《Quyển 3: Kết》Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hay là, để ông trời quyết định sống chết của em đi......" Đới Manh mở lòng bàn tay ra, có một đồng xu cũ kỹ khắc hình thiên thần lặng lẽ nằm bên trong lòng bàn tay cô.

Ngô Triết Hàm đã kiệt sức ngã xuống đất thở hổn hển, Đới Manh khinh thường nhìn cô, lạnh lùng nói: "Quy tắc cũ, thiên thần sẽ tha cho em, ác quỷ sẽ bắt em đi."

Ngô Triết Hàm phẫn nộ phun ra một ngụm máu, hai mắt đỏ ngầu, mở miệng mắng: "Đới Manh, đồ khốn khiếp! Đồng xu ha mặt mà Viện trưởng Chung tặng cho chúng ta không phải là để đánh cược, tại sao từ nhỏ đến lớn chị lại luôn làm theo ý mình như vậy chứ? Đới Manh, chị mau giết tô đi! Mạng của tôi không cần phải được quyết định bởi đồng xu này, chị đừng có làm dơ nó!"

"Cảm ơn em vì vẫn còn nhớ rõ đồng xu hai mặt này là của Viện trưởng Chung tặng cho chúng ta. Đồng xu hai mặt, mỗi đứa trẻ trong trại mồ côi Archangel đều có một cái," Đới Manh nói xong mắt cũng đã đỏ hoe, nghẹn ngào kìm nước mắt nói: "Ngũ Chiết, em còn nhớ lúc đó Vện trưởng Chung đã nói gì không? Ông ấy nói, đồng xu hai mặt này nói cho chúng ta biết, nhất niệm thành Phật nhất niệm thành Ma. Mặc dù chúng ta không được chọn nơi sinh ra, nhưng có thể chọn làm người tốt. Ngũ Chiết, nói cho tôi biết, em có đi ngược lại với mong muốn của Viện trưởng Chung không? Em có chọn làm người tốt không?"

"Tôi đã nói mình không có làm Hắc cảnh, tôi đã nói mình không giết Lý Vũ Kỳ, nhưng chị có tin tôi không? Chị có tin không? Đới Manh!" Ngô Triết Hàm cuối cùng cũng không còn kiềm chế được sự tuyệt vọng ập đến như sóng lớn, cô cuộn người lại, áp đầu xuống nền xi-măng lạnh như băng, nức nở nói: "Chj biết không, Đới Manh? Nếu tôi chỉ còn một chút liên hệ với thế giới này, thì chút liên hệ đó là chị, chính là chị, Đới Manh! Tại sao ngay cả chị cũng không tin tôi, tôi thực sự không phản bội chị, tôi bị hãm hại!"

Đới Manh lợi dụng lúc Ngô Triết Hàm đang khóc không chú ý đến mình, nhanh chóng dùng tay áo lau nước mắt đã chảy xuống trên mặt, đè nén bi thương nói: "Ngũ Chiết, vô ích thôi. Bây giờ tất cả bằng chững mà cảnh sát thu được đều chỉ về phía em, nếu ra tòa thì em sẽ không có cơ hội thắng nào, em đã cùng đường rồi. Xem xét trên tình bạn xưa của chúng ta, tôi cho em 50% cơ hội sống sót."

Đới Manh đặt đồng xu lên đầu ngón trỏ, búng nhẹ một cái, móng tay va vào lớp kim loại phát ra âm thanh giòn tán, đồng xu quay vài vòng trên không trung trước khi rơi xuống đất, lại xoay tròn vài vòng nữa rồi mới dừng lại.

"Là thiên thần."

Giọng nói của Đới Manh rất bình tĩnh, Ngô Triết Hàm không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào, Đới Manh thực sự muốn tha cho chính mình sao?

Ngô Triết Hàm từ từ ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt, đúng là mặt thiên thần của đồng xu đang ngửa lên trên, cô muốn đưa tay ra nhặt đồng xu đó lên, đầu ngón tay vừa mới chạm vào đồng xu thì Đới Manh đột nhiên giẫm mạnh chân lên, Ngô Triết Hàm ăn đau muốn rút tay lại, không ngờ Đới Manh lại giẫm lên tay cô, muốn động đậy cũng không được.

"Đới Manh, chị!" Ngô Triết Hàm ngẩng đầu, tức giận nhìn cô.

"Đồng xu này là của tôi, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của cô chạm vào nó!" Đới Manh nói như vậy.

Ngô Triết Hàm không thể tin được câu nói này lại phát ra từ miệng của Đới Manh, "Chị, chị mới nói gì?"

Đới Manh sợ cô nghe không rõ, liền lặp lại từng chữ một: "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của cô chạm vào nó!"

Câu nói này rõ ràng là đạp chết cọng rơm cuối cùng của Ngô Triết Hàm.

Đới Manh cúi người nhặt đồng xu của mình lên, không nhìn Ngô Triết Hàm, chỉ nói: "Tự giải quyết cho tốt."

Khi Đới Manh biến mất ngay lập tức ở góc đường, Ngô Triết Hàm mới định thần lại, chỉ nghe thấy cô tê tâm liệt phế điên cuồng hét: "Đới Manh! Tôi hận chị! Tôi hận chị! Đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị!"

"Ngũ Chiết!" Đới Manh đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cả người toát mồ hôi lạnh.

Đã lâu không mơ thấy giấc mơ này...

Đới Manh đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn về phía phòng thì phát hiện Mạc Hàn đã rời khỏi phòng.


Đã hơn một tháng kể từ khi vụ án giết người phân xác hàng loạt gây chấn động cả Hồng Kông kết thúc, Đới Manh cũng đã dương thương được 7788 ngày.

Lần này cô lại lập công cho Trụ sở Cảnh sát phân khu, Sir lớn đặc biệt duyệt một tháng nghỉ phép cho Đới Manh yên ổn dưỡng thương.

Nào ngờ Đới Manh lại chia kỳ nghỉ phép một tháng này thành hai phần, cưỡng ép đưa phần còn lại cho Mạc Hàn.

Vì thế, Đới Manh và Mạc Hàn cùng lúc nghỉ phép nửa tháng.

Lúc ấy Mạc Hàn từ chối trăm lần, "Cái quái gì vậy? Tôi không có bị thương, tôi không cần nghỉ phép!"

Ai ngờ Đới Manh lại mặt dày quấn chặt lấy Sir lớn nói: "Sir lớn, Tiểu Đới bị đâm, tâm lý cũng chịu thương tổn. Người ta đang cần tư vấn tâm lý khẩn cấp, nhưng người có thể an ủi vết thương trong lòng tôi chỉ có Madam Mạc thôi. Vậy nên ấy, tôi có thể vượt qua rào cản tâm lý này hay không, có thể khỏe mạnh tiếp tục lập công cho Trụ sở Cảnh sát phân khu hay không, đều tùy thuộc vào quyết định của ngài cả đấy."

Chỉ một nét bút, Sir lớn không chút do dự chấp thuận cho hai người nghỉ phép nửa tháng, trước khi rời đi còn nháy mắt với Đới Manh, dùng khẩu hình nói: "Nắm chắc cơ hội này đi!"

Mạc Hàn tai thính mắt tinh, đương nhiên là đã nhìn thấy động tác mờ ám của cả hai, giận đến thầm trợn mắt, trong lòng mắng: Nắm chắc cái quỷ!

Ngày hôm đó, Mạc Hàn giận dữ đi ở trước, Đới Manh đuổi theo sát phía sau, miệng không hề nhàn rỗi được một chút nào, "Momo, chị nói xem nửa tháng này chúng ta đi đâu chơi cho vui? Chj muốn đi Nhật Bản hay châu Âu? Đi bằng máy bay hay bằng tàu du lịch?"

Mạc Hàn đột nhiên dừng bước, quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Đới Manh, muốn mắng cô, nhưng lại thấy vẻ mặt khao khát của Đới Manh thì lại đột nhiên không đành lòng, thế nên tiếp tục xoay người tức giận đi về phía trước.

"Ể? Ý chị là sao?" Đới Manh bị Mạc Hàn liếc nhìn, vẻ mặt bối rối, "Ý gì vậy? A? Mạc Hàn, chị nói muốn đi tàu sao?"


Kết quả là ngày hôm sau, Đới Manh thực sự đã kéo Mạc Hàn lên du thuyền.

Vì du thuyền SuperStar Virgo có thời gian khởi hành sớm nhất, Đới Manh thầm nghĩ, xuân thì tranh ngày, hè thì tranh giờ, cho nên mọi việc phải làm càng sớm càng sớm, kẻo Mạc Hàn bỗng nhiên đổi ý, Đới Manh nghĩ cũng không thèm nghĩ liền nhanh chóng chốt vé, cuối cùng cũng đạt được mong muốn của mình là cùng nhau đi du lịch với Mạc Hàn, mặc dù điểm đến là biển Andaman và eo biển Malacca...

Mạc Hàn đón gió biển đã bị ánh mặt trời hấp nóng, hai mắt nhìn về phía đường chân trời. Bây giờ vẫn còn sớm, trên boong tàu cũng không có nhiều du khách cho lắm, thế nên tiếng thở dài của Mạc Hàn mới bị Đới Manh nghe được.

"Momo đang nhìn mặt trời thở dài sao?"

Mạc Hàn nghe thấy tiếng liền quay đầu, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy nụ cười ấm áp của Đới Manh, đột nhiên cảm thấy cái lạnh trên boong tàu đã hoàn toàn biến mất.

Phải chăng là vì mặt trời đã hoàn toàn phá tan màn sương trên biển và chiếu sáng thế giới bằng toàn bộ sức mạnh của nó? Mạc Hàn hơi nghiêng đầu để xác minh, hình như không phải vậy.

"Cô tỉnh rồi sao?" Mạc Hàn lại quay người sang chỗ khác, tiếp tục nhìn về phía đường chân trời, nhưng dường như không tìm được tiêu điểm nào, chỉ có thể nhìn loạn xung quanh.

"Ừm! Ngủ rất ngon!" Đới Manh duỗi người, sau đó xoa bụng nói: "Nhưng giờ em đói bụng rồi, Momo ăn cơm chưa? Cùng em đi ăn sáng đi!"

"Không đi."

"Tại sao?"

"Lười di chuyển."

Đới Manh nghe vậy liền bật cười: "Momo lười đi cũng không sao, em đã mang bữa sáng đến cho chị rồi đây!"

Nói xong, Đới Manh lấy chiếc áo khoác đang treo trên khuỷu tay xuống, run run nó trước người, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái túi giấy màu nâu.

"Bánh mì nướng vàng và bánh mì cuộn Đan Mạch, hân hạnh được ngài hưởng thức."

Mạc Hàn thấy cô lôi bữa sáng không biết từ đâu ra, giống như ảo thuật vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng ngoài miệng lại chán ghét: "Chỉ có hai món thôi à? Em muốn làm tôi đói chết sao?"

"Vậy lại thêm một ly cà phê nha!" Áo khoác lại được khoác lên tay, lần này, Mạc Hàn nhìn chăm chăm vào động tác của Đới Manh, nhưng khi áo khoác được vén lên thì lại không có gì cả. Mạc Hàn gục người xuống, vừa định cười nhạo cô thì ai ngờ Đới Manh đột nhiên xoay người, cầm một tách cà phê còn bốc khói từ mâm của nhân viên phục vụ tình cờ đi ngang qua, thuận tay đặt tiền boa lên mâm, lịch sự nói "Thank you".

Nhân viên phục vụ bị tốc độ của Đới Manh dọa giật mình, phải rất lâu mới phản ứng lại, khẽ gật đầu với hai người rồi tiếp tục làm việc.

Mạc Hàn không biết nên khen cô thông minh hay mắng cô nhàm chán, nhận lấy tách cà phê trong tay Đới Manh, hỏi: "Vậy còn em? Em ăn gì?"

"Em là tiên, hút linh khí của trời đất, uống tinh hoa của trời trăng."

"Tiên cái quỷ! Khùng điên!"

Cuối cùng Mạc Hàn cũng không giấu được nụ cười trong mắt nữa, đưa một nửa thức ăn trong túi giấy cho Đới Manh, "Vậy, em một nửa, tôi một nửa, coi như cảm ơn em vì đã chia một nửa số ngày nghỉ phép cho tôi."

Đới Manh cười tủm tỉm nhận lấy chiếc bánh cuộn Đan Mạch, không nói gì thêm.


Mạc Hàn uống xong ngụm cà phê cuối cùng, nhẹ nhàng đặt tách cà phê lên bàn thủy tinh, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Này Đới Manh, hay là chúng ta, thẳng thắn bộc lộ đi!"

Đới Manh sửng sốt một chút, lập tức bắt đầu cúi đầu cởi cúc áo.

Mạc Hàn nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, "Hả? Em làm gì vậy?"

"Thẳng thắn bộc lộ đó?"

"Ya!" Mạc Hàn nổi giận, "Cái tôi nói không phải là kiểu thẳng thắn bộc lộ này!"

Đới Manh ngừng cười, chỉ vào ngực mình hỏi: "Không phải cái này sao?"

"Vậy thì em hiểu rồi..." Đới Manh vừa nói xong thì đôi tay đang cởi cúc áo trượt thẳng xuống phần trên quần jeans của mình, cười nham hiểu nói: "Ồ, không ngờ năng lực Ô của Hàn Hàn lại có khẩu vị nặng như vậy đấy."

Mạc Hàn vội vàng quay đầu đi, mắng: "Đới Manh, đồ vô liêm sỉ, e-em em là đồ lưu manh!"

"Hahaha!" Đới Manh đập bàn điên cuồng cười, "Ôi, chọc chị thôi! Nói đi, Momo. Chị muốn biết gì, em sẽ nói hết cho chị nghe!"

Nghe Đới Manh nói thế, lúc này Mạc Hàn mới xoay người lại, mắng một câu nhàm chán tiện thể nói: "Nếu đã thẳng thắn bộc lộ thì không có gì để giấu nữa, vậy tôi nói trước."

"Thật ra, tôi gia nhập Lực lượng Cảnh sát là vì điều tra sự kiện hồ nước ngầm 3 năm trước. Nói đúng hơn thì, là để điều tra em. Vì tôi nghi ngờ cái chết của Maomao tiền bối có liên quan mật thiết đến em và Ngô Triết Hàm." Mạc Hàn vừa nói vừa quan sát Đới Manh, phát hiện cô không hề tỏ ra chút ngạc nhiên nào.

"Quả nhiên em đã biết từ trước," Mạc Hàn nặng nề nói, "Từ khi nào, em biết từ khi nào?"

Ngón tay của Đới Manh lần theo dấu môi của Mạc Hàn dọc trên miệng tách cà phê, nụ cười không chút thay đổi, đáp lại: "Có lẽ là em đã bắt đầu nghi ngờ chị từ khi chị và đồng nghiệp cũ của mình theo dõi em, đến ngày chị ngăn cản em đi gặp Loan Loan một mình thì mới chắn chắn được."


Thời gian quay ngược trở về ngày Hoàng Lập Văn bắt cóc Khâu Hân Di và yêu cầu Đới Manh đến gặp riêng mình một mình.

Mạc Hàn vừa khóc vừa giữ chặt Đới Manh nói: "Không được, Đới Manh, em nghe lời tôi, em không thể đi được!"

Đới Manh giật mình quay đầu lại, "Mạc Hàn, sao chị lại khóc? Nói cho tôi biết rốt cuộc là như thế nào vậy?"

"Tôi nói, tôi nói, chỉ cần em đừng đi mạo hiểm, tôi sẽ nói hết tất cả..."

Nước mắt của Mạc Hàn làm Đới Manh đau nhói, nhưng cô lại rút đôi tay đang định ôm lấy nàng về, chỉ vỗ nhẹ vai Mạc Hàn, nhẹ nhàng nói: "Momo, chị nói đi, em nghe đây."

"Đây là cái bẫy mà Loan Loan giăng ra, mục tiêu của em ấy là em đó, Đới Manh!"

"Nhưng em với Loan Loan không có hận thù sâu sắc gì cả, sao em ấy phải dùng trăm phương ngàn kế để hãm hại em?"

"Bởi vì... Bởi vì..." Mạc Hàn vẫn đang do dự có nên nói hay không, Đới Manh cũng chỉ kiên nhẫn lắng nghe, không thúc giục gì.

"Bởi vì, Loan Loan nghĩ em giết hại Maomao tiền bối!"

"Maomao tiền bối? Maomao Lý Vũ Kỳ?" Đới Manh kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, người Loan Loan yêu nhất chính là Maomao tiền bối." Mạc Hàn cúi đầu xuống rất thấp.

"Hóa ra, Mạc Hàn chị có quen biết Lý Vũ Kỳ..." Mạc Hàn cúi đầu, không nhìn thấy trong mắt Đới Manh có chút mất mát.

"Ngày đó, vào ngày Tổ chức Tử Đằng quyết chiến lần cuối với Bá Đạo Đường, tôi tận mắt chứng kiến em thả Lâm Tư Ý và Cúc Tịnh Y, nhưng tôi không để lộ việc này ra ngoài," Mạc Hàn dừng một chút rồi nói tiếp, "Vì những bằng chứng minh xác mà Cúc Tịnh Y nhắc đến, cũng là cái mà tôi vẫn luôn muốn có được."

"Vậy là, chị đã xem lịch sử giao dịch giữa Lý Vũ Kỳ và Chung Sơn sao?"

"Đúng vậy, khi nhìn thấy quyển sổ kế toán đó, tôi cảm thấy cả thế giới này đều rất hoang đường, tiền bối mà tôi luôn ngưỡng mộ thật ra lại là một hắc cảnh, đây là chuyện mà tôi có nằm mơ cũng không nghĩ đến. Tôi xin lỗi, Đới Manh, tôi đã oán hận em từ tận trong đáy lòng mình từ rất lâu, lâu đến tôi cũng đã quên mất nó bắt đầu từ khi nào."

Lại thêm một giọt nước mắt rơi xuống, Đới Manh chớp mạnh mắt, không để nước mắt của mình tùy ý rơi xuống cùng với Mạc Hàn.

"Tôi không trách chị." Đới Manh vẫn nghiêm túc nói.

"Một đêm nọ, Loan Loan lái xe chở tôi đến chỗ Hoàng Lập Văn khám bệnh. Khi ra về thì trời đã khuya, thế nên tôi đã để em ấy ngủ lại nhà mình. Chắc chắn là em ấy đã nhìn lén quyển sổ điều tra em của tôi nên mới nhận định em chính là hung thủ giết hại Maomao tiền bối, vì vậy mới giăng cái bẫy này để hãm hại em."

Đới Manh nhướng hàng mi anh khí của mình lên, "Vậy làm thế nào mà chị chắc chắn được Loan Loan đã nhìn lén sổ điều tra của chị? Làm thế nào mà chắc chắn rằng em ấy muốn hãm hại tôi?"

"Do một loạt sự trùng hợp ngẫu nhiên, Loan Loan đã lái xe vào một con đường không đi ngang qua nhà tôi, thế nên mới vô tình tông trúng Tiền Thiếu đang vội vàng đi cứu Tiêu Âm tỷ, lúc đó đó tôi đã có nghi ngờ. Sau đấy tôi đi cứu Tiêu Âm tỷ, vô tình phát hiện sát nhân thế nhưng lại là Sir Diệp, điều này khiến tôi càng thêm chắc chắn về đáp án kia của mình, Diệp Thịnh liên tục nói muốn giết em để báo thù cho Maomao tiền bối, điều này trùng hợp với kết quả điều tra trước đó của tôi, Diệp Thịnh không có khả năng đã đến nhà của tôi, thế nên chỉ có duy nhất một khả năng, chính là Loan Loan đã đến nhà tôi nói cho anh ta biết."

"Cho nên," Đới Manh nhẹ nhàng nâng cằm Mạc Hàn lên, để nàng nhìn thẳng vào mình, "Cho nên bây giờ chị đang liều mạng ngăn em đi chết sao?"

"Loan Loan dám tông cả Tiền Thiếu, em ấy điên rồi, em ấy sẽ không bỏ qua cho em!" Mạc Hàn gấp đến đỏ cả mắt.

"Không sao, không sao đâu." Đới Manh dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của Mạc Hàn an ủi, cười nói: "Cảm ơn chị, Mạc Hàn. Nếu không phải chị nói cho tôi biết những chuyện này, chắc hẳn là tôi sẽ không sống sót qua nổi đêm này. Thế nhưng, chuyện đã xảy ra thì nhất định phải giải quyết, nếu đây là cái bẫy Loan Loan giăng ra cho tôi, vậy chúng ta cũng báo đáp lại em ấy, thế nào?"

"Ý em là gì?"

"Em sẽ đến cuộc hẹn theo như kế hoạch, cố gắng kéo dài thời gian, chị chạy đến Citygate lấy bằng chứng chứng minh Lý Vũ Kỳ là hắc cảnh, còn nhớ là tủ đựng số bao nhiêu không?"

"Nhớ rõ, số 34."


Nhắc đến Khâu Hân Di, Mạc Hàn thở dài một hơi, nói: "Tôi thật không ngờ Loan Loan sẽ làm chuyện như vậy."

"Hận thù chính là vậy, nó có thể cho ta sức mạnh, rồi lại cắn ngược lại ta." Đới Manh mệt mỏi nhéo sống mũi, "Tối qua em lại mơ thấy Ngũ Chiết......"

"Ngũ Chiết?" Mạc Hàn nghi hoặc.

"Ngũ Chiết, Ngô Triết Hàm." Nhắc đến người này, trên mặt Đới Manh hiện lên vẻ bi thương hiếm có.

"Ba năm trước, ngày Lý Vũ Kỳ gặp chuyện đúng vào ngày Ngũ Chiết sắp khôi phục thân phận cảnh sát. Kế hoạch ban đầu là để Ngũ Chiết giả chết, xóa bỏ thân phận xã hội đen, sau đó quay trở lại với tụi em. Ai ngờ lại xảy ra chuyện, trên đường xuống bể chứa em bị ai đó đánh ngất, đến khi tỉnh lại thì đã thấy Lý Vũ Kỳ nằm trong vũng máu, Ngũ Chiết thì không thấy đâu."

"Vụ việc có ảnh hưởng cực kỳ xấu đến đội ngũ Cảnh sát, cấp trên ra lệnh điều động một lực lượng cảnh sát khá lớn toàn lực truy bắt Ngũ Chiết, còn em thì bị lãnh đạo mời đi uống cà phê nhận điều tra liên tục."

"Tiền Thiếu đã nói cho tôi biết chuyện này," Mạc Hàn đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: "Nghe nói quãng thời gian đó em luôn ủ rũ không có tinh thần, nếu không có Sir lớn khuyên bảo thì có lẽ em đã rời khỏi Lực lượng Cảnh sát từ lâu. Sau đó có một ngày em đột nhiên trở thành một con người khác, tràn ngập năng lượng, sự u ám trước kia biến mất. Vậy nên, chính xác là em đã trải qua chuyện gì mới có thể như vậy?"

"Ngũ Chiết, em đã gặp Ngũ Chiết."

Mạc Hàn nhìn thấy một đồng xu xuất hiện trong tay Đới Manh không biết từ khi nào, vừa định hỏi thì nghe cô nói tiếp:

"Ngũ Chiết bị cả thành phố truy nã nhưng vẫn cố gắng hết sức để gặp em, nhưng khi đó em biết, mọi bằng chứng đều chống lại Ngũ Chiết, cho dù em ấy thực sự không phản bội thì Bộ Tư pháp vẫn sẽ kiên quyết không bỏ qua cho em ấy. Vì thế em không còn cách nào khác trừ việc nghĩ cách làm Ngũ Chiết hoàn toàn thất vọng với em và đội ngũ Cảnh sát Hồng Kông, thoát đi càng xa càng tốt, cho em thời gian tìm ra bằng chứng và trả lại công lý cho em ấy."

"Ngày đó, em dùng hết sức mình đánh nhau với em ấy, không chút nương tay, mà em ấy lại chỉ né tránh không tấn công."

"Sao em không nói thẳng cho em ấy biết suy nghĩ của mình?"

"Em và Ngũ Chiết lớn lên cùng nhau, em biết tính cách của em ấy, cái tính nóng nảy bướng bỉnh đó chắc chắn sẽ hủy hoại em ấy. Nếu em tỏ ra tin tưởng em ấy, em ấy nhất định sẽ lộ diện và làm rõ với Bộ Tư pháp, nhưng trong tình huống tất cả bằng chứng đều bất lợi cho em ấy, cả Lực lượng Cảnh sát đang phải đối mặt với áp lực nặng nề từ xã hội và dư luận, đồng thời đang nóng lòng tìm một vật chịu tội thay, nếu Ngũ Chiết lộ mặt chắc chắn là sẽ phải chịu chết. Em không thể, nhìn em ấy chết được."

"Vì làm em ấy hoàn toàn thất vọng về em, em đã dùng một đồng xu để quyết định sống chết của em ấy."

"Đồng xu?" Mạc Hàn nhận lấy đồng xu trong tay Đới Manh, cẩn thận quan sát, "Là nó sao?"

"Đúng vậy, đây là quà tặng của Viện trưởng Chung dành cho mỗi đứa trẻ trong trại mồ côi Archangel, ý nghĩa nhất niệm thành Ma nhất niệm thành Phật, ông ấy hy vọng tụi em có thể trở thành người tốt." Đới Manh tiếp tục hồi tưởng, nói: "Lúc ấy em nói với Ngũ Chiết, nếu là mặt thiên thần, tôi tha cho em, nếu là mặt ác quỷ, tôi sẽ bắt em......"


"Nhưng......" Mạc Hàn lật qua lật lại đồng xu trong tay, "Cả hai mặt đều là thiên thần mà?"


(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro