Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Mạc Hàn được lính cứu hộ trên thang nâng lên cứu xuống, nàng nhìn thấy Đới Manh và Madam Choi đang giằng co với nhau ở xa xa, vì tò mò, nàng không đi ngay đến chỗ Khổng Tiếu Ngâm đang lấy khẩu cung mà đi thẳng về phía của Đới Manh.

Mạc Hàn từ từ đến gần, giọng nói có hơi khàn khàn nhưng lại lo lắng của Đới Manh lọt vào tai nàng.

"Không, buông tôi ra, tôi muốn đi tìm Mạc Hàn!"

"Sẽ có người chăm sóc cho Đội phó Mạc, còn cô thì ngoan ngoãn nghe lời để tôi bôi thuốc trước đi."

"Aiya tôi không sao cả, Mạc Hàn mới có sao mà."

Mạc Hàn nhịn cười, giả vờ tức giận, lớn tiếng nói: "Em nói ai có sao hả?"

Đới Manh vừa nghe thấy giọng của Mạc Hàn lập tức thu lại tính khí nóng nảy với Madam Choi của mình, hàng mi nhíu lại thành hình chữ Bát.

"Momo!"

Hai mắt Mạc Hàn chợt trở nên mơ hồ, trong nháy mắt người kia đã lao đến trước mặt nàng, kiểm tra toàn thân nàng từ trên xuống dưới.

"Này, đừng có mà sờ loạn!" Mạc Hàn cảm thấy Đới Manh giống như một con cún lớn lớn lao về phía mình, dùng cái mũi ướt sũng của bản thân ngửi tới ngửi lui, xúc cảm rất thoải mái.

"Trời ơi!" Đới Manh không nhịn được che miệng lại, hai mắt đẫm nước nhìn chằm chằm vào cánh tay nổi đầy mụn nước của Mạc Hàn, hai móng vuốt nhỏ lơ lửng trên không, cô không dám chạm vào cánh tay của Mạc Hàn, chỉ cẩn thận phẩy phẩy ở hai bên, giọng nói vô cùng mềm nhẹ: "Sao lại bị thương nặng như vậy? Đau chết được! Nào, để tôi thổi cho!"

"Thổi cái đầu em!" Mạc Hàn buồn cười đẩy đầu Đới Manh ra, trong lòng nàng có hơi kích động vì đã sống sót, lúc nói cũng không còn giữ vẻ đứng đắn như ngày thường, đùa giỡn: "Nước miếng còn có tác dụng hạ nhiệt nữa đấy, sao em không liếm thử đi?"

Đới Manh chỉ bận tâm đến vết thương của Mạc Hàn, ngốc nghếch trả lời: "Đúng vậy, chị nói có lý, vậy để tôi liếm cho chị!"

Mạc Hàn còn chưa kịp né thì Madam Choi ở bên cạnh đã tát vào sau đầu Đới Manh, "Muốn vết thương của Đội phó Mạc bị nhiễm trùng à?"

Đới Manh quay đầu nhìn Madam Choi, thái độ đột nhiên thay đổi, như muốn ăn thịt người.

"Vậy cô còn đứng đó làm gì? Ngủ rồi hả? Còn không nhanh chóng xử lý vết thương cho Mạc Hàn đi!"

Madam Choi nổi cơn thịnh nộ, giận đến trợn trắng cả mắt, nhưng thấy dáng vẻ lo lắng của Đới Manh thì cũng không nói thêm gì nữa, cầm hòm cấp cứu mà Viên Vũ Trinh đưa tới, nói: "Madam Mạc, bây giờ tôi sẽ chích bể mụn nước của cô, chắc chắn sẽ rất đau, cô chịu đựng một chút."

"Chích bể?" Đới Manh nhướng mày, thô bạo nắm lấy cổ áo của Madam Choi nói: "Không được, như vậy sẽ rất đau. Momo, bây giờ tôi lập tức đưa chị tới bệnh viện!"

"Đới Manh, đừng có náo loạn nữa. Tình hình đang rất cấp bách, mọi người đều đang vội vã lấy lời khai, sao mà có thời gian tìm bác sĩ cho cô được?" Madam Choi rõ ràng có chút không vui.

Mạc Hàn thấy vậy, trong lòng rất ngọt ngào. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Đới Manh, mỉm cười với cô: "Không sao đâu, đừng làm khó Madam Choi nữa, sao tôi có thể yếu ớt dễ bị tổn thương như em đã nghĩ chứ. Một chút vết thương nhỏ này chẳng là gì cả! Em đứng yên bên cạnh để Dư Chấn bôi thuốc cho tôi, đừng có chắn ở đây làm vướng tay vướng chân."

Lời nói của Mạc Hàn dù trông có vẻ rất chán ghét, nhưng khi nói thì cười vui vẻ đến cong cả mắt.

Viên Vũ Trinh kéo Ôn Tinh Tiệp sang một bên, nhỏ giọng nói: "Cậu xem, đây là thế giới của người lớn, thật sự rất cay mắt."

"Cay cái gì mà cay? Mau làm việc đi!" Madam Choi tức giận dạy dỗ cả hai.

Viên Vũ Trinh không có kinh nghiệm, nàng nói với Đới Manh, "Madam, bây giờ tôi sẽ xịt thuốc lên cổ chân bị trẹo của cô, nếu ổn rồi thì cô nói với tôi một tiếng nhé."

Đới Manh chỉ hận không thể móc mắt mình ra để ném đến chỗ của Mạc Hàn, cô lo lắng cho vết thương của Mạc Hàn, nào có tâm tư nghe Viên Vũ Trinh nói gì, chỉ hừ một tiếng có lệ.

Mạc Hàn nhìn cây kim đã được khử trùng trong tay Madam Choi, dưới ánh đèn đêm, cây kim đang ánh lên một ánh sáng lạnh lẽo, Mạc Hàn không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Nào biết, Đới Manh đang bị giữ ở bên kia để bôi thuốc còn căng thẳng hơn cả Mạc Hàn, cô vươn cổ nhìn về phía Mạc Hàn, miệng không ngừng lải nhải: "Madam Choi, nhẹ tay một chút, có nghe không đấy? Chỉ cần lựa một góc nhô lên để đâm rồi để nước từ từ chảy ra là được, cô cẩn thận chút!"

"Tôi cảnh cáo cô! Nếu Mạc Hàn mà kêu đau một tiếng thì tôi sẽ đánh nát đầu cô đó!"

Mạc Hàn lén liếc nhìn Madam Choi, Madam Choi đúng là đã bị Đới Manh chọc đến nghiến răng nghiến lợi, Mạc Hàn thấy khớp hàm căng cứng và gân xanh nổi lên cả thái dương vì dùng sức của nàng, trong lòng có hơi lo lắng.

Nhưng dù có như vậy thì Madam Choi vẫn hành động vô cùng dịu dàng, cũng không làm đau nàng.

Nhưng miệng của Đới Manh thì như được lên dây cót, căn bản không có ý định dừng lại.

"Madam Choi, cô rốt cuộc có được không vậy hả? Cô không được thì để tôi làm!"

"Hàn Hàn của chúng tôi da mỏng thịt mềm, cô đừng làm người ta có sẹo gì đó nha!"

"Đau——" Mạc Hàn hít một hơi sâu, quả nhiên Đới Manh vẫn chọc tức Madam Choi rồi.

Trước khi Madam Choi lao đi, Mạc Hàn giả vờ tức giận để xoa dịu cơn phẫn nộ của nàng: "Đới Manh, em có thể câm miệng lại không hả?!"

"Ơ?" Đới Manh bị mắng, vẻ mặt ủy khuất nhìn Mạc Hàn, một câu cũng không dám nói.

"Nếu em còn tiếp tục làm ảnh hưởng đến việc chữa trị vết thương cho tôi của Madam Choi, tôi mới là người sẽ đánh nát đầu em đó!" Mạc Hàn quay đầu về phía Madam Choi, thế nên người kia không nhìn thấy Mạc Hàn vừa mắng vừa nháy mắt với Đới Manh.

Thấy Mạc Hàn nháy mắt với mình, Đới Manh lập tức phản ứng lại, vội trả lời: "Sorry! Sorry! Tôi im, tôi im ngay!"

Lúc này Madam Choi mới thả lỏng đôi tay đang cầm kim ra, Mạc Hàn sợ đến cả người đầy mồ hôi lạnh, sợ người kia giận đến mất khôn đâm cả kim vào tay mình, như vậy thì nàng sẽ thực sự bị Đới Manh hại chết.

Đới Manh lén lút lè lưỡi, tự trách mình quan tâm đến loạn, suýt chút nữa làm hại Mạc Hàn.

"Toi rồi——"

Đột nhiên, Viên Vũ Trinh ở bên cạnh chân cô hét lớn, dọa Đới Manh nhảy dựng cả lên.

"Dư Chấn, em hét lên làm cái gì vậy? Làm tôi sợ chết được!" Đới Manh xoa ngực nén giận nó, cúi đầu nhìn thì suýt nữa giận đến nổ phổi.

"Viên Vũ Trinh?! Em xịt hết cả chai thuốc lên chân tôi đó hả?!"

"Là vì Madam không kêu dừng mà!" Viên Vũ Trinh bị Đới Manh mắng, sợ đến ngồi bịch xuống đất, ủy khuất nói.

Đới Manh chỉ vào cổ chân bị xịt đến không ra gì của mình, "Ý em, đây là lỗi của tôi hả?"

"Không có......." Giọng nói của Viên Vũ Trinh rất nhỏ bé và yếu ớt.

Ôn Ôn còn đang ở bên cạnh xem náo nhiệt, không chê chuyện lớn mà còn bổ thêm một nhát: "Dư Chấn, cậu xịt nhiều như vậy, chân của Madam sẽ bị thối rữa mất!"

Đới Manh bị kẹp giữa hai tên dở hơi, sống không còn gì để luyến tiếc, Mạc Hàn ở bên kia âm cầm cười, bị ba người kia làm phân tâm, cơn đau do từ mụn nước cũng giảm không ít.

"Hàn Hàn," Đới Manh nhìn sang cầu cứu, "Chị còn cười sao? Tôi sắp bị hai tên ngốc này giết chết rồi!"

"Em cho là mình không ngốc sao?" Mạc Hàn hài hước nhìn ba người, hai mắt sáng như sao, cười lớn, "Tôi thấy ba người nên hợp thành một nhóm đi, gọi là Ba tên ngốc đại náo Tiêm Sa Chủy!"

Lấy khẩu cung xong, Đới Manh nhất quyết muốn đưa Mạc Hàn về nhà.

"Không cần đâu," Mạc Hàn kiên quyết từ chối, "Chân của em bị thương, tự mình bảo trọng đi được không?"

Đới Manh không bỏ cuộc, đến gần bên cạnh Mạc Hàn: "Này, chân trái không ảnh hưởng gì đến việc lái xe hết. Hơn nữa nó chỉ bị trẹo chút thôi chứ không có gãy xương. Thêm nữa, tên ngốc Dư Chấn kia xịt cả chai thuốc lên cho tôi, tôi đã sắp hết không chế được sức mạnh Hồng Hoang của chân trái mình rồi."

"Bớt nói nhảm lại đi!" Mạc Hàn trừng mắt nhìn nàng, Đới Manh lập tức ngừng nói, sau đó vô cùng đáng thương nắm lấy cánh tay không bị thương của Mạc Hàn, lắc nhẹ: "Hàn Hàn, cho tôi một cơ hội để thể hiện đi!"

"Cơ hội gì? Nghe không hiểu, nghe không hiểu!" Mạc Hàn lắc đầu, nhìn trời, bước về phía trước, đi thẳng về phía chiếc Toyota cũ kỹ của Đới Manh.

"Ngoài miếng nói không cần, cơ thể lại rất thành thật đấy!" Đới Manh cười thầm, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn ngạo kiều của Mạc Hàn lẩm bẩm.

Tuy nói Đới Manh cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện năng lực bạn trai của mình, nhưng nào biết ông bạn già của cô lại không trợ chút sức lực nào, mới vừa chạy đến dưới con dốc dài của biệt thự nhà Mạc Hàn thì bình xăng đã chạm đáy, làm gì cũng không nổ máy được.

Mạc Hàn nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ, ý nói tự mình lượng sức.

Đới Manh xấu hổ xoa cổ, cười làm lành nói: "À, tôi quên đổ xăng, có thể miễn cưỡng chạy đến được đây cũng đã làm khó nó rồi. Kể từ lần chị dùng nó để đua xe thì tôi phát hiện bình xăng của nó ngày càng ít với kém bền hơn."

"Ồ, vậy giờ em đang đổ lỗi cho tôi đấy à?"

"Nào có nào có," Đầu của Đới Manh như cái trống lắc, liên tục phủ nhận: "Ý tôi không phải vậy......"

"Vậy ý em là gì?"

"Ý tôi là......."

Mạc Hàn im lặng nhìn Đới Manh đỏ bừng cả mặt vì sốt ruột giải thích, tay chân luống cuống, cả người trông vô cùng bận rộn, không biết nàng bị một thế lực không xác định nào đó điều khiển, đột nhiên nghiêng người đến gần, hôn nhẹ lên đôi má đỏ bừng của Đới Manh.

CHU~


(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro