Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Số 213 đường Nathan

Trụ sở Cảnh sát phân khu Tiêm Sa Chủy

Phòng Pháp y

Phòng khám nghiệm pháp y

"Đã có báo cáo nhận dạng mẫu DNA của người nhà, về cơ bản có thể chắc chắn nạn nhân là Dora Choi, Sài Đóa Lạp." Khổng Tiếu Ngâm lười nhác dựa vào mép bàn giải phẫu, cách nàng chưa đến 3cm là một thi thể nữ không đầu đang nằm. Qua găng tay y tế, Khổng Tiếu Ngâm nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của thi thể nữ không đầu, không khỏi thở dài: "Từ xưa đến nay, hồng nhan bạc mệnh biết bao, đứa trẻ đáng thương này chết thì cũng thôi đi, còn chết không toàn thây. Phòng Trinh sát các người cũng giúp tí đi, vụ án này tạm thời phá không được, trước tiên tìm được đầu của con gái nhà người ta là OK rồi!"

"Chả trách Tiền Thiếu lại xung phong, làm ồn cùng các sư huynh cảnh sát cùng đi tìm cái đầu bị mất tích, hóa ra là vì Tiêu Âm tỷ!" Đới Manh bắt chéo chân, ngồi ở bàn làm việc cách Khổng Tiếu Ngâm không xa, cười ranh mãnh nói.

"Cô ta thì liên quan gì đến tôi!" Khổng Tiếu Ngâm trừng mắt.

"Đừng có ra vẻ," Đới Manh lập tức vạch trần nàng: "Không biết nửa đêm ai đi gọi điện, nói bản thân nằm mơ thấy một thi thể nữ không đầu, thi thể nữ không đầu đột nhiên ngồi dậy từ bàn giải phẫu, giữ chặt lấy tay của mình nói: Đầu...... Đầu...... Xin hãy giúp tôi tìm đầu......"

"Tiền Bội Đình lại đi nói cho mấy người biết sao?" Khổng Tiếu Ngâm giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Chắc chắn là cô ta dùng giọng điệu đùa giỡn kể câu chuyện của tôi cho các người nghe!"

Đới Manh liên tục xua tay phủ nhận: "Không không không, Tiêu Âm tỷ trách oan Tiền Thiếu của tụi em rồi. Em ấy thật sự rất lo lắng cho chị, kể với tụi em là vì muốn tụi em hỗ trợ chú ý một chút, thậm chí còn đến miếu Huỳnh Đại Tiên xin bùa hộ thân cho chị nữa đó."

Khổng Tiếu Ngâm dở khóc dở cười khi nghe tên ngốc kia lại muốn xin một loại bùa đuổi quỷ cho mình.

"Thật sao?"

"Có bao giờ em nói dối sao." Đới Manh hiếm khi nghiêm túc nói: "Tiền Thiếu là một người rất bất cẩn, nhưng mấy chuyện liên quan đến chị thì em ấy thật sự rất để ý đó. Nửa đêm chị gọi điện thoại cho em ấy nói mình gặp ác mộng xong, hôm sau em ấy đến chỗ làm với đôi mắt gấu trúc lun, đi khắp nơi hỏi mọi người cách giải quyết, hy vọng sẽ giúp Dora mau chóng tìm được cái đầu đang mất tích, rõ ràng em ấy cũng rất sợ hãi thế nhưng lại chủ động xin gia nhập đội tìm kiếm. Em ấy nói nếu có thể tìm được càng sớm càng tốt thì Tiêu Âm tỷ có thể sẽ không gặp ác mộng nữa. Em ấy giống với chị ở chỗ đều có miệng lưỡi sắc bén nhưng lại mềm lòng, tốt với người ta nhưng lại giấu ở trong lòng không nói ra. Nhưng không nói cũng không sao, người được hai người yêu quý sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi."

"Chậc." Hai mắt của Khổng Tiếu Ngâm rõ ràng đã có chút ửng đỏ, những làm ra vẻ mặt giễu cợt nói: "Thúc đẩy vô ích, tôi không để mình bị đẩy đi vòng vòng đâu." Vì để đổi chủ đề, Khổng Tiếu Ngâm chỉ vào phía sau Đới Manh nói: "Báo cáo nhận dạng và báo cáo khám nghiệm ở trên bàn sau lưng em, em nhanh mở xem đi."

Đới Manh cầm báo cáo nghiêm túc xem xét, mỗi lần lật một trang thì sắc mặt càng trở nên nghiêm túc hơn.

Đới Manh thu chân lại, đứng dậy khỏi ghế, đi về phía bàn giải phẫu, nụ cười vốn có trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất.

"Tiêu Âm tỷ, chị nghi ngờ vụ án của Cindy và Dora không phải do một người gây ra sao?"

"Đúng, Đới Manh, em lại đây xem đi." Khổng Tiếu Ngâm chỉ vào vết cắt trên cổ Dora nói: "Vết cắt trên cổ Dora rất trơn nhẵn, hung thủ đã cắt cái đầu ra chỉ với hai nhát, cho thấy sức của hung thủ cũng đủ mạnh, dao được giữ đủ chắc. Vị trí so le của hai vết dao nằm gần nhau, hơn nữa còn gần như là ngang bằng nhau. Tổng kết lại, thủ đoạn gây án của hung thủ rất tinh vi, tâm lý của hắn cũng vô cùng vững vàng."

Đới Manh gật đầu tán thành, Khổng Tiếu Ngâm nhận lấy báo cáo trong tay Đới Manh, rút báo cáo khám nghiệm tử thi của Cindy ra đặt lên trên bàn giải phẫu, chỉ vào ảnh chụp thi thể của Cindy rồi nói tiếp: "Đới Manh, em đến xem vết cắt ở đầu gối của Cindy này."

Đới Manh tiến đến cẩn thận xem bức ảnh, đột nhiên hít một hơi sâu, cau mày nói: "Sao có thể như vậy được?"

"Vết cắt ở chân của Cindy có thể nói là vô cùng khủng khiếp. Các vết cắt đan chéo vào nhau, độ sâu không đồng nhất, hoàn toàn trái ngược với phong cách gây án lần này."

"Có khả năng nào là hung thủ lần đầu gây án nên chưa có kinh nghiệm, tố chất tâm lý cũng không vững, so với lần thứ hai mà nói thì đã có tiến bộ về mọi mặt không?"

"Cách thức gây án và tâm lý đều có thể thay đổi trong thời gian ngắn, dù sao thì thành công trong lần đầu tiên cũng có thể đã mang lại sự tự tin vô hạn cho hung thủ. Nhưng," Khổng Tiếu Ngâm nhìn vào mắt Đới Manh, giọng điệu chắc chắn nói: "Sức lực của mỗi người, tuyệt đối không thể tăng lên nhiều như vậy trong thời gian ngắn được! Đương nhiên là không thể bỏ qua khả năng tiêm vào thuốc kích thích cơ bắp, nhưng khả năng này lại rất nhỏ, có thể tạm thời loại trừ."

Đới Manh cắn môi, vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ kỹ suy luận của Khổng Tiếu Ngâm, nhanh chóng sàng lọc mọi khả năng có thể xảy ra trong đầu.

Khổng Tiếu Ngâm tiếp tục đưa ra phân tích: "Vậy nên có hai loại khả năng. Thứ nhất, hung thủ của hai vụ án quen biết nhau, bọn họ chia nhau ra gây án. Thứ hai, hung thủ của hai vụ án không biết nhau, hung thủ đã giết Dora chỉ muốn ngụy tạo một vụ án giết người liên hoàn để chuyển hướng chú ý của cảnh sát."

"Em nghĩ là loại thứ nhất." Đới Manh nặng nề nói.

"Có gì chứng minh?"

"Bên Pháp y đã lấy mẫu hoa hồng bên dưới thi thể của Dora và Cindy để đem đi xét nghiệm, Red Eden Rose vườn địa đàng màu đỏ, nhìn có vẻ phổ biến nhưng ý nghĩa khi tặng lại rất đáng chú ý. Giống hoa hồng xuất hiện tại hai hiện trường vụ án đều có chất lượng tốt, được công ty Meilland cẩn thận nhập khẩu vào từ Pháp. Nếu chỉ là một vụ án bắt chước đơn giản, em không nghĩ hung thủ sẽ cẩn thận đến mức mua hoa hồng của cùng một công ty đâu."

Khổng Tiếu Ngâm nghe xong phân tích của Đới Manh, trầm tư nói: "Mua hoa hồng cũng kỹ càng đến vậy, hung thủ hẳn là một người có chút thân phận và địa vị."

"Có vẻ như Phòng Trinh sát có thể thu hẹp một phạm vi khá lớn khi điều tra nghi phạm rồi." Đới Manh vỗ vai Khổng Tiếu Ngâm, chân thành nói: "Em rất muốn nói một tiếng "Thank you" với chị, thời gian này vất vả rồi, thường phải tăng ca đến tối......"

"Được rồi được rồi," Khổng Tiếu Ngâm vội vàng ngắt lời cô, nghi ngờ hỏi: "Nói đi, ông Sài với bà Sài không phải là muốn đưa thi thể về à? Sao lại đồng ý để lại đây để khám nghiệm vậy?"

"Nhờ tài ăn nói của Hàn Hàn tụi em đấy, rất biết tình biết lý với ông Sài với bà Sài, thuyết phục được hai con người bảo thủ này." Đới Manh lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.

"Này, đồ Hung Nô, em giỏi lắm!" Khổng Tiếu Ngâm đứng thẳng dậy, kéo khẩu trang xuống đùa: "Mới mấy ngày không gặp mà đã gọi "Hàn Hàn" thân thiết vậy rồi sao?"

"Nào có, chị đừng có nói lung tung." Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng nụ cười trên mặt Đới Manh vẫn không hề tắt.

"Ya ya ya, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của em kìa!" Khổng Tiếu Ngâm cởi một chiếc găng tay ra ném vào đầu Đới Manh, Đới Manh cười haha né tránh, che nửa khuôn mặt của mình lại, xấu hổ nói: "Thật sao? Rõ ràng đến vậy à? Rõ ràng người ta đã cố gắng hết sức để kìm nén rồi mà."

Khổng Tiếu Ngâm cười lạnh nói: "Nhìn chút tiền đồ này của em, tôi chướng mắt mấy người bị mối tình đầu đẩy qua đẩy lại kiểu này."

"Ai nói đấy là mối tình đầu của em chứ?" Đới Manh không phục, hất cằm lên, trừng mắt nhìn Khổng Tiếu Ngâm nói: "Bốn tuổi em đã biết yêu đương rồi đó, được không hả? Nhớ năm đó......"

Khổng Tiếu Ngâm thấy cô lại bắt đầu lảm nhảm, nhớ đến nỗi sợ bị lịch sử yêu đương của Đới Manh chi phối vào năm ấy liền vội vàng ngắt lời cô: "Dừng dừng dừng, tôi không muốn nghe em kể chuyện thỏ trắng với sói xám nhỏ gì nữa cả."

"Chị không thấy nó tốt đẹp như chuyện cổ tích sao?" Đới Manh không giấu được sự khát khao trên khuôn mặt mình.

"Madam, em bị bệnh tâm thần sao? Em muốn tôi đứng cạnh thi thể nghe em kể câu chuyện cổ tích mà tôi đã nghe cả ngàn lần sao? Có phải có hơi miễn cưỡng rồi không?"

Đới Manh xấu hổ cười, chán nản quay đầu qua một bên, có chút ủy khuất lẩm bẩm: "Hừ, người ta cảm thấy mấy thứ tốt đẹp cần phải được chia sẻ thôi mà!"

"Được rồi," Khổng Tiếu Ngâm giơ tay lên, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trường nói: "Đới Manh, không phải em hẹn Hàn Hàn của em đi ăn Sukiyaki sao? Nếu giờ mà không đi thì em sẽ tới muộn đó! Tôi....."

"Tiêu Âm tỷ, bái bai!"

Khổng Tiếu Ngâm còn chưa nói xong thì Đới Manh đã thu dọn túi xách chạy vọt đi, tốc độ nhanh đến mức Khổng Tiếu Ngâm bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

"Hừm, nếu hai người này thực sự quen nhau thì Đới Manh sẽ cho mình một bao lì xì lớn cỡ nào đây!" Khổng Tiếu Ngâm lẩm bẩm.

Khổng Tiếu Ngâm muốn nói với Đới Manh là mình còn phát hiện thêm một manh mối có thể có liên quan đến danh tính của hung thủ, nhưng báo cáo giám định chưa xong, vẫn cần phải chờ thêm mấy tiếng nữa, chờ đến khi Đới Manh và Mạc Hàn cơm nước xong rồi quay trở lại bộ phận Pháp y để cùng nhau thảo luận, nhưng chữ "tôi" vừa mới ra khỏi miệng thì Đới Manh đã không khống chế được sức mạnh nguyên cổ của mình đã vắt chân lên cổ rồi biến mất chỉ trong tíc tắc.

"Ồ, sức mạnh của tình yêu thật đáng sợ mà." Khổng Tiếu Ngâm bắt đắc dĩ thở dài, xoa xoa bả vai đau nhức của mình, "Chán quá đi, gọi điện thoại cho tên ngốc Tiền Bội Đình kia vậy."


Số 96 đường Granville, Tiêm Sa Chủy

Khu phố Nhật

Đới Manh tranh thủ lúc Khâu Hân Di đang đi rửa tay, vẻ mặt ủy khuất than thở với Mạc Hàn: "Hàn Hàn, sao chị mời tôi ăn Sukiyaki mà lại dẫn em ấy theo vậy?"

"Ai cơ?" Mạc Hàn đã rót trà xanh vào cốc của cả ba, có hơi mất tập trung.

"Là Loan Loan đó!" Đới Manh nhíu mày, mặt nhăn nhó, sự bất mãn trong giọng nói gần như tràn ra ngoài, "Không phải chị nói mời tôi sao?"

"Đúng là mời em, nhưng không nói là chỉ mời mỗi em."

"Nhưng, nhưng trước đó chị không nói với tôi là sẽ dẫn em ấy theo!"

"Làm ơn, tôi mời ai, tôi dẫn thêm ai cũng phải hỏi em sao?" Mạc Hàn hạ giọng xuống, sợ Khâu Hân Di nghe thấy sẽ giận, "Em ăn Sukiyaki của mình, Loan Loan ăn dĩa Sushi lớn của em ấy, cũng không cướp của em, tôi thực sự không hiểu em lại khó chịu cái gì."

Đới Manh bị nói đến nghẹn họng, chỉ có thể liên tục nhét đồ ăn vào trong miệng, Mạc Hàn nhìn dáng vẻ giận dỗi này của cô chỉ có thể lắc đầu bất lực, nghĩ người này trẻ con đến hết đường cứu, đúng là khó hiểu.

Cơm còn chưa ăn được một nửa thì Mạc Hàn đã bắt đầu hối hận, tại sao bản thân lại để ý đến muốn dẫn KHâu Hân Di đi ăn cùng Đới Manh.

Từ lúc Khâu Hân Di rửa tay xong rồi quay lại chỗ ngồi, Đới Manh liền vùi đầu tập trung ăn ngốn nghiến nồi Sukiyaki của mình, không nói chuyện với bọn họ dù chỉ một câu.

Khâu Hân Di lén liếc nhìn Đới Manh, cẩn thận dùng khẩu hình hỏi Mạc Hàn: "Chị ấy sao vậy?"

Mạc Hàn bất lực trả lời: "Đói bụng."

Khâu Hân Di bán tín bán nghi "ồ" lên một tiếng, cũng bắt đầu cầm đũa ăn.

Không khí cực kỳ xấu hồ, cuối cùng Mạc Hàn không chịu được nữa, bắt đầu tìm chủ đề trò chuyện.

"Đới Manh, chuyện này em nên bàn bạc lại với Sir lớn, tôi không muốn thay thế em làm Đội trưởng."

"Tại sao?" Miệng Đới Manh đầy đồ ăn, ồm ồm hỏi: "Chẳng lẽ Tiền Thiếu, Đại C với những người khác làm khó chị?"

"Vì áp lực lớn, nỗ lực nhưng không thu được kết quả tốt gì."

"Không đúng, chị sợ tôi sẽ khó chịu."

"Không có."

Đới Manh nuốt miếng thức ăn cuối cùng trong miệng xuống, buông đũa, nhìn vào mắt Mạc Hàn nghiêm túc nói: "Trước đó tôi đã đối đầu với Tổ Trọng án của Tổng khu Tây Cửu Long, gây họa lớn như vậy, Sir lớn có thể cứu được tôi đã là không tồi rồi. Khó tránh được mấy lời đàm tiếu, Sir lớn đã tước bỏ chức vụ Đội trưởng của tôi, nhìn thì giống hình phạt, nhưng thật ra là đang bảo vệ tôi. Hàn Hàn, chị có năng lực, cũng đủ thân thiện, dưới sự dẫn dắt của chị thì Phòng Trinh sát nhất định sẽ càng ngày càng tốt. Hơn nữa, tôi cũng rất vui khi được làm người dưới chị."

"Dưới tôi?" Sắc mặt của Mạc Hàn thay đổi, có hơi đỏ lên, vẻ mặt triết học trừng mắt nhìn Đới Manh, "Đang nói cái gì vậy?"

Khâu Hân Di chỉ vào Mạc Hàn với vẻ mặt hưng phấn khó hiểu, hét lên: "Mạc Hàn, chị nghĩ gì vậy hả?"

Lúc này Đới Manh mới phản ứng lại, hài hước chỉ vào Khâu Hân Di hét: "Loan Loan, em đang nghĩ gì vậy hả?"

Ba người trở nên náo nhiệt, hoàn toàn đánh vỡ bầu không khí khó xử trước đó.

Đang lúc vui vẻ, điện thoại của Đới Manh đột nhiên kêu lên.

Đới Manh lấy điện thoại ra, phát hiện là Khổng Tiếu Ngâm liền vội vàng ra hiệu im lặng với Mạc Hàn và Khâu Hân Di, sau đó mới nghe máy.

"Đới Manh! Đới Manh!" Khổng Tiếu Ngâm ở đầu bên kia điện thoại nói: "Có báo cáo giám định rồi! Tôi đã tìm được một manh mối cực kỳ quan trọng, nhưng cần phải phiền em đến bệnh viện Quảng Hoa giúp tôi lấy một số thứ về để so sánh."

"Bệnh viện Quảng Hoa sao?" Đới Manh nghe không rõ, xác nhận lại thêm lần nữa.

"Đúng vậy. Tôi tìm được một loại sợi đặc biệt trên thi thể, kết quả giám định cho thấy đây là sợi polyester. Loại vải không dệt spunbond từ polyester được sử dụng để may áo choàng phẫu thuật dùng một lần, thế nên khi hung thủ giết người, hắn đã dùng áo choàng phẫu thuật để ngăn máu của thi thể bắn tung tóe lên trên quần áo."

Đới Manh không khỏi bóp mạnh điện thoại, nói: "Nói cách khác, hung thủ có thể là nhân viên y tế?"

"Rất có khả năng." Khổng Tiếu Ngâm nói: "Tôi nghĩ phạm vi có thể thu hẹp lại hơn một chút rồi. Vì ngoài sợi polyester ra thì còn phát hiện thêm một loại sợi vải không dệt khác, loại vải không dệt tổng hợp từ hai loại sợi này chỉ được dùng để may áo phẫu thuật cao cấp. Hiện nay, bệnh viện duy nhất sử dụng phổ biến sản phẩm SMS gần nơi xảy ra vụ việc, sợ là chỉ có mỗi bệnh viên Quảng Hoa thôi."

"Thế nên, chị muốn em đến bệnh viện Quảng Hoa lấy một bộ áo phẫu thuật về để so sánh sao?"

"Đúng vậy. Mặc dù chất liệu của một mẫu áo phẫu thuật giống nhau, nhưng các lô sản suất khác nhau vẫn sẽ có khác biệt vì ảnh hưởng của môi trường. Thời gian xảy ra vụ việc rất ngắn, tôi nghĩ lô áo phẫu thuật này vẫn chưa được dùng xong hết. Vậy Đới Manh, chúng ta đánh cược không?"

"OK! Tiêu Âm tỷ vất vả rồi! Vậy em đến bệnh viện Quảng Hoa đây!"

Đới Manh cúp máy, giải thích nguyên nhân với Mạc Hàn sau đó vội vàng rời khỏi khu phố Nhật, lái xe đến bệnh viện Quảng Hoa.

Mạc Hàn không khỏi có chút thất vọng, thời gian vui vẻ dường như rất ngắn ngủi.

Khâu Hân Di thấy dáng vẻ ủ rũ của Mạc Hàn liền khẩy khẩy sống mũi của nàng, chọc, "Sao vậy, người ta đi rồi nên luyến tiếc à?"

"Xuống địa ngục đi!" Mạc Hàn hất tay Khâu Hân Di ra, uy hiếp: "Còn nói hươu nói vượn nữa là chị cắt lưỡi của em đó!"

"Em đi rửa tay đây, sau đó sẽ lái xe chở chị về nhà."

"Được." Mạc Hàn trầm giọng đáp, nằm lên trên bàn cơm, ngoan ngoãn chờ Khâu Hân Di quay lại.


Số 213 đường Nathan

Trụ sở Cảnh sát phân khu Tiêm Sa Chủy

Phòng Pháp y

Phòng khám nghiệm pháp y

Khổng Tiếu Ngâm ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn đồng hồ trên tường, thời gian trôi qua từng phút, chưa bao giờ nàng cảm thấy thời gian lại trôi chậm nhưu thế.

Lần đầu tiên trong đời, Khổng Tiếu Ngâm không dám nhìn thẳng vào bàn mổ phía sau lưng mình.

Mặc dù thi thể của Dora đã được đưa đi nhưng nàng vẫn cảm thấy lúc này Dora đang lơ lửng trong phòng khám nghiệm tử thi, tìm kiếm đầu của mình.

Xem ra, bản thân thực sự bị cơn ác mộng kia quấy nhiễu rồi.

Đột nhiên, Khổng Tiếu Ngâm nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ hành lang ngoài cửa phòng giải phẫu, cẩn thận lắng nghe, hình như là tiếng bước chân rất nhỏ, như thể có người cố ý nhón chân lên mà đi vậy.

Chẳng lẽ Đới Manh muốn dọa mình?

Lúc này các đồng nghiệp của Phòng Pháp y có lẽ đã về hết, hơn nữa phòng khám nghiệm nằm ở cuối hành lang không phải là khu vực làm việc của bọn họ.

Thế nên nàng càng tin chắc rằng đây là trò đùa của Đới Manh.

Tính nghịch ngợm của Khổng Tiếu Ngâm lại nổi lên, lão Đới, xem hai chúng ta ai dọa được ai nào!

Khổng Tiếu Ngâm nấp sau cửa, đôi tai dỏng lên cẩn thận thăm dò khoảng cách giữa người kia và mình như một chiếc radar.

Gần, gần hơn, rất gần.

Dường như Khổng Tiếu Ngâm có thể nghe được cả tiếng tim đập của mình.

Đột nhiên, điện thoại của Khổng Tiếu Ngâm vang lên, âm thanh đột ngột xé tan sự yên tĩnh của màn đêm, làm nàng sợ đến run cả người vội vàng lấy điện thoại ra tắt tiếng.

Khổng Tiếu Ngâm lấy điện thoại ra, hoàn toàn sững sờ một chỗ, người gọi đến không ai khác chính là —— Đới Manh!

Nàng nhìn ra ngoài qua khe cửa, hành lang không có ánh sáng của điện thoại, mà sau khi tiếng điện thoại của nàng vang lên thì tiếng bước chân đột nhiên biến mất.

Khổng Tiếu Ngâm không thể kiềm được nỗi sợ này nữa, nàng dùng sức đẩy mảnh cửa phòng giải phẫu ra, hét lớn về phía hành lang: "Ai ở đó! Mau ra đây ngay cho tôi, đừng có mà gây chuyện!"

Không có tiếng đáp lại.

Hành lang trống trải tối tăm, ánh đèn của phòng giải phẫu không thể chiếu xa đến thế được, không ai có thể giải đáp được bên trong bóng tối rốt cuộc đang ẩn chứa điều gì.

"Nếu còn như vậy thì tôi sẽ giận thật đó!" Sự im lặng vô tận khiến giọng của Khổng Tiếu Ngâm run lên.

Vẫn như cũ, không có tiếp đáp lại.

"Đới Manh? Tiền Bội Đình? Hay là Lạc Lạc? Thật đó, đừng quậy nữa!" Cuối cùng, Khổng Tiếu Ngâm nức nở cầu xin.

Cẩn thận lắng nghe, vẫn không có động tĩnh gì, Khổng Tiếu Ngâm nghĩ có phải dây thần kinh của mình quá mức nhạy cảm rồi không, thế nên nàng cười nhẹ, quay người mở cửa, chuẩn bị vào lại bên trong phòng giải phẫu.

Đúng lúc này, một người đột nhiên nhảy ra từ trong bóng tối, trong tay nắm chặt một con dao lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, hung hăng đâm về phía Khổng Tiếu Ngâm.

"A——" Khổng Tiếu Ngâm hét lên, cúi người tránh đòn, thuận thề lăn ra sau lưng người nọ, dưới ánh đèn của phòng giải phẫu, Khổng Tiếu Ngâm phát hiện người muốn giết mình là một sư huynh mặc quân phục.

"Anh là ai? Tại sao lại muốn giết tôi?"

"Nhận tiền của người ta, thay người ta diệt họa."

"Người đó cho anh bao nhiêu tiền, tôi cho tôi gấp đôi!"

"Người đẹp cho rằng tôi ngốc sao? Nếu đã nhìn thấy được tôi rồi thì liệu tôi có để sống sót rời khỏi đây không?"

Khổng TIếu Ngâm biết người này đã điên rồi, không cần phải thương lượng nữa. Nàng không nhiều thêm, quay người chạy về phía chỗ sâu trong hành lang, người đàn ông kia vẫn đuổi theo phía sau, con dao suýt thì chém trúng lưng nàng vài lần, may mắn là nàng đã nhanh chóng né được.

Trong hành lang chỉ có dòng chữ "lối thoát hiểm" là sáng, Khổng Tiếu Ngâm liều mạng chạy về phía trước trong bóng tối, đột nhiên nhớ tới có một cầu thang cách dòng chữ "lối thoát hiểm" khoảng 3m, vì vậy liền chạy đến nấp vào đó. Vị sư huynh quân phục kia hình như không quá quen với kết cấu tầng này của Phòng Pháp y, lập tức bỏ qua cửa vào cầu thang, tiếp tục chạy về trước đuổi theo.

Khổng Tiếu Ngâm dựa lưng vào tường, không dám thở mạnh, đôi tay run rẩy cho vào túi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. Nàng không dám lấy điện thoại ra vì ánh sáng của nó sẽ tiết lộ vị trí của mình. Nàng chỉ thể dựa vào trí nhớ để mở khóa điện thoại và tìm vị trí đại khái của nút gọi, lúc này Khổng Tiếu Ngâm đột nhiên nhớ nhung chiếc điện thoại có bàn phím hoàn toàn có thể sử dụng mà không cần phải nhìn của trước kia.

Cho đến khi Khổng Tiếu Ngâm nghe được tiếng chuông điện thoại yếu ớt thì nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trong danh sách liên lạc gần nhất của nàng chỉ có Đới Manh và Tiền Bội Đình, dù cho là ai trong cả hai nghe máy thì nàng vẫn có thể có cơ hội được cứu.

"Alo? Tiêu Âm tỷ?"

Cuộc gọi đã được kết nối! Là Tiền Bội Đình!

Khổng Tiếu Ngâm kích động đến muốn bật khóc.

Lúc này, vị sư huynh quân phục kia đột nhiên hung hăng hét lên trong hành lang trống trái: "Ra đây, con khốn! Tôi cam đoan sẽ để cô ra đi thống khoái, cô phải tin vào kỹ thuật của sư huynh mình!"

"Con khốn, đừng có trốn nữa. Chưa nghe chết sớm thì đầu thai sớm sao?"

"Tiêu Âm tỷ, cô kiên trì một chút! Tôi đến cứu cô ngay!"

Giọng nói của Tiền Bội Đình làm Khổng Tiếu Ngâm cảm thấy yên tâm lạ thường, dựa đầu vào tường, Khổng Tiếu Ngâm nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống hai bên má.

Tiền Bội Đình nhận cuộc gọi của Khổng TIếu Ngâm, qua hồi lâu vẫn không có âm thanh gì, cô tưởng rằng Khổng Tiếu Ngâm lại trêu chọc mình, trong lòng vô cớ bùng lên một ngọn lửa. Rõ ràng bản thân đã rất buồn ngủ, hai tiếng trước còn nói chuyện điện thoại với nàng, không biết bây giờ lại giở trò gì.

Tiền Thiếu vừa muốn cúp máy thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của đàn ông ở đầu bên kia điện thoại, cô mới nghĩ 'Không ổn, Tiêu Âm tỷ gặp nguy hiểm!'

Tiền Thiếu bật dậy khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo vào, trước khi đi cũng không quên mang theo súng của mình.

Đôi chân của Tiền Thiếu nhanh như được xoay dây cót, cô lao nhanh xuống cầu thang, muốn băng qua đường rồi bắt taxi đến Trụ sở, nhưng không ngờ lại có một chiếc ô tô màu đỏ chót bất ngờ lao ra khỏi ngã tư rồi lao về phía cô, ánh đèn pha lóa mắt khiến Tiền Thiếu chói đến không mở mắt ra được, một tiếng phanh gấp chói tai xuyên qua màng nhĩ của cô, cả thế giới chỉ còn lại tiếng ù tai vô tận.

"Loan Loan, em tông phải người rồi!" Mạc Hàn nắm cổ tay của Khâu Hân Di, kinh hãi hét lên: "Mau xuống xe cứu người!"


(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro