Chương 11: Công nhân ở dưới giếng (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Glucose

Truyện chỉ được đăng ở W@ttp@d Glucose95

13/02/2022



Cả một buổi sáng, Trịnh Tùy đều phớt lờ Lâm Hưu Nguyên.

Lâm Hưu Nguyên thương tâm nói với hệ thống : "Chắn chắn đã hù dọa anh ta rồi. Bị quỷ ám thật đáng sợ, anh ta mà còn dám đối mặt với tôi mới là lạ!"

Hệ thống: "... Đề nghị cậu nhìn nhắc nhở màu vàng OOC trên giao diện vẫn không biến mất, tỉnh táo chút đi."

Rõ ràng là người ta hoàn toàn không tin cậu.

"Không nhìn thấy." Lâm Hưu Nguyên bịt tai trộm chuông (*) mà đem giao diện trong đầu giấu đi.

"..."

Buổi trưa Lâm Hưu Nguyên xin trường học cho nghỉ hai ngày để về quê nhà một chuyến, lúc trở về ký túc xá cố ý liếc mắt nhìn lầu một. Trịnh Tùy không có ở túc xá nhưng cửa không khóa. Cậu đi vào lấy quần áo mình tắm rửa đem đi, lại từ phòng của mình dưới giếng lấy ra táo tây cùng đồ ăn vặt còn sót lại không nhiều đưa đến, lúc này mới nhấc theo túi hành lý nhảy nhót rời đi.

Ngồi trên xe lửa đi Xuyến thị, Lâm Hưu Nguyên một bên gặm táo tây một bên cầm điện thoại di động cũ đến mức không thể cũ hơn cùng "Cá cá" tán gẫu.

"Cá cá" thông qua một buổi sáng đã quen với cậu.

Lâm Hưu Nguyên có thể cằn nhằn, hai người trên mạng trò chuyện rất quen thuộc."Cá cá" thấy cậu quan tâm đến trường trung học chuyên số 3 Xuyến thị nên coi cậu là bạn học cùng trường vì vậy càng nhiệt tình, hỏi cậu trước đây học lớp nào.

Lâm Hưu Nguyên thử dò xét nói: Cùng lớp với Giang Thủy, cậu vẫn còn nhớ Giang Thủy chứ ?

"Cá cá" luôn trả lời sau vài giây nhưng mấy phút sau mới trả lời: Cậu ở lớp 3 ? Cậu nói chuyện nhắc đến Dương Giang Thủy làm tôi giật cả mình.

Dương Giang Thủy... Thì ra hắn họ Dương.

Lâm Hưu Nguyên hỏi: Tại sao?

"Cá cá" ban đầu luôn nhiệt tình bỗng nhiên lại châm chọc khiêu khích: Đừng biết rõ mà còn hỏi. Một đám người lớp các cậu lúc đó cô lập hắn, cậu quên rồi sao? Ha ha.

Tiếp đó, Lâm Hưu Nguyên từ trong miệng đối phương dụ nói ra đại khái cuộc sống khi học cấp 3 của Dương Giang Thủy.

Dương Giang Thủy tính cách nhu nhược nặng nề, trong mắt các bạn học xa hoa thì hắn rất "Keo kiệt". Có lẽ bắt đầu chỉ là cùng mấy bạn học bình thường ma sát nhỏ, có lẽ là một truyền mười mười truyền một trăm đối với hắn có ác ý hãm hại, cuối cùng lại biến thành bị một quần thể cô lập, không ai nói rõ được.

"Cá cá" chính là ở tình huống như vậy quen biết Dương Giang Thủy. Lúc đó lớp cô là lớp bên cạnh lớp của Dương Giang Thủy. Ban đầu không quen biết hắn, bị vẻ u buồn của hắn hấp dẫn. Lúc tan học chủ động cùng hắn tán gẫu, lúc đó rõ ràng chỉ cười hỏi hắn tài khoản xã giao mà thôi, đối phương lại hoảng hốt nửa ngày, cuối cùng vừa vui vẻ vừa cảm kích mà nhìn cô.

Sau đó khi quen biết "Cá cá" mới biết hắn khi đó có bao nhiêu khát vọng có một người bạn.

"Cá cá" nói: Nhưng mà hắn đã hơn hai năm không liên lạc với tôi, có lẽ ở trường học mới đã quen được bạn mới nên mới quên mất tôi rồi.

Lâm Hưu Nguyên: Sẽ không, cô đối với hắn nhất định rất quan trọng.

Tiếp đó cậu hỏi "cá cá" tài khoản (*)của Dương Giang Thủy, muốn xin lỗi vì chuyện năm đó. ( chỗ này raw để □□ nên mình không biết nó là tài khoản QQ hay Wechat nữa )

Đối phương do dự một lát, cuối cùng vẫn quăng một ảnh chụp màn hình tài khoản lại đây.

Lâm Hưu Nguyên thêm số tài khoản của Dương Giang Thủy, không cần thêm bất cứ xác minh nào, chỉ cần một bên là có thể thêm thành công. (ở đây là thêm bạn mà không cần đồng ý của Dương Giang Thủy ấy. Mình cũng không rành lắm, bạn nào biết rõ góp ý cho mình nha.)

Cậu bấm vào tài khoản, Dương Giang Thủy không đăng nhiều tin tức, bên trong album chỉ có mấy tấm hình, ảnh tốt nghiệp cùng vài bức ảnh đời thường, đều là lúc học tiểu học và cấp 2.

Nam sinh trong ảnh sạch sẽ thanh tú, lúc nhìn vào ống kính không được tự nhiên, trong đó có một bức ảnh được chụp ở nhà. Bối cảnh là một người đàn ông trung niên phát tướng mặc áo ba lỗ vừa ăn cơm vừa phe phẩy quạt cói. Người đàn ông kia hẳn là người nhà của hắn, nam sinh vẻ mặt vâng lời cười, lấy tay chỉ về hướng người đàn ông ở phía sau.

Lâm Hưu Nguyên không giải thích được mà cảm thấy bóng lưng của người đàn ông kia có chút quen mắt, rồi lại không nhớ ra được.

Cậu cúi đầu nhìn bức ảnh một lúc lâu, nhìn đến cái cổ cũng mỏi luôn, cảnh sắc ngoài xe lửa đã là đêm đen. Lâm Hưu Nguyên nhíu chặt mày mà tắt di động.

Cậu nhớ tới ngày đó cùng đầu lâu mục nát xông tới đối mặt với nhau, tỉ mỉ nhớ lại hình ảnh đó trong đầu.

Tuy rằng khuôn mặt biến thành như vậy, mà tỉ mỉ lưu ý một ít chi tiết nhỏ cùng đường nét trên khuôn mặt thì vẫn có chút tương ứng.

Không có ngạc nhiên gì thì con quỷ kia chính là Dương Giang Thủy.

...

Lúc đến Xuyến thị đã muộn lắm rồi, tiền trên người Lâm Hưu Nguyên không nhiều, tùy tiện tìm một nhà trọ nghỉ ngơi, ngã xuống giường liền ngủ mất.

Sau khi trời sáng cậu tỉnh dậy, cơm cũng không ăn liền đi trường trung học số 3 Xuyến thị .

Vì đi gấp nên trên điện thoại di động có một cuộc gọi nhỡ lúc nửa đêm cũng không chú ý.

Thứ hai trường học rất náo nhiệt, cậu lúc nghỉ giữa giờ tìm được giáo viên chủ nhiệm Dương Giang Thủy năm đó, dùng lý do tìm người để xin hắn liên lạc Dương Giang Thủy một chút.

Cũng may giáo viên chủ nhiệm kia cũng không phải khó nói chuyện, sau khi nghe Lâm Hưu Nguyên giải thích nửa ngày, trong đó nói Dương Giang Thủy cho cậu mượn mấy nghìn tệ sau đó mất tích không tìm được, ông ta khó mà tin nổi.

"Tôi nhớ hắn luôn thiếu tiền, lúc trước trong lớp tổ chức hoạt động ra ngoài du lịch chưa bao giờ tham gia. Mấy nghìn tệ mà hắn cũng không cần?"

"Lúc đó tôi cần dùng tiền gấp, hắn và tôi cùng làm công khi nghỉ hè nên có tiền cho tôi mượn. Sau đó hắn nghỉ việc, điện thoại cũng gọi không được, tôi cũng không có phương thức liên lạc người nhà của hắn ... Trùng hợp mấy ngày nay đi qua Xuyến thị thăm họ hàng, nhớ lại lúc trước hắn nói trường cũ là ở đây nên tôi tìm tới... Tiền này không trả tôi cũng không yên tâm, lỡ như hắn cần sử dụng thì sao. Tôi đoán hắn làm mất điện thoại di động nên cũng không có số của tôi."

Buổi sáng không có lớp, giáo viên chủ nhiệm cũng nhàn rỗi, có lẽ là tò mò, lắc chìa khóa chậm rãi lấy ra hồ sơ trước đây, nhưng cũng nhớ tới việc đề phòng cậu, dùng điện thoại di động của chính mình gọi số điện thoại di động của Dương Giang Thủy .

Kết quả điện thoại di động bên kia đã bị tắt.

" Thật sự gọi không được."

"Nếu không phải như vậy tôi cũng sẽ không tìm đến đây." Lâm Hưu Nguyên cười cười, cậu cũng là đánh cược một lần, nếu Dương Giang Thủy thật sự bị hại chết, cú điện thoại này gọi được thì không thể là bản thân hắn nhận, vậy cậu cũng có thể đi tìm người nhận cú điện thoại này.

Nhưng người đàn ông trung niên không coi là chuyện đáng kể vì học sinh sau khi thi đại học đổi số điện thoại cũng bình thường.

Ông ta lại gọi số của ba Dương Giang Thủy nhưng đều không gọi được.

Giáo viên chủ nhiệm vừa bắt đầu còn kỳ quái, cầm lấy điện thoại di động tìm kiếm Wechat (*) của phụ huynh thì chợt nhớ tới cái gì, tức cười : "Người này lúc đó đem tôi kéo đen!"

Lâm Hưu Nguyên liếc mắt nhìn, ghi chép trò chuyện là bốn năm trước, ghi chú là ba của Dương Giang Thủy. Bên trong là mấy câu chất vấn ông ta tại sao con trai bị bạn học cô lập nhưng ông ta không quan tâm, giáo viên chủ nhiệm chỉ trả lời "Không thể nào", sau đó liền cãi vả, tiếp đến tin nhắn của giáo viên chủ nhiệm không gửi đi được.

Lâm Hưu Nguyên hỏi: "Mẹ của hắn đâu?"

"Mẹ của hắn thân thể vẫn luôn không quá tốt, tôi chủ yếu liên hệ với ba của hắn. Được rồi, nếu cậu thật sự muốn tìm người thì nên đến đồn công an đi. Tôi có việc bận rồi." Nói xong đem hồ sơ lật qua, đứng dậy rời đi.

Lúc này, có gió từ ngoài cửa sổ thổi tới, Lâm Hưu Nguyên hoảng hốt đứng tại chỗ.

Vừa rồi khi người đàn ông lật trang giấy, cậu thấy được cột tên cha mẹ Dương Giang Thủy.

Trần Đại Phú, Dương Tinh.

Cậu ra khỏi trường học, ở một cái góc tường lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Đại Đống.

Trần Đại Đống bên kia giọng rất lớn, nghe động tĩnh chắc là đang ăn cơm, hỏi cậu có chuyện gì.

" Chú Đại Đống, trước kia chú nói với tôi là em trai chú lúc còn trẻ bỏ nhà ra đi, là vì nguyên nhân gì ? Là như thế này, họ hàng nhà tôi gần đây cũng có một đứa trẻ trốn nhà đi, còn muốn bỏ học. Tôi định sẽ khai sáng cho nó, đem việc này kể cho nó nghe, làm cho nó đừng mơ mộng bên ngoài tốt đẹp như vậy."

"Chà! Thằng nhóc như vậy, không nghe lời thì đánh cho nó một trận."

"Tôi làm sao có thể đánh được..."

"Ha ha cũng đúng... Tính cách kia của cậu cũng chỉ có người khác bắt nạt cậu thôi." Đối phương thẳng thắn nở nụ cười, "Nhưng mà nói về chú Đại Phú của cậu năm đó cũng khá phức tạp, phản nghịch là một mặt, mà chủ yếu... là bởi vì chuyện kết hôn, với việc đứa nhỏ trốn học không giống nhau."

"Kết hôn?"

" Ừ. Khi đó nó yêu thích một người phụ nữ ở góa trong thôn lớn hơn nó 10 tuổi, nhất định đòi kết hôn. Điều kiện của nó lúc đó cũng không kém, làm cha mẹ tức gần chết, làm sao đều không đồng ý. Nó liền mang theo người chạy trốn không về quá nhà... Sau đó lớn tuổi lại trở về nhà, thành một người độc thân. Tôi cũng có hỏi qua nó người phụ nữ ở góa kia đâu. Nó không muốn nói, chắc là người ta thấy nó không có triển vọng nên bỏ chạy rồi."

"Người phụ nữ ở góa kia... Họ gì?" Lâm Hưu Nguyên nhỏ giọng hỏi.

"Họ Dương... Ơ mà cậu hỏi cái này để làm gì?"

Lâm Hưu Nguyên còn chưa lên tiếng, bên kia đột nhiên nói câu thô tục, hình như là không ổn lắm, vội vội vàng vàng nói với cậu tán gẫu sau.

Điện thoại bị cúp.



(*) Bịt tai trộm chuông

Chuyện kể rằng, tại nước Tần vào thời Xuân Thu, khi Phạm Cát Xạ bị Trí Bá truy diệt, có một kẻ muốn nhân cơ hội này đến nhà họ Phạm để trộm một cái chuông lớn.

Lúc đầu, tên trộm muốn vác cái chuông lên lưng nhưng nó quá to và quá nặng, không có cách gì xê dịch được. Hắn ta tìm được một cái búa to bèn nghĩ ra một cách là đập bể cái chuông thành từng mảnh, như vậy mới mang về được.

Tên trộm cố sức nện vào chuông một cái, thì "boong" một tiếng cực to, khiến hắn giật nảy cả mình. Chuông kêu như vậy chẳng phải đang thông báo với người khác là hắn ta đang ăn trộm ở đây hay sao? Thế là tên trộm lấy hai tay tự bịt tai mình lại, nghĩ rằng mình không nghe thấy thì người khác cũng chẳng nghe ra.

Câu thành ngữ "Yểm nhi đạo linh" (Bịt tai trộm chuông), ẩn dụ về những người tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình mà thôi.

(*) quạt cói


(*) Wechat

WeChat (tiếng Trung Quốc là 微信 – Wēixìn) là ứng dụng nhắn tin của công ty Tencent cho ra mắt vào năm 2011. Wechat ra đời với mục đích giúp người dùng nhắn tin, gọi thoại, gửi hình ảnh, video. Bên cạnh đó, người dùng còn có thể tạo nhóm trò chuyện và tìm kiếm bạn bè thông qua ứng dụng này.

Không giống như các mạng xã hội khác, chỉ có thể gọi điện và nhắn tin thì WeChat tích hợp những tính năng cần thiết của đời sống hàng ngày của người dân Trung Quốc, giúp việc tiếp cận thông tin, giao dịch, mua sắm,... thuận tiện hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro