏi: "Hoàn thành nhiệm vụ một thế giới tôi có thể nhận được bao nhiêu tích phân?"

Hệ thống: "Căn cứ độ khó mỗi thế giới để tính, thế giới này hoàn thành, đại khái sẽ có ba ngàn tích phân."

Lâm Hưu Nguyên kinh ngạc: "Bán tấm phiếu kiếm lời một phần ba, sao có thể lòng dạ đen tối như vậy?"

Hệ thống: "Tôi có thể giúp cậu bật chế độ khuyến mãi."

Lâm Hưu Nguyên: "Không muốn."

Hệ thống: "?"

Lâm Hưu Nguyên: "Giúp tôi mua một tấm thẻ, cảm ơn."

"..."

Sau khi dùng một lần "Thẻ đào 3 thước đất", Lâm Hưu Nguyên rốt cuộc xác định 10m xung quanh dùng dưới giường làm trung tâm không có giấu thi thể.

Sau khi có thông tin chính xác, cậu sẽ không lại quá với xoắn xuýt việc quỷ hồn nhắc nhở rốt cuộc là cái gì.

Điểm mấu chốt trước mắt vẫn là trước tiên xác định thân phận quỷ hồn .

Cậu nghĩ tới công nhân đã ở qua phòng này hai năm trước, liền dọn phòng từ trong ra ngoài một lần.

Ngoại trừ một cuốn sách rách rưới ở dưới chân tủ gỗ, cũng không tìm ra thứ gì có ích.

Quyển sách kia ngay cả họ tên cũng không ghi, bề ngoài là một quyển sách bài tập bình thường nếu như không phải trên sách có in 5 chữ nho nhỏ " Trường trung học chuyên số 3 Xuyến thị" thì Lâm Hưu Nguyên đã đem nó nhét trở lại.

Xuyến thị cách Lạc thành cũng không gần, ngồi tàu hỏa cần sáu tiếng trở lên.

Lúc vừa tới Tần Dũng đã nói với cậu, ký túc xá dưới giếng này đã được sửa lại sau khi không đủ chỗ ở, phòng của cậu trước đây chỉ có một người đã ở qua một lần. Mấy công nhân được tuyển sau đó không ở ký túc xá mà ở bên cạnh trường học. Căn phòng này vẫn để trống trước khi cậu đến, lúc thường chỉ để những đồ vật lặt vặt của những người khác ở giếng.

Mấy hộ gia đình khác ở giếng không phải là người địa phương thì cũng là người ở những vùng nông thôn lân cận.

Sách là của ai, không cần nói cũng biết.

Cậu lấy điện thoại di động ra ở trên mạng tra tên của trường học này, trang thứ nhất là diễn đàn của trường học.

Trang đầu đều là liên quan với thi đại học hoặc cuộc sống cấp ba.

Lâm Hưu Nguyên định ở diễn đàn thăm dò cái tên "Giang Thủy" này. Tất cả đều là các bài đăng liên quan với phong cảnh du lịch, lướt tới cuối cùng, nhìn thấy một cái comment bên trong một nhóm khác với tất cả cái đã lướt:

【 chúc mừng cậu, Giang Thủy. 】

Lâm Hưu Nguyên nhấp vào bài đăng.

Thời gian mở topic đã gần bốn năm .

Bài đăng chủ đề là:

【 tôi thi đậu đại học xxxxx 】

Là tên một trường đại học chưa được biết đến, Lâm Hưu Nguyên cố ý tra một chút, lại chính là một trường đại học bản địa ở Lạc thành.

Cách trường Lăng Sơn khá xa.

Bài đăng lượt xem rất thấp, lượt trả lời cũng không được mấy cái, phía trước còn có mấy cái đang cười, nói thi đậu trường này có gì mà vui đâu.

Người mở topic không trả lời mấy cái này, cho đến người cuối cùng có nick name gọi "Cá cá"nói: Chúc mừng cậu, Giang Thủy.

Người mở topic trả lời lại bằng một icon đáng yêu nói cảm ơn.

Nick name người mở topic không có chữ, chỉ có một icon khuôn mặt tươi cười.

Trang chủ biểu hiện thời gian đăng topic và comment cuối cùng của topic chính là bốn năm trước.

Lâm Hưu Nguyên đã đăng kí để thêm tài khoản "Cá cá" .

Trước khi trở lại ký túc xá của Trịnh Tùy, Lâm Hưu Nguyên đã đưa ra quyết định. Cậu muốn xin nghỉ hai ngày, đầu tiên đi một chuyến đến Xuyến thị sau đó đến trường đại học ở bản địa kia.

Có lẽ vì bị tâm tình sắp rời đi ảnh hưởng nên nhìn thấy em trai nằm ngủ vùi trên giường xếp, Lâm Hưu Nguyên theo bản năng muốn chăm sóc bù lại một chút.

Kết quả ôm công chúa đổi giường không thành công, còn bị bắt quả tang nói dối.

Bên trong tối thui, hai người lẳng lặng nhìn nhau.

"Lúc cậu trở lại hơi thở rất đều, lúc đóng cửa còn nhớ nhẹ tay" . Trịnh Tùy bình tĩnh nhìn cậu "Hà Tiểu Nguyên, cậu căn bản không sợ quỷ."

"..."

Nhìn chằm chằm nhắc nhở màu vàng OOC trên giao diện, Lâm Hưu Nguyên khổ sở mà lau mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ không còn đen của mình lên: "Thầy Trịnh, lúc trước tôi sợ hù dọa đến anh, bây giờ anh đã nhìn ra rồi, vậy thì tôi cũng không có cách nào tiếp tục gạt anh."

Hệ thống: "?"

"Con quỷ kia... Thật ra nó đã gắn liền với tôi, cho nên tôi mới nói không ở lại đều vô dụng . Những động tĩnh mà anh nghe thấy, đều là quỷ Tiểu Nguyên làm, tôi... Tôi thật sự chỉ lấy quả táo tây."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro