CHƯƠNG 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Hiển Duẫn và Chân Lạc Mặc chạy không ngừng về tổ A. Đoàn phim hiển nhiên đã biết chuyện Trăn Trăn mất tích, hết thảy nhân viên đều tìm kiếm hô lớn tên Trăn Trăn khắp xung quanh, ngay cả Bùi Chung Hiền bàn chân bị thương cũng khập khễnh giúp đỡ tìm kiếm. Vạn Toàn lo lắng đứng trước cửa đoàn phim chờ Du Hiển Duẫn và Chân Lạc Mặc, A Phúc thì đang quan sát máy ghi hình trường quay, dựa vào đó chuẩn xác tìm được hướng đi của nhãi con.

Du Hiển Duẫn chạy càng nhanh hơn, anh đến trước Chân Lạc Mặc một bước. Du Hiển Duẫn nhìn thấy Vạn Toàn, trực tiếp kéo Vạn Toàn hỏi:

"Chuyện gì xảy ra, nhóc con đâu?"

Du Hiển Duẫn toàn lực chạy, mồ hôi đã thấm ướt áo anh, cả trán cũng có mồ hôi không ngừng lăn xuống. Vạn Toàn xưa nay chưa từng thấy Du Hiển Duẫn thất thố như vậy, hắn theo bản năng móc giấy đưa cho Du Hiển Duẫn, Du Hiển Duẫn không lấy, gấp đến độ lại dùng sức kéo Vạn Toàn một cái, Du Hiển Duẫn lo lắng hỏi: "Trăn Trăn đâu?"

Khi Du Hiển Duẫn truy hỏi tung tích Trăn Trăn, Chân Lạc Mặc cũng đã đuổi kịp. Chân Lạc Mặc mệt không đứng lên nổi, vừa thở mạnh vừa khàn khàn cổ họng hỏi: " Đã tìm được Trăn Trăn chưa?"

Vạn Toàn sốt ruột, sợ sệt áy náy, đỏ vành mắt nhìn Du Hiển Duẫn và Chân Lạc Mặc.

Vạn Toàn nỗ lực nén khóc lại, nói: "Trăn Trăn vẫn chưa tìm được. Tất cả là tại em, A Phúc đi qua đoàn phim《 Ngõ cũ》mua kẹo đường cho Trăn Trăn, thì bỗng nhiên có người ở trước cửa đoàn phim chúng ta hô to, nói đoàn phim《 Mùa hè trời thu》đang đánh nhau loạn xì ngầu. Mọi người đều đi ra ngoài xem trò vui, em ôm Trăn Trăn còn đang do dự, thì có người vội vàng chạy tới, nói là cả hai anh đánh nhau với đoàn phim bên cạnh, còn nói anh Du kêu em mau đi hỗ trợ. Hắn kêu em đi giúp hai anh, còn hắn ôm bé con theo phía sau. Lúc đó em sợ hai người chịu thiệt, nên không nghĩ nhiều, đưa bé con cho hắn rồi chạy đi."

Sắc mặt Du Hiển Duẫn khó coi, anh hình như đã biết nội dung tiếp theo rồi.

Du Hiển Duẫn: "Cậu chạy đến đoàn phim, phát hiện không có người đánh nhau, nhưng Trăn Trăn lại không thấy ."

Vạn Toàn hổ thẹn gật đầu, lại tiếp tục nói: "Cái người nói đoàn phim bên cạnh đang đánh nhau cũng không biết là ai. Còn người ôm Trăn Trăn đi em trông quen quen, nhưng lại không nhớ ra là ai. Lúc đó tất cả mọi người chạy ra bên ngoài muốn xem náo nhiệt, quá hỗn loạn , không có ai chú ý tới Trăn Trăn."

Chân Lạc Mặc vội vàng muốn đi tìm bé con, lại bị Du Hiển Duẫn nhanh tay kéo lại. Du Hiển Duẫn cầm cánh tay Chân Lạc Mặc, bình tĩnh nói: "Theo như lời Vạn Toàn nói, Trăn Trăn không phải tự lạc đường, là có người cố ý ôm bé đi, tình huống hiện giờ đi tìm lung tung không có ý nghĩa, trước tiên đi xem camera, không nên gấp."

Chân Lạc Mặc ra sức muốn tránh thoát Du Hiển Duẫn, cậu vội vàng nói: "Vậy anh đi xem camera đi, em đi tìm thử xem."

Du Hiển Duẫn sợ Chân Lạc Mặc đang bối rối lại xảy ra chuyện, anh không dám buông tay. Chân Lạc Mặc lại càng giãy dụa hơn. Chân Lạc Mặc không thoát ra được, cậu gần như nổi giận quát: "Buông ra!"

Du Hiển Duẫn khí lực tuy lớn, nhưng nếu vẫn nganh ngạnh nhất định sẽ làm Chân Lạc Mặc bị thương. Du Hiển Duẫn buông lỏng tay, Chân Lạc Mặc sau lấy lại được tự do chợt mê mang. Cậu nhìn xung quanh, khắp nơi đều có người tìm Trăn Trăn, nhưng cậu cần phải đi chỗ nào, cần đi đâu tìm Trăn Trăn.

Du Hiển Duẫn cũng sốt ruột, anh kêu Vạn Toàn trông Lạc Mặc, còn mình nhanh chân chạy đến chỗ A Phúc.

A Phúc và mấy nhân viên đã vật vã với băng ghi hình hiện trường nhiều lần, camera trường quay được sử dụng để canh giữ đạo cụ và trang phục quan trọng, trong chỉ có một cái như vậy, nhưng người ôm Trăn Trăn đi hình như cũng biết chính xác vị trí của camera, từ lúc vào cửa đến khi ôm nhóc con đi, cả khuôn mặt đều tránh được máy thu hình.

Tuy A Phúc là con gái, nhưng lại thành thục ổn trọng hơn Vạn Toàn, cô luôn tìm kiếm manh mối bên trong băng ghi hình. A Phúc nhìn thấy Du Hiển Duẫn đến, lập tức báo cáo tình huống cho anh: "Anh Du, tụi em nhìn thấy người ôm bé con đi ra đằng sau cung điện. Hắn không có ra khỏi đoàn phim, nhưng trong và ngoài cung điện đều bị lật tung, nhưng không tìm được Trăn Trăn."

Chân Lạc Mặc vừa vặn đi tới, nghe được A Phúc nói, lập tức chạy ra cung điện. Du Hiển Duẫn sợ Chân Lạc Mặc lại vội quá làm loạn, anh kêu Vạn Toàn chạy theo cậu, sau đó hỏi A Phúc: "Báo cảnh sát chưa, sao giờ cảnh sát còn chưa tới?"

A Phúc trả lời: "Kỷ đạo muốn báo cảnh sát, nhưng giám chế lại nói sẽ gây ảnh hưởng không tốt, trước tiên đừng báo cảnh sát, mọi người cùng nhau tìm xem, hai người bọn họ hiện tại cũng đang đi tìm Trăn Trăn ."

Du Hiển Duẫn rõ ràng hiểu suy nghĩ của giám chế.《Đế Thành Kế》là đại chế tác, bên trong ngành rất nhiều người đỏ mắt*, phàm là đoàn phim có gió thổi cỏ lay một chút, sợ là đều có người muốn nhân cơ hội kiếm chuyện. Mặc dù biết báo cảnh sát sẽ chọc phiền phức, Du Hiển Duẫn vẫn quyết định thật nhanh: "Cái này rõ ràng có người cố tình, hiện tại báo cảnh sát đi, nếu ảnh hưởng xấu tới đoàn phim thì tôi sẽ gánh vác."
*Ghen tị

A Phúc dạ vâng, lập tức cầm điện thoại lên.

《Đế Thành Kế》sử dụng cung điện thái tử vô cùng lớn, Chân Lạc Mặc chạy một vòng, rất lâu mới chạy đến đằng sau của cung điện. Khí lực của Chân Lạc Mặc cơ hồ dùng hết, cậu đỡ tường thở dốc, lại nhìn thấy phó đạo diễn và mấy nhân viên đang di chuyển một chồng rơm rạ.

Phó đạo diễn nhìn thấy Chân Lạc Mặc, lập tức hô: "Tiểu Chân cậu nhìn này, nơi này có cửa."

Chân Lạc Mặc vốn đã sức cùng lực kiệt, nhưng cậu nghe thấy tiếng la của phó đạo diễn, đột nhiên lại có thêm sức lực, Chân Lạc Mặc nhanh chân tiến lên đẩy cửa gỗ, phía sau cửa thế mà có một ngôi nhà nhỏ, trong sân lộn xộn, hiển nhiên là dùng để chứa tạp vật.

Chân Lạc Mặc vọt vào, cậu phát hiện trong sân còn có một căn phòng đơn sơ, cửa phòng đã rất cũ nát, nhưng ổ khóa lại rất mới.

Chân Lạc Mặc giống như có cảm giác, la lớn, "Trăn Trăn!"

Chân Lạc Mặc la xong, thế mà thật sự nghe thấy bé con đáp lại. Hình như Trăn Trăn đã khóc rất lâu, âm thanh khàn khàn yếu ớt. Giọng bé con truyền ra từ trong căn phòng cũ nát, một tiếng 'Mặc Mặc' làm tâm Chân Lạc Mặc như muốn bể nát.( trời ơi bé cưng của tuiiiii T.T)

Phó đạo diễn phát hiện ra nhóc con, lập tức kêu người đi tìm đồ vật đến mở khóa, nhưng Chân Lạc Mặc căn bản không kịp đợi. Cậu lớn tiếng: " đừng sợ, anh đến rồi", trực tiếp dùng thân thể đập vào cửa.

Vóc người Chân Lạc Mặc vốn đã rất gần, gần đây vì nhân vật lại giảm cân, sức lực càng không đủ. Chân Lạc Mặc dùng thân thể toàn lực đập vào cửa, nhưng không phá được cửa, mà âm thanh thân thể đập vào cửa gỗ, dọa phó đạo diễn run lên một cái. Đập mạnh như vậy, cho dù xương cốt làm bằng sắt thép cũng không chịu nổi.

Phó đạo diễn muốn kéo Chân Lạc Mặc, nhưng mà ông kéo không được, Chân Lạc Mặc lại một lần nữa dùng thân thể mạnh mẽ đập lên cửa gỗ, lần này rốt cuộc cửa gỗ cũng chuyển động. Lúc Du Hiển Duẫn đuổi đến nơi, nhìn thấy Chân Lạc Mặc không để ý hết thảy lần thứ ba đập vào cửa gỗ.

Cánh cửa cũ nát bị Chân Lạc Mặc đụng đến tan nát, toàn bộ cửa lảo đà lảo đảo. Cuối cùng Chân Lạc Mặc nhấc chân dùng sức đạp về phía ổ khóa, cửa gỗ rốt cục sụp đổ ầm ầm, mà trong nháy mắt cửa gỗ sụp đổ, trong kho hàng cũng truyền đến một trận vang rầm rầm. Trăn Trăn đang bò lên những đồ vật cũ để trèo ra ngoài cửa sổ thì rơi xuống, tấm sắt ở bên cạnh vừa vặn đập vào chân bé.

Trăn Trăn ngã xuống đất, mùa hè quần áo rất mỏng, máu trong nháy mắt đã nhiễm đỏ một mảnh. (Edit đến đây tức quá huhu)

Trên mặt Trăn Trăn lấm lem nước mắt, nhóc con giống như không có chút sức lực nào, cũng không phát ra tiếng khóc, sau khi bé nhìn thấy Chân Lạc Mặc, yếu ớt hô một tiếng "Mặc Mặc". (Chời ơi con tim tuiiiii T.T)

Chân Lạc Mặc nhìn Trăn Trăn bị thương, cả người bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn. Cậu xông tới, trước tiên xem xét vết thương của bé.

Trên đùi Trăn Trăn vẫn đang chảy máu, Chân Lạc Mặc đang muốn tìm kiếm đồ vật có thể trói chặt vết thương lại, phía sau cậu lại truyền đến một âm thanh xé vải. Du Hiển Duẫn xé xuống một mảnh vải trên chiếc áo thun của mình, lập tức giúp Chân Lạc Mặc.

Chân Lạc Mặc ôm bé con thật chặt, "Sư ca, bệnh viện."

Du Hiển Duẫn nói câu 'đi theo tôi', sau đó anh bế bé con trong ngực Chân Lạc Mặc, dỗ Trăn Trăn ngoan, lập tức ôm bé chạy ra ngoài. Chân Lạc Mặc cũng không biết lấy sức ở đâu, cũng khập khễnh chạy theo sau Du Hiển Duẫn.

Phó đạo diễn nhìn hai người chạy như bay, lập tức kêu mấy nhân viên gọi điện thoại, ông kêu bọn họ khẩn trương chuẩn bị xe chờ ở trước cửa đoàn phim. Chân nhóc con đang bị thương, Du Hiển Duẫn và Chân Lạc Mặc lập tức đến, nhân viên nói rằng Tịch Vãn Chiếu chạy tới, cô đã sắp xếp xe khẩn cấp, hai người vừa đến lập tức có thể đi.

Du Hiển Duẫn và Chân Lạc Mặc ôm bé con ngồi trong xe, tài xế của Tịch Vãn Chiếu lao nhanh một mạch đến bệnh viện, nhưng Tịch Vãn Chiếu lại không đi cùng.

Trăn Trăn từ khi nhìn thấy Chân Lạc Mặc, nhóc vẫn im lặng rớt nước mắt, Du Hiển Duẫn ôm nhóc, máu nhuộm đỏ cả người bé. Du Hiển Duẫn đau lòng không biết làm gì mới tốt, Chân Lạc Mặc lại như biến thành người khác cực kỳ bình tĩnh. Một tay cậu chặt chẽ ấn động mạch trên đùi Trăn Trăn để phòng máu càng ra nhiều, một tay khác gọi cho bệnh viện.

Bệnh viện rất nhanh nhận điện thoại, Chân Lạc Mặc trật tự rõ ràng nói: "Ở chỗ của tôi có một bé trai bốn tuổi bị tấm sắt cắt vào chân, không biết có động đến động mạch hay không. Chúng tôi đang chạy về bệnh viện, làm phiền mọi người lập tức chuẩn bị tốt, bé thuộc nhóm máu Rh âm tính, nếu như lượng máu không đủ, mong bệnh viện sớm tìm thêm máu, xin cảm ơn."

Trăn Trăn suy yếu nhìn Chân Lạc Mặc, bé lẩm bẩm nói: "Mặc Mặc, không khóc nha."

Lực chú ý của Du Hiển Duẫn đều nằm trên người nhóc con, khi anh nghe đến Trăn Trăn nói mới quay sang nhìn Chân Lạc Mặc. Giọng Chân Lạc Mặc gọi điện thoại rất bình thường, nhưng trên mặt của cậu lại treo đầy nước mắt.

Chân Lạc Mặc nghe Trăn Trăn nói, khó chịu nghiêng mặt đi không cho Trăn Trăn nhìn thấy. Du Hiển Duẫn nhìn một lớn một nhỏ này, trong lòng mềm thành một bãi.

Từ trước đến giờ không thích tiếp xúc thân thể với người khác, thế mà Du Hiển Duẫn giơ tay lên, anh thay Chân Lạc Mặc xoa xoa mặt, dịu dàng nói: "Đừng khóc, không có chuyện gì, cái gì cũng không cần lo lắng, còn có anh mà. Thiếu máu cũng không sao, anh cũng thuộc Rh âm tính, Trăn Trăn dùng bao nhiêu, anh sẽ cho bấy nhiêu."

→Góc Topic: Xưng hô←

Q: Mình thấy các bạn hỏi nhiều về vụ xưng hô trong truyện. Thật ra mình để xưng hô Trăn Trăn với Mặc Mặc là anh-con vì không muốn nhầm lẫn xưng hô của thụ (anh-em) cho công trong truyện (Một phần là Trăn Trăn còn quá bé nữa, gọi anh-em mình thấy hơi kì). Mình rất bối rối trong vấn đề xưng hô của các nhân vật, nhất là tuyến nhân vật chính. Lúc đầu mình tính để luôn là cậu-sư ca nhưng một vài trường hợp lặp lại sẽ rất nhàm, vì thế mình để luôn anh-em mặc dù hai người chưa xác đinh quan hệ. Nhưng công quân mình vẫn để là cậu-tôi với bạn thụ quân vì ảnh thật sự kiệm chữ luôn ấy(T.T). Nếu bạn nào thấy không ổn hoặc có xưng hô nào hay hơn thì giúp mình nhé. Love u (─‿‿─)♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro