Chap 5 : Có thể sống hay không phải xem lần này (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Chuyện là mình edit mà lộn cái xoá luôn chap 4 mọi người đọc chap 5 trước ha.         
Edit : Thư.

Lúc nắm đấm của Trần Tử Phàm giáng xuống, Đinh Chúc linh hoạt giống như xà tránh khỏi, nếu nói Trần Tử Phàm chú ý tới, nhất định sẽ kinh ngạc Thạch Vi làm thế nào sẽ linh hoạt như vậy, lại còn can đảm né tránh nắm đấm của hắn.

Đáng tiếc, hắn không có.

Bởi vì, khi cánh tay hắn đấm xuống, trong nháy mắt, Trần Tử Phàm nghe thấy được một tiếng kêu to!

Đây là một tiếng dồn hết cả sức lực lại tràn ngập tinh thần trọng nghĩa hét lớn, tại đây dưới thanh hét lớn, Trần Tử Phàm kia đang tức giận muốn điên liền như quả bóng bị kim đâm bể đi, trong nháy mắt sự tức giận đều biến mất cả, hắn đột nhiên quay đầu lại,nhìn theo hướng mà tiếng hét phát ra, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc đồ lao công, tay trái cằm cây lau nhà, tay phải chỉ vào hắn hô to:

"Cậu đang làm gì!"

Không đợi Trần Tử Phàm trả lời, bên trai hắn liền phát ra âm thanh Đinh Chúc thê lương thét chói tai :

" Em sai rồi, chồng à, em sai rồi! Đừng đánh em, cầu xin anh, làm ơn đừng đánh em."

"Tôi không có......"

Đối mặt với bác gái lao công đang tức giận mắng và âm thanh Đinh Chúc hét chói tai vờn quanh, khuôn mặt bình tĩnh ôn hòa của Trần Tử Phàm đột nhiên chẳng thấy tăm hơi, hắn nghẹn họng nhìn trân trối không có cách nào ứng phó, đặc biệt là nhìn thấy những người phụ nữ đi đến vì nghe tiếng la của bác gái lao công, càng ngày càng nhiều phụ nữ ở khu đó đến, mặt hắn trở nên trắng bệch, sau đó lại đỏ bừng lên.

Những người phụ nữ đứng đông đảo ở kia, ở đằng sau họ có một tấm bảng ghi — Khoa phụ sản.

Sản khoa không phải là nơi nhiều phụ nữ nhất sao.

Người đi sinh con, phụ nữ mang thai, phụ nữ đã làm bà, cô gái tới xem bạn thân , hoặc là không muốn làm cmn nữ nhân nữa.

Nữ nhân là một loại động vật thị giác, lại cảm tính, cũng như thế nữ nhân dễ dành cảm thông mình hay những người giống bản thân.

Chỉ cần là nữ nhân, đều tuyệt đối không muốn bị đánh, đặc biệt là gặp đến gia đình bạo lực, càng không thể để nó tồn tại.

Bất luận vừa rồi đã xảy ra cái gì, trước mắt một màn này —— một người đàn ông co tay tạo thành nắm đấm, một cô gái mặc đồ bệnh nhân ôm đầu nằm co ở góc tường, bác gái lao công tức giận mà ra mắng, đều có thể làm người nghĩ đến một ít sự tình có thể miêu tả sinh động.

Vừa đúng lúc những việc này là việc mà tất cả nữ nhân đều hận.

Cho nên, liền trong nháy mắt, những người phu nữ bà đã đứng về phía Đinh Chúc, đối với Trần Tử Phàm bắt đầu khiển trách mãnh liệt, thậm chí có những cô gái nhiệt tình còn bước đến, đem Đinh Chúc nằm co ở góc tường hét chói tai đỡ dậy, an ủi cô một hồi.

Chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu truyền ngàn dặm, bất quá  chủ mới có nửa tiếng, chuyện nay đã được truyền tay rất nhiều người, tuy rằng người khoa chỉnh hình đối với sự kiện này của Trần Tử Phàm đều tỏ vẻ quả thực không thể tin được, nhưng mà,trên bình phong dư luận thế này, người ta vẫn đứng về phía Thạch Vi.

"Tử Phàm a, vợ chồng có chuyện gì không bỏ qua được? Không nên tùy tiện động thủ a, động thủ dễ mất tình cảm."

Ngay cả dù Vương coi Trần Tử Phàm như con cũng lên tiếng nói.

Ở một xã hội dư luận như thế này, Trần Tử Phàm ngày nào  đi làm cũng đặc biệt sớm, cũng đặc biệt chật vật.

Đinh Chúc đứng ở cửa sổ tay chống lên cửa sổ nhìn Trần Tử Phàm kia hình như thể muốn cong chân bỏ chạy đi, nở nụ cười trên khóe môi hiện ra một tia đắc ý.

Xem ra, vẫn là có một chút hiệu quả.

Trần Tử Phàm thích nhất chính là cái gì a? Đương nhiên không phải Thạch Vi, mà là thanh danh a.

Chỉ cần là nơi mà hắn đi qua, liền nhất định phải cho người ta lưu lại cảm giác ôn nhu, săn sóc, hào hoa phong nhã, yêu vợ, trưởng thành, hào phóng...... Vân vân các loại tốt đẹp phẩm chất.

Muốn trả thù một người biện pháp tốt nhất là cái gì, đó chính là hủy diệt thứ mà hắn để ý nhất! Cái này mà còn phải hỏi sao?

Loại đồ vật như thanh đang tốt này, giống như là xây một lâu đài ở sa mạc vậy, quy trình để tạo ra vô cùng khó khăn, nhưng nếu muốn hủy diệt nó lại tương đối đơn giản, có đôi khi chỉ cần vỡ một miếng nho nhỏ thôi, là cả một toà cao ốc có thể đột nhiên sập đổ.

Đối mặt Trần Tử Phàm ở bệnh viện luôn làm cho thanh danh của mình tốt, đối đầu trực tiếp với hắn khác nào lá trứng chọi đá.

Phải biết rằng hiện tại toàn bộ phòng bệnh ở khoa chỉnh hình đều coi hắn là hình tượng người chồng lý tưởng người đàn ông tốt, đối đầu trực tiếp với hắn, này căn bản là giúp đỡ hắn, sẽ làm hắn càng thêm lương thiện mà Thạch Vi là loại kỹ nữ nhà nhà đều ghét, làm hình tượng của Trần Tử Phàm càng lớn thêm, không thể làm gì được hắn cả.

Đối đầu trực tiếp với hắn không được, vậy sử dụng loại  phương pháp tốt hơn để đối phó với hắn.

Trần Tử Phàm tuy rằng thành lập thanh danh tốt trong bệnh viện mấy tháng nay, thậm chí có khi mượn sức của toàn bộ khó chỉnh hình để trông chừng Thạch Vi, nhưng mà nếu so ra hắn cũng kém Đinh Chúc một chút, đó chính là, Đinh Chúc mọt ngày 24 giờ đều nằm ở bệnh viện, cô lại không bị thương chân, khi không có chuyện gì thì đi bộ, bệnh viện này trong góc xó xỉnh nào, cô cũng đã đi qua còn biết rất rõ nữa.

Buổi chiều nhìn cứ như sự tình sơ bẩn bị bại lộ, kỳ thật mỗi một bước cô đều tính qua, từ thời gian chụp X-quang, đến khi đi lên lầu, thậm chí là thời gian mà dì lao công nhất định đi đến, tất cả đều là Đinh Chúc cẩn thận quan sát rồi tỉ mot tính ra kế, cuối cùng chọc cho Trần Tử Phàm tức giận ở lầu 5 lầu 6 cũng là sự sắp xếp của cô.

Bởi vì, lầu năm và lầu sáu đều là khoa sản, là nơi có nhiều phụ nữ nhất, phụ nữ từ khắp các địa phương đến....

Sự thật chứng minh, Đinh Chúc phán đoán chính xác, mọi thứ đều thuận lợi tiến hành theo kế hoạch của cô, không thể không thừa nhận,lúc nhìn thấy Trần Tử Phàm mặt mày tối sầm khó coi, cô vô cùng vui vẻ.

Đinh Chúc híp mắt nhìn trần nhà, không biểu cảm hừ lên một tiếng

Nếu như Chân Bạch ở chỗ này, cô thật sự muốn đem kết quả hôm nay đập vào mặt con mèo mập chết tiệt kia.

Nhìn xem! Ai nói cô sẽ không động não!

Cô ngày thường chỉ là người thông minh mà không thích thể hiện thôi, chỉ cần cô nguyện ý động não, nhất định cũng là tương đối thông minh và sắc bén!

Tâm tình Đinh Chúc tốt không được bao lâu, chính xác nói, chiều hôm nay tâm tình vui vẻ của cô đã hoàn toàn tan biến

Trần Tử Phàm thật nhanh sau đó đã làm mọi người dừng những lời đồn đãi bất lợi đối với, dùng phương pháp vô cùng ghê tởm, nhưng lại đơn giản thô bạo, đó chính là "Thiệt tình thực lòng" quỳ xuống đất xin tha.

Nima*, Đinh Chúc trợn trắng mắt, nàng cảm giác nàng tồn tại này hai mươi năm sau trong cuộc đời, liền không có gặp qua như vậy không có điểm mấu chốt nam nhân, nếu không phải chung quanh một đám người thật sự đem nàng gắt gao đè lại, nàng thật là tưởng một chân đá chết tên cặn bã này.
*Caonima là một tên của một loài lạc đà, lạc đà cỏ thường được người TQ dùng để chửi thề trong tìm trạng kiểm soát ngạt nghèo ở TQ nó giống như đ*t mẹ mày.

Quả nhiên, phụ nữ a, đều là động vật tình cảm không có lập trường, thật nhanh sau khi Trần Tử Phàm khóc lóc và những kĩ xảo biện bạch như thần của hắn, lại một lần nữa khiến cho những sự đồng tình thay đổi dồn trên người Trần Tử Phàm, bất quá một ngày mà thôi, Đinh Chúc liền biến thành người ghét bỏ chồng của mình,
một lòng muốn ly hôn, nhìn thấy một người nam nhân bước đến liền nổi máu tiện nhân của mình.

Vcl ! Đinh Chúc đỉnh đầu dựa vách tường, cô thật sự là muốn vào quan tài nằm thật rồi mà.

Còn có cái gì so với một tra nữ* khiến người ta tức điên hơn mà đánh?
*tra nữ có nghĩa là hám trai, đê tiện, vô liêm sỉ, đánh đạp người khác mà giới tính nữ. Nó giống như bad boy thôi.

Đó chính là một loại thủ đoạn hèn hạ, ném luôn cả da mặt, đồng thời cũng có thể sử dụng đôi tay chính mình đánh tra nữ này.
* ý câu này tra nữ thì bị người ta đánh thì không ai quan tâm còn cảm thấy đáng đời.

Quả nhiên,cô không nên hành động thiếu suy nghĩ, cô càng không nên động đầu óc làm cái qq! Cô là loại người động não sao.

Không phải! Cô hiện tại không phải là làm mọi việc rối lên sao? Cô không nên chỉ vì Chân Bạch nói mình không có đầu óc mà đi động não! Cô nên trực tiếp chọc tức chết tên cặn bã này mới đúng.

Xem đi, bây giờ Trần Tử Phàm trả thù! Chuyện tới như bây giờ, hối hận có quần gì dùng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro