CHƯƠNG 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Chung Hiền nghe Du Hiển Duẫn muốn tìm cảnh sát, cậu ta lập tức căng thẳng hô: "Không được!"

Du Hiển Duẫn nhìn Bùi Chung Hiền, người sản xuất, giám chế và đạo diễn cũng nhìn Bùi Chung Hiền. Trên trán Bùi Chung Hiền đổ mồ hôi lạnh, khiếp sợ nói: "Van xin các anh đừng tìm cảnh sát, tôi chỉ đùa một chút, tôi không nghĩ chuyện sẽ lớn thành như vậy."

Du Hiển Duẫn không muốn lãng phí thời gian với Bùi Chung Hiền, anh nói thẳng: "Ở chỗ tôi có hai phần thông báo, bằng không cậu nghe thử coi cái nào hợp ý cậu? Cái đầu tiên, cậu không thể quay《 Đế Thành Kế 》 được nữa, âm thầm hủy hợp đồng rời tổ. Thứ hai, chuyện cậu âm mưu bắt cóc trẻ em, sẽ được báo cho cảnh sát."

Người sản xuất ngồi một bên muốn nói, bị Du Hiển Duẫn lạnh lùng nhìn, dùng ngữ khí cứng rắn: "Để cậu ta chọn."

Người sản xuất đành ngậm miệng.

Bùi Chung Hiền nghe Du Hiển Duẫn cho cậu ta hai con đường, cái nào cũng là đường chết. Nếu thanh danh cậu ta bị tai tiếng vì hủy hợp đồng giữa chừng, chỉ sợ sau này sẽ không nhận được kịch bản nào hay nữa, huống chi《 Đế Thành Kế 》là cậu ta dùng hết bản lĩnh mới lấy được, làm sao có thể cam tâm rời đi. Nhưng nếu không đáp ứng, dưới sự cứng rắn của Du Hiển Duẫn, cậu ta nhất định sẽ bị cảnh sát bắt, lúc đó chuyện này sẽ bị cho ra hấp thụ ánh sáng, thì chắc chắn cậu ta sẽ xong đời, nhất định sẽ bị kéo vào danh sách đen của cấp trên.

Bùi Chung Hiền nhìn mấy người trong phòng. Lâm vào đường cùng, cậu ta quỳ xuống.

Bùi Chung Hiền nằm trên mặt đất cao giọng khóc rống, vừa khóc vừa van xin đoàn phim tha thứ, cho cậu ta thêm một cơ hội sửa sai làm lại cuộc đời.

Nhà sản xuất, giám chế và Kỷ đạo đều bị Bùi Chung Hiền dọa sợ, ba người muốn đứng dậy, chỉ có Du Hiển Duẫn đối diện Bùi Chung Hiền vẫn như cũ vững như núi Thái Sơn. Du Hiển Duẫn nói rằng: "Đừng có làm chuyện bé xé ra to, đầu gối và nước mắt của cậu ta không quý như thế. Vai phải Chân Lạc Mặc bị nứt xương, Trăn Trăn nằm ở trong bệnh viện còn chưa tỉnh lại, đây đều là do Bùi Chung Hiền ban tặng, chuyện lớn thành như vậy, chung quy phải có lời giải thích." (Đuổi khỏi đoàn phim còn nhẹ, tục tưng của tui còn phải vào viện truyền máu kìa(▽д▽))

Người sản suất và giám chế quay mặt nhìn nhau, đều hơi xoắn xuýt. Ngược lại đạo diễn Kỷ Đại Sơn không có ý kiến.

Du Hiển Duẫn nhìn Bùi Chung Hiền vẫn đang quỳ gối khóc rống: "Tôi đếm đến ba, cậu không chọn, tôi sẽ giúp cậu chọn một cái."

Bùi Chung Hiền tuyệt đối không thể bị cảnh sát bắt, nghe Du Hiển Duẫn nói, cả người đều không xong. Tiếng khóc Bùi Chung Hiền càng thảm thiết hơn, nhìn Du Hiển Duẫn lại không hề bị lay động. Anh chỉ cần nhìn thấy Bùi Chung Hiền, sẽ nhớ bộ dạng Chân Lạc Mặc liều mạng đập cửa. Chỉ cần thấy Bùi Chung Hiền, sẽ nhớ tới Trăn Trăn máu me khắp người nằm trên đất. Chỉ cần thấy Bùi Chung Hiền, sẽ nhớ tới cảnh Chân Lạc Mặc nước mắt giàn giụa, còn Trăn Trăn suy yếu bi bô nói Mặc Mặc không khóc.

Trong mắt Du Hiển Duẫn lạnh như băng, giọng nói mang theo uy nghiêm không thể phản kháng.

Du Hiển Duẫn: "Một."

Du Hiển Duẫn: "Hai."

"Một! Tôi chọn một!" Bùi Chung Hiền yếu ớt nằm trên đất, cậu ta nước mắt giàn giụa, như phát điên hô: "Tôi chọn, tôi chọn, chọn cái thứ nhất, không muốn bị bắt, van xin các người đừng kêu cảnh sát bắt tôi!"

Bùi Chug Hiền làm chuyện ác bị phơi bày, đến phút cuối còn diễn trò hề, người trong này không muốn để ý đến cậu ta. Cuối cùng Bùi Chung Hiền bị Trác Hành Kiện cưỡng ép kéo ra ngoài, Du Hiển Duẫn một giây đồng hồ cũng không muốn nhìn thấy người này.

Sau khi Bùi Chung Hiền bị đuổi ra, trong phòng họp chỉ còn lại Du Hiển Duẫn, nhà sản xuất, giám chế và đạo diễn.

Nhà sản xuất lại nhìn cánh cửa đóng chặt một lần nữa, lại nhìn Du Hiển Duẫn tự ý làm chủ, hắn hơi e dè nói: "Thầy Du, chuyện của Bùi Chung Hiền đúng là quá đáng, nhưng cứ thế đuổi cậu ta ra không hay lắm, dù sao cậu ta là do bên đầu tư đưa tới, làm như vậy nếu chúng ta không bàn giao tốt, vạn nhất bên kia muốn rút tiền lại thì làm sao giờ."

Du Hiển Duẫn rút ra USB ở trên bàn: "Vậy anh liền đưa cái này cho phía đầu tư, nếu như bọn họ rút lại tiền, chúng ta liền mời dân mạng xem kịch vui. Ngày hôm nay không phải có một biên kịch ở trên mạng phơi bày sự hỗn loạn của cái ngành này sao, chúng ta cũng ké một chút."

Nhà sản xuất không thể giống Tịch Triều Mộc trở mặt được, vị đầu tư kia đương nhiên không thật sự muốn người sản xuất đem những chuyện này ra ngoài. Cuối cùng mọi người đều lui một bước cho yên chuyện.

Người sản xuất sau khi được bảo đảm kinh phí liền im lặng, đến lượt giám chế đoàn phim nói chuyện.

Giám chế lo lắng nói: "Thầy Du, đoàn phim chúng ta mặc dù mới khởi quay không lâu, nhưng diễn viên đã sớm xác định xong. Nếu đuổi Bùi Chung Hiền đi, chúng ta đi đâu có thể tìm một vị diễn viên đang hot lập tức được. Thỏa thuận hợp đồng các thứ sợ là không chờ nổi."

Du Hiển Duẫn: "Cho Chân Lạc Mặc diễn, ở bên ngoài nói là mời tới cứu tràng, kỹ năng diễn xuất của Chân Lạc Mặc rất tốt, Kỷ đạo cũng biết."

Giám chế không nói, nhưng đạo diễn Kỷ Đại Sơn lại lên tiếng: "Tôi không đồng ý dùng Chân Lạc Mặc."

Du Hiển Duẫn nhìn Kỷ Đại Sơn, Kỷ Đại Sơn cũng rất nghiêm túc, ônh nói: "Hiển Duẫn, cậu làm như thế có chút lấy việc tư vào việc công. Nhân khí* Bùi Chung Hiền rất cao, cho dù chúng ta công bố với bên ngoài là cậu ta tự bội ước không diễn, nhưng diễn viên thế chỗ Bùi Chung Hiền, sẽ bị người hâm mộ Bùi Chung Hiền công kích. Tiểu Chân ở trong đoàn phim cũng không ngắn, tình huống cậu ấy thế nào chúng ta đều rõ. Tiểu Chân không có đoàn đội có thể giúp dẫn dắt dư luận, ngay cả bản thân cũng không am hiểu xử lý chuyện như vậy. Cậu làm thế không phải là cho cậy ấy một đĩa bánh lớn, mà là ném một củ khoai lang nóng phỏng tay."
*Độ nổi tiếng, giống như tiểu thịt tươi.

Du Hiển Duẫn kiên trì: "Chân Lạc Mặc không có đoàn đội, nhưng tôi có."

Kỷ Đại Sơn suy nghĩ một chút, vẫn tiếp tục nói: "Chân Lạc Mặc là vàng, sớm muộn gì cũng sẽ phát sáng. Tôi rất thích người trẻ tuổi này, tôi còn hi vọng cậu ấy có thể dựa vào một tác phẩm tốt để mọi người biết đến, chứ không phải bị lôi vào vũng nước đục giống như bây giờ."

Du Hiển Duẫn nghiêm túc lắng nghe Kỷ Đại Sơn, Kỷ đạo tinh tế phân tích: "Phim truyền hình của chúng ta còn chưa quay xong, coi như dùng đoàn đội của cậu tuyên dương kỹ năng diễn xuất Chân Lạc Mặc như thần tiên, nhưng cậu ấy lại không có nổi một tác phẩm chứng minh, sẽ không đứng vững. Quay《 Đế Thành Kế》xong còn phải xử lý hậu kỳ, nhanh nhất cũng phải sang năm mới xong. Cậu ấy nhận vai Thái tử, ít nhất cũng sẽ bị người hâm mộ Bùi Chung Hiền mắng hơn nửa năm, tôi thấy không cần phải ương ngạnh để Chân Lạc Mặc đến diễn. Vô duyên vô cớ tự nhiên diễn nhân vật then chốt, con đường của Chân Lạc Mặc còn dài, cậu ấy không phải vật trong ao, cậu hiểu ý tôi không?"

Kỷ Đại Sơn không che giấu tâm ý bảo vệ Chân Lạc Mặc, Du Hiển Duẫn nghe Kỷ Đại Sơn nói, cũng nghĩ Kỷ đạo nói có lý.

Du Hiển Duẫn: "Vậy nhân vật thái tử sẽ không cho Chân Lạc Mặc diễn."

Người sản xuất lo lắng hỏi: "Vậy nên bây giờ đi đâu tìm diễn viên diễn Thái tử đây, ai dám nhận mớ lộn xộn của Bùi Chung Hiền chứ?"

Giám chế cũng phụ họa: "Hiện tại giải thích với bên ngoài là Bùi Chung Hiền bội ước không diễn, vậy nhân vật Thái tử này chẳng khác nào là ăn cơm thừa của Bùi Chung Hiền. Diễn viên muốn diễn《 Đế Thành Kế》tuy không ít, nhưng nếu bị chế nhạo là ăn cơm thừa, vậy e rằng ai do dự."

Du Hiển Duẫn để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu hỏi: "Trình Phong được không, anh ta vừa vặn có kỳ nghỉ, nói có thể tới cứu tràng."

Nghe đến tên Trình Phong, người sản xuất thiếu chút nữa khóc ròng. Người sản xuất rất kích động, liên tục nói ba tiếng được được được. Kỷ Đại Sơn người bình tĩnh nhất trong ba người, ông cười lớn: "Hiển Duẫn, cậu đây là giết người không dao nha."

Trình Phong là bạn của Du Hiển Duẫn. Cũng giống như Du Hiển Duẫn, cũng thuộc trường phái có diễn xuất hiếm thấy trong thế hệ diễn viên trẻ.

Dựa theo địa vị Trình Phong hiện nay, anh ta đến nam chính《 Đế Thành Kế》còn gánh nổi, huống chi là vai nam bốn của Bùi Chung Hiền, nói là tới cứu tràng còn không bằng nói tới làm từ thiện. Fan của Bùi Chung Hiền tuy rằng không ít, nhưng là chỉ tính là mới nổi thôi, đối với Trình Phong đã hot nhiều năm, fan Bùi Chung Hiền còn không bằng số lẻ của người ta.

Nếu như Trình Phong diễn thay nhân vật của Bùi Chung Hiền, vậy thì giống như lời Kỷ đạo, quả thực là giết người không dao.

Fan Bùi Chung Hiền muốn trào phúng người khác để tìm về mặt mũi đều mở không nổi miệng. Các cô mà dám chế giễu một câu, fan Trình Phong có thể nghiền ép các cô trăm lần.

Du Hiển Duẫn trằn trọc hơn nửa đêm, rốt cục cũng xử lý xong mớ hỗn hộn Bùi Chung Hiền để lại. Anh gửi tin nhắn cho A Phúc, hỏi Chân Lạc Mặc và Trăn Trăn thế nào rồi. A Phúc sau khi nhìn thấy tin nhắn của anh thì trả lời lại, A Phúc nói Trăn Trăn đã tỉnh nhưng không chịu ở lại bệnh viện, bọn họ đã đưa Chân Lạc Mặc và Trăn Trăn trở về khách sạn. Hiện giờ cô và Vạn Toàn đang trông coi ở phòng khách, Chân Lạc Mặc ở trong phòng với nhóc con. Trăn Trăn đã ngủ, nhưng Chân Lạc Mặc đến giờ vẫn chưa có miếng cơm nào vào bụng.

Du Hiển Duẫn nghe thấy Chân Lạc Mặc và Trăn Trăn trở lại khách sạn, lập tức cũng muốn trở về nhìn hai người. Nhưng Du Hiển Duẫn còn chưa đi ra khỏi đoàn phim, đã bị một người phụ nữ trung niên tóc ngắn cản lại. Người đại diện Bùi Chung Hiền-Nhậm Bội Hoa sau khi biết chuyện của Bùi Chung Hiền lập tức chạy tới, bà nhìn Du Hiển Duẫn, từ ngữ khách khí nhưng thái độ cứng rắn nói: "Thầy Du, xin lỗi vì đã quấy rầy, mong ngài dành ra ít phút với tôi."

Du Hiển Duẫn lạnh nhạt trả lời: "Tôi và người đại diện của Bùi Chung Hiền không có gì để nói."

Nhậm Bội Hoa ôm cánh tay, không sợ hãi: "Ngài đừng quên, tôi cũng là người đại diện của Vưu Tư Hề."

Du Hiển Duẫn nghe đến tên Vưu Tư Hề, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Nhậm Bội Hoa, mặt anh không hề có cảm xúc hỏi: "Cho nên?"

Nhậm Bội Hoa cười cười,: "Cho nên nếu ngài khăng khăng muốn ra mặt thay tuyến mười tám kia, không sợ tôi trả thù Vưu Tư Hề sao. Ngài là người biết lý lẽ, hiểu rõ bên nào nặng bên nào nhẹ đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro