Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Doctor Wong, Hoàng Lập Văn!"

Đới Manh và Mạc Hàn gần như đồng thanh bật ra cái tên này.

"Không ngờ lại là anh ta." Mạc Hàn vẻ mặt khó tin, lắc đầu, kinh ngạc nói: "Doctor Wong hiền lành lại là người làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, đúng là khó tin mà."

Đới Manh lạnh lùng liếc nhìn Abby, thẳng thừng nói: "Hận thù sâu sắc như thế, không có gì đáng ngạc nhiên cả."

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Mạc Hàn, Đới Manh hỏi ngược lại: "Nếu, Mạc Hàn, nếu người mà chị yêu bị giết, nhưng hung thủ cắn ngược lại nói mình là nạn nhân. Vì không có chứng cứ cụ thể nên pháp luật không giúp được chị, dư luận lại nghiêng về một bên mạnh mẽ ủng hộ hung thủ giết người thực sự. Mạc Hàn, nếu là chị, chị sẽ làm gì?"

Không biết có phải là Mạc Hàn nhìn lầm hay không, nhưng nàng đã thực sự nhìn thấy một chút uy hiếp trong ánh mắt đang nhìn mình của Đới Manh, trong lòng dâng lên một tia cay đắng khó hiểu.

Mạc Hàn bình tĩnh trở lại, kiên cường đối diện với Đới Manh: "Nếu là tôi, tôi nghĩ mình sẽ dành cả đời để tìm ra chứng cứ và tống hung thủ thực sự vào tù."

Khóe mắt Đới Manh giật nhẹ theo phản xạ, sau đó nở một nụ cười như thường lệ, gật đầu nói: "Rất tốt, rất tốt, đây chính là sự khác biệt của người bình thường với kẻ sát nhân. Xét trên mức độ nghiêm trọng của vụ án phân xác này, hung thủ có lẽ là một người sống nội tâm, nghiêm túc, điềm tĩnh, kiên nhẫn và thậm chí còn có chút hoang tưởng. Hầu hết những người như thế đều có vẻ ngoài nhã nhặn, khiêm tốn, đối nhân xử thế gần như hoàn hảo. Hơn nữa rất nhiều người đều có chỉ số thông minh và học thức cao, mặt ngoài thì lộng lẫy làm bao người hâm mộ, nhưng thật ra bên trong đã vỡ nát từ lâu. Bên ngoài càng hoàn hảo bao nhiêu thì bên trong càng khiếm khuyết bấy nhiêu. Tôi nghĩ, miêu tả này rất phù hợp với Hoàng Lập Văn."

"Điều quan trọng nhất là," Mạc Hàn bổ sung: "Hoàng Lập Văn là bác sĩ, hiểu rõ nhất về cấu trúc cơ thể con người, thế nên phân tách cơ thể không phải việc gì khó đối với anh ta."

"Như vậy thì," Đới Manh trầm ngâm nói: "Tiêu Âm tỷ nói vụ án phân xác hàng loạt này không chỉ do một người gây ra, hung thủ còn có đồng phạm, chẳng lẽ là......."

"Là ai?" Mạc Hàn nhìn Đới Manh với ánh mắt đầy mong đợi, chờ câu trả lời từ miệng cô.

"Diệp Thịnh? Sir Diệp?" Đới Manh thử nói ra một cái tên.

Mạc Hàn quả nhiên giật mình, "Anh ta sao?"

Phản ứng của Mạc Hàn bị Đới Manh nhìn thấy hết, tâm trạng có phần phức tạp, nói tiếp: "Sao thế? Có vấn đề gì sao?"

"Không có." Mạc Hàn cố ý tránh ánh mắt của Đới Manh.

Tưởng Vân ở trong phòng quan sát cẩn thận theo dõi cuộc trò chuyện này, thầm nghĩ quả nhiên Mạc Hàn và Diệp Thịnh có quen biết nhau từ trước, xem ra mọi chuyện cũng không đơn giản như nàng đã nghĩ.

Tưởng Vân không khỏi đổ mồ hôi trong lòng thay cho Đới Manh.

Đới Manh vờ như không chú ý đến vẻ mặt mất tự nhiên của Mạc Hàn, chỉ vỗ vai Mạc Hàn nói: "Việc này không nên chậm trễ, chị chuẩn bị chút, tôi đi xin lệnh bắt giữ Hoàng Lập Văn!"

"Ôi không," Đới Manh đột nhiên nhớ đến gì đó, hoảng hốt nói: "Không phải sáng nay Loan Loan nói sẽ giúp chị đến chỗ Doctor Wong lấy thuốc trị bỏng sao? Mau báo Loan Loan tránh xa Hoàng Lập Văn! Thi thể của Nancy đã được phát hiện lâu rồi, hẳn là bây giờ các đài truyền hình đều đang phát sóng về chuyện này."

Đới Manh đột nhiên cúi người xuống hỏi Abby, "Cô có bị phóng viên chụp trúng không?"

Mạc Hàn lo lắng nhìn chằm chằm vào Abby, trong lòng thầm cầu nguyện đừng có, ngàn vạn lần đừng bị chụp trúng.

"Xong rồi!" Abby tuyệt vọng đáp: "Khi đó phóng viên vây quanh tôi, tôi không có thời gian để che mặt, bọn họ chắc chắn đã chụp được tôi rồi! Bác sĩ Hoàng chắc chắn sẽ biết tôi là người báo án!"

Mạc Hàn suy sụp ngồi xuống ghế, thở một hơi thật dài, dường như có chút choáng váng.

Đới Manh có chút khó hiểu trước hành vi bất thường của Mạc Hàn, nếu Mạc Hàn thực sự đúng như những gì cô đã nghĩ thì không nên có phản ứng theo bản năng như vậy mới đúng. Càng nghĩ càng phiền, trong lòng Đới Manh căng thẳng, thay vì do dự thì không bằng nhanh chóng quyết định đánh cược một phen, cô vỗ vai Mạc Hàn động viên: "Vẫn còn thời gian, nhanh chóng gọi điện cho Loan Loan, bảo em ấy đừng đến gần Hoàng Lập Văn!"

"Được." Mạc Hàn lấy điện thoại ra gọi cho Khâu Hân Di.

"Alo?" Cuộc gọi được kết nối, là giọng của Khâu Hân Di, Mạc Hàn thầm cảm tạ trời đất, lúc này mới có thể yên lòng.

"Alo Loan Loan, chị là Mạc Hàn đây, bây giờ chị nói, em nghe thôi không cần phải trả lời đâu. Bây giờ tụi chị đang nghi ngờ Doctor Wong Hoàng Lập Văn chính là hung thủ của vụ phân xác hàng loạt, nếu bây giờ em đang ở cạnh anh ta thì tìm một cái cớ ra ngoài trước đi có hiểu không?"

Bên phía Khâu Hân Di im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên có một giọng nam từ tính vang lên: "Đúng là bây giờ Khâu tiểu thư đang ở cạnh tôi, nhưng đáng tiếc là, cô ấy không cách nào thoát được cả."

"Hoàng Lập Văn?" Mạc Hàn quá sợ hãi, tay run lên suýt nữa làm rớt điện thoại, nàng vội vàng nhìn Đới Manh cầu cứu.

Đới Manh an ủi Mạc Hàn, lấy điện thoại từ tay nàng áp vào tai mình, đồng thời ra hiệu với Vân tỷ trong phòng quan sát, nghe được tiếng gõ kính từ bên trong rồi Đới Manh mới lên tiếng: "Xin chào Doctor Wong, tôi là Đới Manh, CID của Trụ sở Cảnh sát khu Tiêm Sa Chủy. Nếu có chuyện gì thì anh có thể nói với tôi."

"Xin chào Madam, cô đột nhiên khách khí như vậy làm tôi có chút sợ hãi đấy." Hoàng Lập Văn cười như không cười nói.

"Doctor Wong là người có văn hóa, tôi tin anh sẽ không làm khó Khâu tiểu thư." Đới Manh cố gắng nói chậm hết sức có thể để kéo dài thời gian, vì cô không xác định được Vân tỷ có đang liên lạc với Từ Tử HIên để hỗ trợ định vị hay không.

Có tiếng bước chân và tiếng xích kéo lê trên sàn xi măng phát ra từ trong điện thoại, "Khâu tiểu thư, Madam muốn nghe giọng của cô."

"Không cần phải  lo cho em, mau bắt tên mặt người dạ thú này, đừng để hắn ta đi hại người!"

"Chát!" Một tiếng tát giòn giã vang lên, tim Đới Manh không khỏi thắt lại.

"Hoàng Lập Văn, xin đừng làm khó Loan Loan, nếu anh có yêu cầu gì thì cảnh sát sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn anh, nhưng xin anh hãy bảo đảm sự an toàn của con tin."

"Đương nhiên rồi," Hoàng Lập Văn cười khẽ, "Tay của tôi chỉ biết cứu người, không biết giết người."

"Thật sao? Vậy Cindy, Dora, Nancy thì sao?" Đới Manh cười lạnh.

"Madam không hiểu, tôi đang giúp bọn họ chuộc tội, tôi đang cứu vớt những đứa trẻ lạc lối đấy."

Lúc này, cửa kính của phòng quan sát lại bị gõ nhẹ, xem ra Từ Tử Hiên đã tìm được vị trí của Hoàng Lập Văn và Khâu Hân Di, Đới Manh cũng không lãng phí thêm thời gian, vội vàng nói: "Vậy điều kiện của Doctor Wong là gì?"

"Thẳng thắn lắm, Hoàng Lập Văn tôi thích người thẳng thắn nhất trên đời này, điều kiện của tôi rất đơn giản."

"Là gì?"

"Chính là cô, Đới Manh! Madam, tôi tin là chỉ trong 2 phút ngắn ngủi qua, cô đã tìm được tọa độ của tôi rồi. Nếu cô không muốn Khâu tiểu thư gặp chuyện thì cô nên đến đây một mình đi, tôi chào đón cô mọi lúc."

Điện thoại vang lên tiếng bíp, Hoàng Lập Văn đã cúp máy.

"Không được!" Mạc Hàn đột nhiên kích động nói: "Tôi không cho phép em đi một mình! Như vậy quá nguy hiểm! Hoàng Lập Văn một tay giết ba người, tâm lý lại biến thái, tôi không thể để em mạo hiểm được!"

Đới Manh hơi nghiêng đầu, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng dày đặc, rốt cuộc Mạc Hàn đang nghĩ gì?

"Nhưng điều kiện mà Hoàng Lập Văn đưa ra là tôi, nếu tôi không đi thì Loan Loan sẽ gặp nguy hiểm."

"Vậy tôi đi với em." Mạc Hàn chưa bao giờ náo loạn như vậy.

"Không được," Đới Manh thẳng thừng từ chối: " Tôi muốn giảm thiểu rủi ro hết mức có thể, tự mình đi là phương án có hệ số rủi ro thấp nhất."

"Không được, Đới Manh. Em nghe tôi nói, em không được đi!" Mạc Hàn nắm chặt lấy cổ tay của Đới Manh không cho cô đi, Đới Manh kinh ngạc nhìn về phía nàng, Mạc Hàn thế nhưng lại lo lắng đến bật khóc......


Tiêm Sa Chủy, Cửu Long

Star House, số 3 đường Salisbury

Tòa giữa, 13F

Đới Manh nhanh chóng tìm được nơi ẩn náu của Hoàng Lập Văn, đó là một tòa nhà tập thể gần tháp đồng hồ trên tuyến đường sắt Cửu Quảng cũ.

Cửa được khép hờ, Đới Manh không dám liều lĩnh xông vào, chỉ có thể dùng tường làm vật chắn, vươn một tay từ từ đẩy cửa mở ra, kiểm tra xem gần cửa có mai phục hay không rồi rút súng ra lập tức luồn người vào trong, nhanh chóng đưa súng qua lại kiểm tra xung quanh nhưng không tìm thấy được dấu vết của bất cứ ai.

Đới Manh nhìn một vòng, phát hiện kết cấu của căn hộ này rất kỳ lạ, vừa bước vào thì cô đã được chào đón bởi một căn phòng vuông không có đồ đạc hay vật dụng trang trí gì, phù hợp với tiếng dây xích bị kéo lê trên sàn xi măng mà cô tình cờ nghe được trong điện thoại. Đối diện với cô  là hai cánh cửa nằm cạnh nhau, cửa đóng chặt, Đới Manh đoán không được Hoàng Lập Văn đang nấp sau cánh cửa nào để quan sát mình.

Trong lúc do dự, giọng nói của Hoàng Lập Văn đột nhiên vang lên từ  phía sau cánh cửa thứ nhất: "Madam quả nhiên vừa có can đảm vừa có trí thức, nói đến một mình liền đến một mình, nhưng trước khi vào đây thì làm phiền Madam đặt súng xuống phần đất ở trung tâm của sảnh lớn. Madam là người thông minh, người thông minh thì sẽ không dùng mấy mánh khóe nhàm chán vô nghĩa, mọi hành vi của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi."

Đới Manh nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, quả nhiên phát hiện một camera theo dõi ở trong góc, không khỏi cười nhẹ: "Doctor Wong đúng là chịu chi mà."

"Chê cười rồi." Hoàng Lập Văn nói: "Vậy, xin Madam làm theo!"

Đới Manh cúi người, đặt súng xuống đất rồi dùng sức đẩy đi, súng xoay mấy vòng rồi vững vàng dừng lại ở giữa sảnh lớn.

"Quá đẹp!" Hoàng Lập Văn không tiếc lời khen, "Tôi rất khâm phục thân thủ của Madam."

Đới Manh đặt súng sang một bên, đi thẳng đến cánh cửa thứ hai, cười nói: "Tôi cũng rất khâm phục sự bí ẩn của Doctor Wong."

Sau đó, Đới Manh dùng sức đá tung cửa, Hoàng Lập Văn và Khâu Hân Di quả nhiên đang ở trong căn phòng thứ hai.

Có một chiếc ghế được đặt ở giữa phòng, Khâu Hân Di bị trói tay vào sau lưng ghế, miệng bị nhét một chiếc khăn, không thể phát ra tiếng. Khi nàng nhìn thấy Đới Manh xuất hiện ở cửa liền vội vàng lắc đầu, có thể mơ hồ nghe được nàng đang nói: "Đi mau! Đừng lo cho em!"

Hoàng Lập Văn vỗ tay nói: "Madam, tôi không thể không khen cô, rõ ràng tiếng của tôi phát ra từ trong căn phòng đầu tiên, sao cô lại trực tiếp lựa chọn căn phòng thứ hai!"

"Bởi vì tôi thích số chẵn."

"Hả?"

Đới Manh xua tay cười: "Đùa thôi, để giảm bớt bầu không khí căng thẳng ấy mà. Nếu phải nói tại sao lại chọn căn phòng thứ hai, vậy tôi phải hỏi Doctor Wong trước, tại sao trong cả căn hộ lại chỉ có cánh cửa này được sơn trắng?"

Hoàng Lập Văn chỉ cười không nói gì, Đới Manh tiếp tục: "Là vì Doctor Wong muốn dùng nước sơn trắng để che giấu một số thứ."

"Ồ? Cô nói thử xem là thứ gì đi."

"Là dây điện." Đới Manh chỉ vào màn hình theo dõi trong phòng của Hoàng Lập Văn, nói: "Nếu tôi nhớ không lầm thì thiết bị theo dõi này được sử dụng trong phòng xét nghiệm X-quang của bệnh viện."

Hoàng Lập Văn ngạc nhiên nói "Sao đến cái này mà cô cũng biết thế?"

"Vì tôi đã từng uống thuốc cản quang để làm xét nghiệm x-quang, đây là thiết bị của phòng xét nghiệm kiểu cũ, hệ thống kết nối nội bộ của nó không phải là loại không dây nên nếu Doctor Wong muốn đặt loa ở phòng đầu tiên thì phải kéo dây, dây thì chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ thấy nên mới phải sơn trắng, không nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện ra được."

"Madam thật thông minh, thông minh đến mức tôi bắt đầu không nỡ giết cô." Hoàng Lập Văn đột nhiên giơ súng lên, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào giữa hàng lông mày của Đới Manh.

Đối mặt với khẩu súng lục có thể giết chết mình bất cứ lúc nào, Đới Manh vẫn không thay đổi sắc mặt: "Tôi và Doctor Wong chưa từng có thù oán gì với nhau, gần đây cũng không có thù hận gì, tại sao lại muốn giết tôi?"

"Giết cô, chỉ để thực hiện lời hứa với một người mà thôi." Hoàng Lập Văn vừa nói vừa kéo chốt an toàn, sau đó tiến lên vài bước, đặt họng súng áp sát vào giữa trán Đới Manh, "Xin lỗi Madam, có trách thì chỉ trách cô đã đắc tội với người khác."

"Anh có biết," Đới Manh mỉm cười nhìn Hoàng Lập Văn, "Khi ở gần người khác, thứ gì sẽ nhanh hơn cả đạn không?"

Hoàng Lập Văn sững sờ trước câu hỏi của Đới Manh, trong một giây bối rối ngắn ngủi thì chỉ nhìn thấy tay phải của Đới Manh đã vung lên không trúng như một tia sét giữa trời quang.

Sau đó Hoàng Lập Văn hét lên, khẩu súng rơi xuống đất, lúc này mới thấy giữa hai ngón tay của Đới Manh không biết từ khi nào đã xuất hiện một lưỡi dao mờ ảo.

Cổ tay của Hoàng Lập Văn có một vết cắt khá sâu, máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, Hoàng Lập Văn vốn là bác sĩ nên đương nhiên biết cách cầm máu, nhưng Đới Manh không cho hắn ta bất kỳ cơ hội nào, cô nhấc chân đá mạnh, Hoàng Lập Văn yếu hơn lập tức bị mũi giày cứng của Đới Manh đá trúng đầu, lập tức bất tỉnh, ngã xuống đất.

Sau khi Đới Manh xác nhận Hoàng Lập Văn không còn khả năng chống trả thì mới bước tới cởi trói cho Khâu Hân Di.

Khâu Hân Di lấy lại được tự do liền bật ra một tiếng hò reo, nhảy dựng khỏi ghế ôm chặt lấy Đới Manh.

Đới Manh suýt ngã vì cái ôm đột ngột của nàng, vất vả lắm mới ổn định được cơ thể, cười nói: "Cảm giác sống sót sau tai nạn có phải rất tuyệt không?"

"Rất tuyệt! Thật sự rất tuyệt!" Có lẽ Khâu Hân Di rất là vui vẻ, Đới Manh cảm thấy cánh tay của nàng càng lúc càng siết chặt hơn, chặt đến chính cô cũng có chút khó thở, vì vậy muốn đẩy nàng ra. Ai ngờ Khâu Hân Di lại đột nhiên ghé môi vào bên tai Đới Manh, dùng một giọng mê hoặc mà Đới Manh chưa bao giờ nghe được từ Khâu Hân Di nói: "Chị có biết không, Đới Manh? Hôm nay em thực sự rất vui vẻ!"

Đới Manh mất tự nhiên ho khan một tiếng, nói: "Mới sống lại từ cõi chết thì đúng là nên vui vẻ."

Đới Manh vừa nói vừa cố gắng nghiêng đầu né tránh đôi môi mềm mại của Khâu Hân Di, nhưng Khâu Hân Di không thuận theo mà còn đến gần hơn, tiếp tục nói: "Hôm nay, Loan Loan cuối cùng cũng có thể báo thù cho người mình yêu rồi!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Khâu Hân Di đột nhiên rút ra một con dao găm rồi dùng hết sức mình đâm về phía Đới Manh.

Một tia sáng lạnh lóe lên, Đới Manh khựng lại, bật ra một tiếng kêu đau, sau đó kinh hãi nhìn Khâu Hân Di, có hơi không thở được, mạch máu trên thái dương nổi cả lên.

"T-tại sao?" Đới Manh khó khăn hỏi.

"Tôi phải báo thù cho Maomao!" Khâu Hân Di ghé sát vào khuôn mặt đau đến lấm tấm mồ hôi của Đới Manh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Báo thù cho Lý Vũ Kỳ đã bị cô giết!"

"Khâu tiểu thư, em hiểu lầm rồi!" Đới Manh bỗng nhiên thu lại vẻ  mặt đau khổ, Khân Hân Di sợ hãi, vội vàng cúi đầu nhìn về phía con dao, con dao găm sắc bén thế nhưng lại đang bị Đới Manh giữ chặt bằng hai tay, không có đâm sâu vào trong như bản thân đã dự đoán.

"Tại sao có thể như vậy được?" Khâu Hân Di thực sự không tin vào mắt mình, chẳng lẽ kế hoạch báo thù của nàng đã tiêu tan rồi sao?

"Không! Không! Không!"  Khâu Hân Di đỏ bừng mắt, hét lên: "Tôi không thể thua, tôi không thua, tôi nhất định phải giết cô để báo thù cho Maomao!"

Khâu Hân Di vẫn không chịu bỏ cuộc, nàng nắm chặt lấy cán dao, nghiến chặt răng, dùng hết sức lực rút con dao ra đâm Đới Manh một lần nữa.

Vừa rồi đã dùng tay không chặn dao, lòng bàn tay của Đới Manh đã có một vết cắt sâu, máu không ngừng nhỏ xuống đất tạo thành một con suối nhỏ, lần tấn công tiếp theo của Khâu Hân Di làm bàn tay của Đới Manh dần hết chịu nổi.

Lúc này, giọng nói của Mạc Hàn đột nhiên vang lên từ xa, "Đới Manh? Đới Manh?"

"Mạc Hàn? Là Mạc Hàn sao?" Khâu Hân Di nghe được giọng của Mạc Hàn, lập tức trở nên kích động, tức giận nhìn Đới Manh nói: "Chị không đến đây một mình?"

Đới Manh không trả lời: "Tôi chỉ nói một lần thôi, Loan Loan, em nhất định phải nhớ cho kỹ, coi chừng kẻ hai mặt."

"Cái gì?" Khâu Hân Di bị phân tâm bởi lời này, vừa định hỏi tiếp thì không ngờ Đới Manh lại đột nhiên buông tay ra, trong nháy mắt, dao găm đâm thẳng vào bụng cô.

Lúc này, Mạc Hàn đang đứng ngoài cửa chứng kiến hết tất cả mọi chuyện, kinh hãi hét lên: "Đới Manh——"

Mạc Hàn lao tới đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Đới Manh, thấy vết máu trên bụng nhanh chóng lan rộng ra, Mạc Hàn khóc lớn, ấn đôi tay run rẩy của mình lên nó, muốn cầm máu đang chảy ra lại.

"A...... Mạc...... Mạc Hàn."

Đới Manh nằm trong vòng tay của Mạc Hàn, mở miệng nói tác động đến miệng vết thương, đau đớn cả hàng mi nhíu chặt lại, cô phải hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại được, gượng cười nói: "Đừng...... đừng khóc...... chị trông...... không còn...... đẹp nữa rồi."

"Đừng nói, đừng nói nữa, tôi đã đến muộn, tôi xin lỗi."

Mạc Hàn khóc đến rối loạn, mặt áp sát vào Đới Manh, không ngừng lẩm bẩm: "Xin lỗi, tôi đã đến muộn, xin lỗi, xin lỗi."

Đới Manh mệt mỏi nhắm mắt lại, máu tràn ra tuwff khóe miệng cũng không che lấp được nụ cười của cô.

Trước khi ngất đi, Mạc Hàn mơ hồ nghe được Đới Manh nói: "Cái ôm của Momo thật ấm áp......"

Mạc Hàn lập tức sụp đổ, bàn tay vốn đang áp trên miệng vết thương không còn biết phải đặt đâu nữa, sau vài lần cân nhắc, Mạc Hàn ôm lấy khuôn mặt như thể đang ngủ của Đới Manh.

Máu đỏ trên tay lập tức tô điểm cho khuôn mặt nhợt nhạt của Đới Manh, trông không còn lạnh lẽo nữa. Mạc Hàn cứ ôm cô như vậy cho đến khi Đại C và Tôn Nhuế đuổi đến nơi cùng với đội chi viện.

"Đội phó Mạc, tỉnh lại đi! Xe cứu thương đến rồi, Đội trưởng Đới sẽ không sao đâu!" Đại C cố gắng gỡ bàn tay đã ôm chặt Đới Manh của Mạc Hàn ra.

"Không được rồi, sức của Đội phó Mạc lớn quá, một mình chị không làm được." Đại C quay đầu cầu cứu Tôn Nhuế.

Tôn Nhuế thở dài, đi đến cạnh Mạc Hàn hét lên: "Mạc Hàn, nếu chị không buông tay ra thì Đới Manh thật sự sẽ chết vì mất máu quá nhiều đó!"

Mạc Hàn nghe vậy mới bừng tỉnh, vội buông tay ra, bất lực nhìn đội chi viện khiêng Đới Manh trên cáng đi.

Tôn Nhuế bước tới chỗ Khâu Hân Di đang ngồi gục trên mặt đất, đưa thẻ cảnh sát ra nói: "Tôi là Tôn Nhuế, thanh tra của trụ sở cảnh sát phân khu, cô bị bắt vì tội mưu sát và bao che tội phạm, cô được quyền giữ im lặng, nhưng những gì cô nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa."

"Chờ đã," Mạc Hàn mệt mỏi đứng dậy, "Mọi người dẫn Hoàng Lập Văn đi trước đi, còn em ấy thì để tôi."

"Đội phó Mạc, cẩn thận." Đại C vỗ nhẹ vào vai Mạc Hàn trước khi rời đi.

"Cảm ơn." Mạc Hàn có chút nghẹn ngào.

"Mạc Hàn, chị thay đổi rồi. Chị thế nhưng lại bảo vệ hung thủ giết Maomao tiền bối, em rất thất vọng về chị."

"Em sai rồi, Loan Loan. Đới Manh chưa bao giờ làm hại Maomao, em ấy cũng chưa bao giờ muốn làm hại bất cứ ai cả."

"Chị đừng minh oan cho tên khốn khiếp đó, em không tin đâu!"

"Loan Loan, chị biết em đã xem trộm sổ ghi chép điều tra Đới Manh của chị, em thà tin vào những suy đoán vô căn cứ đó hơn cả chị sao?"

"Em chỉ tin vào bằng chứng."

"Được thôi," Mạc Hàn lấy một túi giấy màu nâu ra từ trong túi, "Chị sẽ cho em xem bằng chứng, để em hoàn toàn từ bỏ!"

Khâu Hân Di cầm lấy túi giấy, nghi ngờ hỏi: "Đây là gì?"

Khâu Hân Di nửa ngờ nửa tin mở túi giấy ra, phát hiện bên trong là sổ thu chi, liền mở ra đọc từng trang một.

Mạc Hàn chỉ thấy sắc mặt của cô càng lúc càng tệ, cuối cùng gần như tuyệt vọng ném cuốn sổ xuống đất, "Không! Không thể được! Maomao không phải là người như vậy! Đây nhất định là sổ sách do tên khốn Đới Manh kia làm giả! Maomao tiền bối sao có thể có giao dịch với Chung Sơn của Bá Đạo Đường được? Đây chắc chắn là vu oan giá họa!"

Mạc Hàn nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Loan Loan, đừng tự lừa mình nữa. Cuốn sổ này là do Nhị tiểu thư Cúc Tịnh Y của Bá Đạo Đường gửi tới, đã được xác minh tuyệt đối không phải giả. Đới Manh chưa từng công khai nó là vì giữ lại chút tự tôn cuối cùng cho Maomao tiền bối. Em không hiểu cho sự vất vả của em ấy thì cũng thôi đi, thế nhưng vì báo thù mà không từ thủ đoạn cấu kết với hung thủ của vụ án phân xác hàng loạt làm việc xấu, lợi dụng Hoàng Lập Văn để giết Đới Manh, tốn công em nghĩ ra kế này rồi!"

"Đúng, là em làm cả đấy. Ngày hôm đó em qua đêm ở nhà chị, phát hiện quyển sổ ghi chép điều tra Đới Manh của chị, mới biết được hóa ra hung thủ hại chết Maomao là người mà trước giờ em luôn thần tượng, chị có biết em đau khổ đến mức nào không? Chị có hiểu không? Ngày hôm sau, em cùng chị đến hiện trường vụ án ở Công viện tưởng niệm Vua George V, vô tình nhìn thấy chuỗi Phật châu ở trong đất, phát hiện nó giống y như đúc chuỗi Phật châu mà Tako đeo trên tay. Tako nói nó là do chính mẹ em ấy làm, thế nên tỷ lệ chỉ là trùng hợp cực kỳ nhỏ bé, vì vậy em đã lợi dụng điều này ép buộc Hoàng Lập Văn làm việc cho mình."

Mạc Hàn đau khổ nói: "Loan Loan, hận thù sẽ làm mờ mắt con người, điều em cần làm bây giờ là buông bỏ thù hận. Maomao đã đi rồi, sẽ không trở lại nữa, chúng ta chỉ giữ lại những điều tốt đẹp thôi, những thứ còn lại cứ để nó bay theo gió đi được không?"

"Mạc Hàn."

"Hửm?"

"Nếu Đới Manh tỉnh lại, xin chị thay em nói với chị ấy, xin lỗi!"

"Được."


Nửa tháng sau

Những ngày gần đây, vụ phân xác hàng loạt gây hoang mang dư luận cuối cùng cũng kết thúc với việc Hoàng Lập Văn bị kết án chung thân. Con gái nuôi vị thành niên Tako Trương Ngữ Cách được đưa vào Viện cải tạo nữ để cải tạo. Sau này, mọi người mới biết Hoàng Lập Văn và Trương Bội San là một gia đình tái hôn, vợ chồng ân ái, gia đình hòa thuận, Tako đã ngoan lại còn hiểu chuyện, vốn là một gia đình hạnh phúc thế nhưng lại bất ngờ bị chuyện ngoài ý muốn phá vỡ yên bình vốn có. Hoàng Lập Văn hiểu rõ tính cách của Trương Bội San, ngoài việc phải chịu nhiều áp lực công việc và đôi lúc sẽ mất ngủ ra thì Trương Bội San vốn không hề bị trầm cảm, chứ đừng nói gì đến khuynh hướng tự sát. Là một người mẹ, có một đứa con gái cần mình chăm sóc thì sao có thể dễ dàng nghĩ đến việc tự sát được chứ? Thế nhưng, mọi bằng chứng đều rất bất lợi cho Trương Bội San, người phụ nữ khốn khổ này không chỉ mất mạng mà còn bị dư luận lên án một cách tàn nhẫn.

"Nếu pháp luật và đạo đức đều không giúp được tôi, vậy hãy để tôi tự mình trừng phạt những con quỷ đội lốt những đứa trẻ dễ thương này đi!"

Hoàng Lập Văn hờ hững tuyên bố vào phút cuối cùng của phiên tòa.


(Hết Quyển 2)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro