Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Số 9 đường Magazine Gap, vách núi, đảo Hồng Kông

Biệt thự Hoa Hồng

Không chờ Đới Manh đỏ mặt, Mạc Hàn cũng đã bị hành động của chính mình dọa sợ, mở cửa xuống xe như đang bỏ trốn, bước nhanh về phía nhà mình.

Đới Manh vội vàng xuống xe, đuổi theo giữ chặt Mạc Hàn nói: "Đừng đi nhanh như vậy, không phải Madam Choi nói chân của chị cũng có hơi bị trẹo sao?"

"Đừng chạm vào tôi!" Mạc Hàn hất tay cô ra, trong lòng có một ngọn lửa vô danh, nàng vội vã đi về phía trước.

Mặc dù Đới Manh có chút khó hiểu nhưng vẫn mơ hồ đoán được là vì tại sao. Nếu người kia đã không muốn đối mặt, vậy thì cô cũng có thể tiếp tục giả ngu, tránh cho cả hai đều xấu hổ.

"Hàn Hàn, chị vội về nhà thế." Giọng nói của Đới Manh vang lên ở sau lưng Mạc Hàn.

Mạc Hàn vẫn không giảm tốc độ lại, mất kiên nhẫn đáp lại, "Nói nhảm!"

"Vậy là chị nhặt được bảo bối rồi, thành tích điền kinh của tiểu Đới Manh đứng nhất Học Viện Cảnh sát vào năm đó đấy." Trong giọng nói của Đới Manh có chút tự hào, khiến MẠc Hàn không khỏi nhíu mày: "Thì liên quan gì tới tôi?"

Mạc Hàn vừa nói xong liền nhìn thấy Đới Manh bước đến trước mặt mình, quay lưng về phía nàng, hai tay ngược về sau ôm hai chân nàng, sau đó đứng dậy, chờ đến khi Mạc Hàn phản ứng kịp thì bản thân đã ngồi vững trên lưng Đới Manh rồi.

"Này! Em cõng tôi làm gì vậy hả?" Mạc Hàn chống cự, vặn vẹo cơ thể, ai ngờ Đới Manh lại giữ quá chặt, căn bản không thể thoát được.

"Này! Thả tôi xuống!" Mạc Hàn giơ tay cao lên, hai tay vòng quanh cổ Đới Manh thì lại rất dịu dàng.

"Nếu không thả thì tôi đánh tôi thiệt đó!"

"Không thả không thả, muốn đánh chỗ nào cũng được." Tâm trạng của Đới Manh rất tốt, giọng điệu của tăng lên vài mức.

"Em, tên vô lại này......"

Ba chữ "tên vô lại" được nói bằng giọng yếu ớt nhẹ nhàng nhưng vẫn lọt vào tai của Đới Manh. Đới Manh chỉ cảm thấy lời này khiến chân mình mềm nhũn, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng phải bình tĩnh, không thì chân mềm làm ngã tiểu tổ tông trên lưng, cô sẽ đau lòng chết mất.

Trên người Đới Manh thoang thoảng mùi hoa anh đào, hương thơm nhè nhẹ, bao bọc Mạc Hàn trong một tấm lưới mềm mại thoải mái, dù biết rõ tấm lưới này sẽ vây nhốt mình lại không muốn rời đi, dù cho sau đó có những sự vô định đáng sợ, nhưng lúc này Mạc Hàn không muốn quan tâm đến nó.

Cảm thấy người trên lưng đã không còn giãy giựa nữa, Đới Manh thầm thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhếch môi, cổ chân vốn đau nhức nặng nề như chì lúc này đã không còn đau nữa, đi đường cũng ngập tràn sức lực. Thế nhưng, Đới Manh hy vọng con dốc dài dẫn đến nhà của Mạc Hàn sẽ càng dài càng tốt, dài đến mức không có đích đến, dài đến cả đời mới được.

"Đới Manh à......" Giọng nói mềm mại như sáp của người trên lưng vang lên, vô cùng thuận tai, Đới Manh say mê một lúc mới muộn màng đáp lại:

"Hửm?"

Mạc Hàn nhẹ nhàng gác cằm lên vai Đới Manh, hơi tựa đầu vào cổ cô, nhắm mắt lại tận hưởng hương thơm yên lòng khá giải thích trên tóc cô, lẩm bẩm: "Đồ đại ngốc!"

Nói xong, Mạc Hàn siết chặt vòng tay của mình, kéo cả hai lại gần nhau hơn.

Số 213 đường Nathan, Cửu Long

Trụ sở cảnh sát phân khu Tiêm Sa Chủy

Phòng trinh sát

Mấy ngày qua, bầu trời luôn xám xịt, áp suất không khí ngột ngạt đến mức làm người ta không thở nổi. Bây giờ mây cuối cùng đã phủ đầy trời, gió mát thổi qua, có chút dấu hiệu sắp mưa.

"Cảm tạ trời đất, Tiền Thiếu vẫn ổn." Mạc Hàn kích động đặt điện thoại xuống, tuyên bố: "Tiêu Âm tỷ gọi điện báo, hiện tại Tiền Thiếu đã qua cơn nguy kịch."

"Quá tuyệt vời!" Đại C phấn khích đập bàn.

Tôn Nhuế thậm chí còn quên mất mình đang cầm báo cáo, hai tay giơ lên ném báo cáo vào không trung, những tờ giấy A4 lần lượt rơi xuống, "Đã nói Tiền Thiếu phúc lớn mệnh lớn, chắc chắn sẽ không có chuyện gì mà!"

Tiểu Ngải Tư Tư cũng vui vẻ ôm nhau cười.

Vân tỷ đang đùa nghịch chậu cây sắp chết của Đới Manh, mặc dù im lặng không nói gì nhưng Mạc Hàn vẫn nhìn thấy rõ ràng Vân tỷ đang nhe răng cười.

Trong lúc mọi người đang reo hò, Đới Manh đẩy cửa bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng: "Lại có thêm một thi thể bị phân xác được tìm thấy tại Trường Trung học Tín Nghĩa, Thiên Thủy Vi, quận Nguyên Lãng. Hiện trường chỉ có đầu và tứ chi, phần ngực và bụng thì đã không cánh mà bay. Tương tự, bên dưới xác chết có một lớp hoa hồng đỏ."

"Trời ạ!" Mạc Hàn khó tin che miệng mình lại, "Hung thủ của vụ án này càng ngày càng tàn nhẫn!"

Đới  Manh gật đầu với Mạc Hàn, sau đó trầm giọng nói: "Tôn Nhuế, Đại C, hai người đến hiện trường hỗ trợ người của bên Pháp y, giúp vận chuyển vật chứng về đây nguyên vẹn. Tiểu Ngải Tư Tư thì đến Trường Trung học Tín Nghĩa điều tra thân phận của người chết, không được bỏ sát bất cứ ai khả nghi, hơn nữa còn phải chú ý xem gần đây người chết có tiếp xúc với bác sĩ hay y tá nào không."

"Yes  Madam!"

"Mạc Hàn, Vân tỷ, hai người đi với tôi. Người báo án có chuyện muốn nói với chúng ta."

"Được."


Số 213 đường Nathan, Cửu Long

Trụ sở cảnh sát phân khu Tiêm Sa Chủy

Phòng thẩm vấn

Mạc Hàn đưa một ly trà sữa nóng đến trước mặt cô gái đang run rẩy vì sợ hãi, trong mắt có ý cười, dịu dàng nói: "Uống đi, để làm an ủi cũng được."

Cô gái gật đầu bày tỏ sự cảm kích với Mạc Hàn, hai tay cầm ly trà sữa lên nhấp một ngụm rồi đặt sang một bên, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn Madam!"

"Không khách khí! Bạn học, em tên gì?"

"Abby."

Mạc Hàn tiếp tục an ủi: "Abby, em yên tâm, cảnh sát chúng tôi sẽ dốc toàn lực để đảm bảo an toàn cho em. Vì vậy em có thể nói cho chúng tôi tất cả những gì em biết, như vậy thì cảnh sát mới có thể nhanh chóng phá án, đưa hung thủ ra trước công lý."

"Tôi có thể đi vệ sinh trước được không? Sorry Madam, tôi có hơi căng thẳng."

Mạc Hàn thầm thở dài: "Không sao cả, tôi sẽ đi cùng với em."

Đới Manh và Vân tỷ ngồi trong phòng quan sát, vẻ mặt nặng nề, lúc Mạc Hàn đưa Abby đi vệ sinh thì hai người mới nói chuyện.

"Đội trưởng Đới, Sir Diệp đã thú nhận về việc tấn công Tiêu Âm tỷ, thừa nhận rằng mình đã mơ ước vẻ đẹp của Tiêu Âm tỷ từ lâu nên mới làm chuyện tối qua, em cảm thấy mức độ đáng tin của nó là bao nhiêu!"

"0!" Đới Manh trả lời rất thẳng thắn: "Tiêu Âm tỷ và Diệp Thịnh chưa bao giờ gặp nhau, thậm chí chị ấy còn chẳng biết anh ta là ai. Diệp Thịnh rất xảo quyệt, mục đích của con cáo già này không phải là Tiêu Âm tỷ, là bằng chứng mà Tiêu Âm tỷ đã tìm được. Khi tấn công Mạc Hàn, anh ta đã cố ý phóng hỏa phòng khám nghiệm tử thi, mặt ngoài thì nhìn như muốn đốt chết Mạc Hàn, nhưng mục đích thực sự chính là muốn đốt quách chứng cứ đi cho xong."

Vân tỷ khẽ nhíu mày, nghi ngờ nói: "Nhưng chứng cứ có thể được xác lập lại, cho dù có bị đốt thì chỉ cần Tiêu Âm tỷ còn sống, mọi việc anh ta đã làm sẽ trở nên vô nghĩa mà."

"Vậy xem ra, kế hoạch ban đầu của Diệp Thịnh là giết Khổng Tiếu Ngâm, sau đó tiêu hủy chứng cứ, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, Mạc Hàn đã đến kịp để cứu Khổng Tiếu Ngâm, không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể hủy chứng cứ trước rồi lại nghĩ cách khác. Vậy nên, Diệp Thịnh và vụ án phân xác hàng loạt gần đây có liên quan đến nhau, cho dù anh ta không phải là hung thủ thì rất có thể cũng là đồng phạm."

"Đội trưởng Đới, tôi có hơi không hiểu. Vì Khổng Tiếu Ngâm không biết Diệp Thịnh nên Diệp thịnh đã không đuổi theo cô ấy khi cô ấy bỏ trốn. Khổng Tiếu Ngâm đã làm việc cho Phòng Pháp y của Cục Giám chứng nhiều năm như vậy rồi cũng không quen biết Diệp Thịnh của EU (Đội Xung phong), vậy thì Đội phó Mạc mới đến Phòng Trinh sát không lâu, theo lý thuyết mà nói thì cô ấy cũng không quen biết Diệp Thịnh, vậy sao Diệp Thịnh lại quyết tâm muốn giết cô ấy như vậy?"

Đới Manh ngẩn người, nhanh chóng nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó.

Lúc đó Diệp Thịnh nấp trong tòa nhà cũng có thể nhắm bắn vào Khổng Tiến Ngâm, vậy tại sao lại chỉ muốn bằn Mạc Hàn đang ở gần hơn?

"Chẳng lẽ Đội phó Mạc và Diệp Thịnh, quen biết nhau?" Vân tỷ chần chừ nhìn Đới Manh.

Sắc mặt của Đới Manh tối sầm, ngón tay gõ gõ cằm: "Nhưng trong khẩu cung của Mạc Hàn không nhắc gì đến việc có quen biết Diệp Thịnh."

Lúc này, cửa phòng thẩm vấn lại mở ra, Mạc Hàn và Abby đi vào, sắc mặt của cô gái kia trông thoải mái hơn rất nhiều, xem ra lời an ủi của Mạc Hàn cũng khá có hiệu quả.

"Vân tỷ, chuyện này trước tiên đừng nói với bất kỳ ai, em tự có chừng mực." Đới Manh thấp giọng nói.

"Đã hiểu." Tưởng Vân nhìn về phía phòng thẩm vấn chung với Đới Manh, vẻ mặt có chút phức tạp.

"Madam! Tôi biết, các chị chắc chắn sẽ không tin mấy chuyện mà tôi sắp nói, nhưng tôi vẫn muốn nói ra. Kể từ sau chuyện của Cindy......"

"Khoan đã!" Mạc Hàn giật mình, ngắt lời nàng: "Em biết Cindy sao?"

Không chỉ Mạc Hàn, Đới Manh trong phòng quan sát cũng lo lắng đứng dậy.

Abby rưng rưng nước mắt, cô bé nức nở tiếp tục nói: "Thật không dám giấu diếm Madam. Cindy, Dora, thêm cả Nancy vừa mới gặp chuyện không may nữa, chúng tôi từng học cùng trường và là chị em thân thiết nhất của nhau. Là người kia đã trở lại! Chắc chắn là cô ta đã quay trở lại! Nếu không thì tại sao Cindy và Dora lại xảy ra chuyện được? Tôi chắc chắn sẽ là người tiếp theo. Madam, chị phải cứu tôi, tôi còn trẻ, tôi không muốn chết, tôi thực sự không muốn chết. Cô ta quay trở lại rồi, chắc chắn đã quay trở lại rồi!" Abby bắt đầu nói năng lộn xộn.

Abby đột nhiên mất khống chế cảm xúc, ôm đầu khóc nửa nở, Mạc Hàn nhanh chóng đứng dậy đi tới ôm lấy nàng nói: "Abby, không sao cả, chúng tôi chắc chắn sẽ bảo vệ em, em phải tin tưởng chúng tôi!"

Một lúc lâu sau Abby mới ngừng khóc, ngắt quãng kể lại câu chuyện của những cô gái kia.

"Cách đây hơn một năm, bốn người chúng tôi cùng học tại Trường Trung học Tín nghĩa, lúc đó bốn chúng tôi như hình với bóng, luôn cùng nhau ca hát nhảy múa, các bạn học cùng lớp bắt đầu ồn ào nói, sao chúng tôi không hợp thành một nhóm, đăng cách video hát nhảy lên mạng, nếu được người tìm kiếm tài năng phát hiện thì có thể ra mắt. Bốn người chúng tôi lúc ấy rất hào hứng, bắt đầu thực hiện chuyện này. Rất nhanh sau đó, chúng tôi quyết định đặt tên nhóm là Sunshine, các bạn học trong lớp bàn tán rất sôi nổi, thể hiện hứng thú rất lớn với chúng tôi. Cứ như thế, chúng tôi tập ca hát nhảy múa với sự cổ vũ của các bạn học, nhanh chóng có một vài video được đăng lên mạng, dần dần cũng có chút nhiệt độ."

Abby nói xong miệng có chút khô, nàng cầm lấy ly trà sữa nhấp một ngụm rồi nói tiếp: "Lúc đó chúng tôi rất nở mày nở mặt, trở thành ngôi sao lớn trong trường, rất nhiều bạn học chạy đến trò chuyện với chúng tôi, thậm chí còn xin chữ ký nữa.  Thời gian vui vẻ không được lâu, đột nhiên có một nữ sinh chuyển đến lớp. Cô ấy xinh đẹp, ít nói, học giỏi, thế nên lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người. Rất nhanh sau đó, tất cả sự chú ý của chúng tôi đều bị dời đi và tập trung vào cô gái có sức tồn tại trông không nhiều kia. Sunshine chúng tôi đột nhiên bị bỏ rơi, chúng tôi nhất thời khó thích ứng kịp, vì không còn cảm thấy mình được chú ý trong một thời gian dài nữa nên rất khó chịu, chúng tôi dần căm ghét với cô học sinh chuyển trường kia."

"Quả bom châm ngòi cho mâu thuẫn giữa chúng tôi chính là bữa tiệc Giáng sinh. Để lấy lại sự nổi tiếng cho Sunshine, chúng tôi ngày đêm luyện tập, chỉ chờ để thi tài năng trong bữa tiệc Giáng sinh và lấy lại ánh hào quang trước đây của mình. Ai ngờ học sinh chuyển trường bình thường không chúng tiếng tăm gì cũng tham gia thi đấu, kỹ thuật nhảy múa hoàn toàn đánh bại chúng tôi, không chút nghi ngờ gì khi tiếng vỗ tay của cả trường đều dành cho cô ta, Sunshine hoàn toàn bị quên lãng."

"Không cam lòng, chúng tôi không cam lòng khi cứ như vậy mà thua, vì vậy càng luyện tập chăm chỉ hơn. Nhưng chị biết không? Có một số thứ là thiên phú, chúng tôi càng cố gắng thì càng hiểu rõ khoảng cách giữa mình và thiên tài có bao nhiêu xa. Những buổi luyện tập bất chấp ngày đêm của chúng tôi như sự giãy chết trong mắt các bạn học, chúng tôi bắt chước điệu nhảy của cô ta thì cũng chỉ là bắt chước bừa mà thôi. Cứ như thế, Sunshine chúng tôi đã trở thành một vở kịch nhảy hài hước không đáng một đồng. Vì vậy, chúng tôi nghĩ đến việc trả thù."

"Trả thù?"

"Đúng vậy Madam, chúng tôi bắt đầu bắt nạt cô ta, đánh mắng cô ta ở những nơi mà giáo viên và bạn học không nhìn thấy. Không biết có phải là vì tính cách quá yếu đuối hay không, cô ta chưa từng nói chuyện bắt nạt này với ai. Không nói cũng tốt, chúng tôi liền tra tấn cô ta nặng nề hơn. Cho đến một ngày bị Miss Cheung cô Trương phát hiện, chúng tôi mới biết được, hóa ra cô Trương chính là mẹ của cô học sinh chuyển trường đó."

"Ngày ấy, cô Trương gọi bốn người chúng tôi lên sân thượng, vốn muốn khuyên bảo chúng tôi không nên bắt nạn bạn cùng lớp, nhưng Nancy luôn không hài lòng với dáng vẻ vô tội vô hại của hai mẹ con họ, thế nên đã cãi nhau với cô Trương, cảm xúc kích động, trong lúc xô đẩy, bốn người chúng tôi......"

Nói đến đây, Abby đột nhiên nghẹn ngào, dường như không dám nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, vùi mặt mình thật sâu vào hai tay.

Đới Manh rít lên, quay đầu hỏi Tưởng Vân: "Một năm trước, Trường Trung học Tín Nghĩa đã có một giáo viên chết vì nhảy lầu nhỉ?"

Vân tỷ gật đầu nói: "Đúng, họ Trương."

"Lúc ấy kết án như thế nào?"

"Được cho là tự sát. Khi đó truyền thông khắp nơi đưa tin vị giáo viên họ Trương này đã dùng thuốc chống trầm cảm trong thời gian dài, ngày đó đột nhiên mất kiểm soát và lên sân thượng muốn nhảy lầu tự sát. Có bốn học sinh cảm thấy giáo viên của mình không ổn nên đuổi theo lên sân thượng để can ngăn, không ngờ cô Trương lại như nổi điên, muốn kéo theo học sinh nhảy cùng. Điều này cũng giải thích được tại sao lại có vết cào xuất hiện trên người vài học sinh."

"Thì ra là thế, cô Trương đúng là đã chết oan uổng mà!" Đới Manh quay đầu nhìn Abby sau tấm kính một chiều, ánh mắt mất dần vẻ ấm áp, lạnh lùng nói: "Thế nên, em vẫn luôn đồng ý với học thuyết "Nhân chi sơ tính bản ác" của Tuân Tử. Mọi tội ác đều xuất phát từ tư tưởng xấu xa bẩm sinh của con người, giống như sự ghen tị và kiêu ngạo vô nghĩa của những cô gái này, không ai dạy cho trẻ em cách ghen tị với người khác cả, nhưng đáng tiếc là hầu như mỗi người đều có lòng đố kỵ không biết khi nào sẽ bùng nổ. Vân tỷ, chị có thể tưởng tượng được, nếu không có sự ràng buộc về pháp luật và đạo đức thì một thế giới người không phải là người sẽ như thế nào không?"

"Đới Manh, hôm nay em cảm khái có hơi nhiều đấy." Vân tỷ tạm dừng: "Nhưng tôi đồng ý với cách nói của em."

Được sự động viên của Mạc Hàn, Abby cuối cùng cũng lấy hết can đảm thừa nhận: "Chúng tôi đã vô tình đẩy cô Trương xuống sân thượng, lúc đó chúng tôi đều rất sợ hãi, Cindy còn tè ra quần vì sợ. Lúc ấy Nancy là người tỉnh táo nhất, cậu ấy nói nếu cảnh sát có hỏi thì phải khẳng định rằng cô Trương bị trầm cảm và muốn nhảy, chúng tôi đi lên ngăn cản, kết quả cô Trương nổi điên muốn kéo chúng tôi nhảy cùng, chúng tôi liều mạng giãy dụa mới thoát được."

"Các em nói thế, cảnh sát không nghi ngờ gì sao?" Mạc Hàn hỏi.

"Nancy nói như vậy là vì có lần nhìn thấy cô Trương uống thuốc chống trầm cám. Tâm lý của dì Nancy không được tốt, cậu ấy nhận ra được loại thuốc đó."

"Thế nên, em nói cô ta đã quay trở lại, ý của em là cô Trương sao?" Mạc Hàn không ngờ cô gái trẻ trước mặt mình lại có tội ác như vậy, không khỏi lắc đầu.

"Là cô ta, cô ta đã trở lại rồi, thật sự đã trở lại rồi!" Nhắc đến chuyện này, Abby lại đột nhiên trở nên kích động.

"Cô Trương đã chết, sao có thể trở lại được?" Mạc Hàn chất vấn.

Abby sợ hãi, "Những bông hồng dưới người Cindy, Dora và  Nancy chính là Vườn Địa Đàng đỏ mà cô Trương yêu quý nhất khi còn sống!"

Lúc này, cửa phòng thẩm vấn bất ngờ mở ra, Đới Manh đột nhiên xông vào nắm chặt lấy cổ tay của Abby, lớn tiếng hỏi: "Nói! Tên của cô học sinh chuyển trường đó là gì?"

Abby rõ ràng đã bị sự xuất hiện đột ngột của Đới Manh dọa sợ, nàng thậm chí còn không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của Đới Manh, cổ tay càng bị nắm thì càng đau, nàng chỉ có thể nhanh chóng nói tên ra để được giải thoát.

"Trương...... Trương Ngữ Cách!"


(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro