Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Boss, vừa rồi có một người đàn ông đột nhiên xông vào nhà hàng, cắn người như bị dại, dọa sợ các vị ông chủ và phu nhân không ít. Quản lý đang trấn an khách hàng nên bảo tôi đến báo cáo tình hình."

Chiếc ghế da của Ngô Triết Hàm không động đậy, cô vẫn đưa lưng về phía tên thuộc hạ đang khom lưng cúi đầu, giọng điệu bình tĩnh: "Có vị khách nào bị thương không?"

"Chỉ bị trầy một chút thôi, các nữ hầu bàn đang sơ cứu vết thương cho bọn họ. Boss yên tâm, quản lý đều đã thương lượng ổn thỏa hết cả rồi." Tên thuộc hạ nở nụ cười nịnh nọt, tuổi còn trẻ như vậy mà cả mặt lại nhăn nheo cả lên.

"Người đàn ông kia thì sao?"

"Thưa Boss, hắn đã bị tôi quăng ném xuống hồ cá mập làm bữa sáng cho Angle và Devil rồi."

"Hửm?" Lúc này Ngô Triết Hàm mới quay người lại, nheo mắt nhìn tên thuộc hạ kia với vẻ mặt khó đoán.

Tên thuộc hạ kia bị cô nhìn đến chột dạ, vội vàng khom lưng xuống thấp hơn, khúm núm nói: "Tiểu nhân nhớ rõ, thường ngày vào giờ này cũng nên cho hai bảo bối ăn, thế nên liền tự ý quyết định ném hắn xuống, hy vọng Boss không trách mắng!"

"Hahaha!" Ngô Triết Hàm vỗ tay cười nói: "Làm tốt lắm, rất đúng ý tôi. Tôi phải thưởng cho cậu, nói cho tôi biết cậu tên gì?"

"Tiểu nhân tên Đới Khoan, ngài gọi tôi A Khoan là được." Trong lòng Đới Khoan mừng rỡ, xem ra bản thân cuối cùng cũng hết chịu khổ, có thể đi theo Đại Boss nổi tiếng, kiếp sau không cần phải sầu khổ, nghĩ đi nghĩ lại liền vô thức bật cười.

"Họ Đới à......" Ngô Triết Hàm mặt không đổi sắc, bỗng nhiên đứng lên nói: "Đi, đi xem Angle với Devil với tôi."

"Vâng!" Đới Khoan cười đến miệng không khép lại được, xum xoe chạy đến mở cửa ban công, đứng đó chờ Ngô Triết Hàm và Hứa Giai Kỳ.

"Cậu cũng đi theo đi." Ngô Triết Hàm quay đầu nói với Hứa Giai Kỳ.

"Ồ."

Mặc dù có một dự cảm không lành đang dâng trào, Hứa Giai Kỳ vẫn gật đầu, im lặng theo sát phía sau Ngô Triết Hàm.

Đi đến bên cạnh hồ cá mập, tâm trạng của Ngô Triết Hàm dường như không tồi, lại hỏi: "Cậu ném tên bệnh nhân bị dại kia xuống ở chỗ nào?"

Đới Khoan như đang tranh công, nhanh chóng cười chạy đến phía Đông của hồ cá mập, chỉ xuống nói: "Boss, tôi ném hắn ta xuống ở đây."

Ngô Triết Hàm cười đi đến, Đới Khoan tiếp tục nói: "Nhắc đến đây thì, hắn ta cũng nặng thật, lúc tối kéo hắn thì còn muốn cắn tôi, tiếc là quản lý và mấy anh em khác đã trói chặt hắn lại rồi, có cố thế nào cũng cắn không trúng, tiếng gầm phát ra từ miệng cũng rất dọa người......"

"Ở đây sao?" Ngô Triết Hàm đứng trước người Đới Khoan, cắt ngang mấy câu lải nhải của hắn.

"Đúng, chính là ở đây, ngài nhìn xem ở đây còn có một vết máu này. Ôi trời xin lỗi Boss, tôi quá hấp tấp nên chưa kịp lau khô sạch cho ngài, tôi đi tìm đồ lau, a——"

Đới Khoan còn chưa nói xong, Ngô Triết Hàm nâng một chân lên, không chút báo trước mà đá hắn xuống hồ cá mập.

Sau khi rơi xuống nước Đới Khoan liền nổi lên, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ nói: "B-boss, n-ngài làm gì vậy?"

Nụ cười trên mặt Ngô Triết Hàm vẫn không nhạt đi, "Ồn thật đấy."

"Boss, Boss cứu mạng!" Đới Khoan đạp nước, nhìn quanh tìm tung tích của hai con cá mập vô cùng hung dữ kia, "Boss, tôi sai rồi, tôi không nên tự ý ném tên bệnh dại kia xuống hồ cá mập, xin lỗi Boss, tha cho tôi, tha cho tôi đi mà! Cầu xin ngài! Tôi, tôi không lảm nhảm nữa, tôi im lặng, sau này tôi nhất định sẽ không nói thêm câu nào trước mặt ngài nữa. Boss, tôi biết lỗi rồi, mau, mau cứu tôi! Tôi không muốn bị cá mập ăn, tôi không muốn chết a——"

Tiếng la hét cuối cùng lớn đến khàn cả giọng, đột nhiên, sắc mặt của Đới Khoan thay đổi, ngay sau đó cả thân thế bị kéo xuống biển sâu không đáy. Vài tiếng đạp nước vang lên, máu trôi lềnh bềnh trên mặt biển.

"Ngũ Chiết, cậu làm cái gì vậy? Rốt cuộc Đới Khoan đã làm gì sai chứ??" Hứa Giai Kỳ nhịn không được mà hỏi.

"Sai ở chỗ......" Ngô Triết Hàm xoay người sang nhìn Hứa Giai, nói từng chữ một: "Hắn! Họ! Đới!"

"Cậu vẫn canh cánh trong lòng." Hứa Giai Kỳ thở dài bất lực, đi đến vuốt ve hàng mi đang nhăn lại của Ngô Triết Hàm.

"Đó là, nút thắt tôi mãi mãi không cởi ra được."

"Ngũ chiết......" Hứa Giai Kỳ đau lòng nhìn cô, vừa định nói gì đó thì bị Ngô Triết Hàm ngắt lời.

"Được rồi được rồi, đừng nói mấy chuyện mất hứng như vậy. Kiki, đi theo tôi nào." Ngô Triết Hàm hưng phấn kéo Hứa Giai Kỳ chạy xuống hồ cá mập.

Cả đường đi Hứa Giai Kỳ bị người kia bịt mắt từ phía sau, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, mềm nhẹ như lông tơ lướt qua tơ mịn màng lướt qua vành tai, cũng có một con mèo nhỏ chưa đủ tháng nhẹ nhàng dụi vào trái tim mình.

"Đừng gấp, đừng gấp, sắp đến nơi rồi!"

"Thần bí như vậy sao? Ngũ Chiết, cậu rốt cuộc đang làm gì thế?"

"Ok, rốt cuộc đang làm gì, tự cậu xem đi!"

Ngô Triết Hàm rút hai tay đang che mắt Hứa Giai Kỳ lại, tiếp tục đẩy nhẹ hai vai của nàng đi về trước, "Present! Có thích không?"

Hứa Giai Kỳ mở to mắt, hóa ra Ngô Triết Hàm đã chuẩn bị một phòng riêng cho nàng trên du thuyền, nhìn kết cấu thì chắc hẳn là sửa lại từ phòng tổng thống.

Phong cách trang trí theo kiểu nông thôn châu Âu mang đến bầu không khí trong lành trang nhã. Trang trí chủ yếu dựa vào màu hoa se trắng tươi mát, trắng ngà voi và màu vàng bắt mắt. Gỗ bạch dương và gỗ catalpa cao cấp được dùng để làm khung, được tổ điểm bởi những món đồ nội thất cổ điển tinh xảo, rồi lại trang trí thêm vài chậu cây khác nhau, mang đến một màu xanh rạng rỡ khiến cả căn phòng tràn đầy sức sống, trái ngược với căn phòng tổng thống buồn tẻ và cũ kỹ trước đây. Mỗi góc bên trong đều được trang trí bởi những vật món đồ nội thất có hình dạng khác nhau, bao gồm gốm sứ hoa xanh tai nhã, bình hoa làm từ nhựa cây sơn chi, dĩa đựng trái cây dát đồng và những bức tranh treo tường mang phong cách châu Âu......

Ngô Triết Hàm khóa cửa phòng lại, chỉ vào những món đồ nội thất và đồ trang trí kia, vẻ mặt có chút hưng phấn nói: "Tất cả mọi thứ ở đây đều do tôi trạng trí cả đấy, mau nói cho tôi biết, cậu có thích không?"

"Chẳng trách sao trong quãng thời gian này cậu luôn thần thần bí bí không thấy người đâu, hóa ra là vì làm mấy chuyện này."

Phản ứng của Hứa Giai Kỳ dường như đã làm Ngô Triết Hàm thất vọng, nhưng cô vẫn kìm nén bất mãn, mỉm cười nói: "Vậy tiểu thư Kiki, không biết những cái mà tôi đã làm này có làm cô vui không?"

Nhẹ nhàng chạm vào phần lưng ghế sofa bằng gỗ, hoa văn bên trên khiếu đầu ngón tay của Hứa GIai Kỳ rất là thoải mái, nàng cười nhẹ nói: "Sao có thể không thích chứ? Nhưng lại khiến cậu phải tốn tiền như thế, cảm thấy có chút không đáng."

"Nói bậy!" Vẻ mặt của người kia vô cùng bất mãn, giọng nói trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, nói: "Mối quan hệ của chúng ta còn cần nói đến đáng hay không đáng sao?"

"Không phải......"

"Không phải cái gì? Lâu như vậy rồi, sao tôi vẫn không thể sưởi ấm được trái tim của cậu chứ?" Ngô Triết Hàm vung tay hất chiếc bình sứ tinh xảo trên kệ gỗ xuống đất.

Âm thanh giòn vang dọa Hứa Giai Kỳ rụt cổ lại, "Ngũ Chiết, ý tôi không phải vậy."

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ngô Triết Hàm, Hứa Giai Kỳ thầm thở dài trong lòng, "Tôi đã là người của cậu, cậu còn muốn hỏi gì nữa đây?"

"Bang!" Chiếc bình trên khung gỗ bên kia cũng bị Ngô Triết Hàm đẩy bể trên đất, cô kìm nén cơn tức giận nói: "Tôi không cần thân thể của cậu, tôi muốn trái tim của cậu, Hứa Giai Kỳ! Lúc đối mặt với tôi cậu không bao giờ để tâm cả, cậu thật sự cho rằng tôi không nhìn thấy sao?"

"Không phải, cậu nghe tôi nói," Hứa Giai Kỳ vội vàng tiến đến giải thích, tầm nhìn bỗng dừng lại ở tay của Ngô Triết Hàm, "A, tay cậu bị thương rồi, trước tiên để tôi sơ cứu cho cậu đã."

"Đừng chạm vào tôi!" Ngô Triết Hàm đẩy tay Hứa Giai Kỳ ra, "Tôi có cả một dàn nhân viên của du thuyền có thể sơ cứu cho mình, không thiếu một Hứa Giai Kỳ cậu."

Khi bước tới cửa, ném mạnh chìa khóa xuống đất, Ngô Triết Hàm vẫn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: "Về sau gọi tôi là Boss Ngô, cậu không xứng gọi tôi là Ngũ Chiết nữa."

Cửa đóng sầm lại, hai chân Hứa Giai Kỳ mềm nhũn khuỵu xuống đất, vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm: "Trái tim của tôi chưa bao giờ cho ai cả, tôi không biết, tôi không hiểu, Ngũ Chiết, cậu không thể cho tôi thêm chút thời gian sao? Tại sao lại không chờ tôi chứ?"

......

Lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Ngô Triết Hàm đẩy một xe đồ ăn xa hoa đi vào, giữa xe đồ ăn là một chiếc bánh sinh nhật ba tầng.

"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday to Kiki! Happy birthday to you!"

Ngô Triết Hàm từ trước đến nay không thích nói chuyện lại đang hát hoàn chỉnh một bài chúc mừng sinh nhật cho Hứa Giai Kỳ, chưa hát xong thì Hứa Giai Kỳ đã rơi nước mắt.

"Surprise! Sinh nhật vui vẻ!"

"A?" Cả mặt Hứa Giai Kỳ đầy nước mắt, nhìn Ngô Triết Hàm với vẻ mặt ngơ ngác.

Ngô Triết Hàm nhanh chóng tiến lên vài bước đỡ nàng dậy, trên mặt là nụ cười dịu dàng mà Hứa Giai Kỳ quen,, nhẹ nhàng nói vào bên tai nàng: "Không phải là thời gian thôi sao? Tôi đã nói rồi, thứ mà Super Star Virgo không thiếu nhất chính là thời gian, tôi chờ cậu, dù có như thế nào, Ngũ Chiết đều sẽ chờ cậu."

"Thân ái, sinh nhật vui vẻ!"

Một nụ hôn động lòng, hạ xuống trên trán.

"Ngô Triết Hàm! Cậu làm tôi sợ chết được! Cậu thật sự làm tôi sợ chết được......" Cuối cùng Hứa Giai Kỳ cũng không nhịn được nữa, đột nhiên bật khóc nức nở. Một tay nàng ôm chặt Ngô Triết Hàm, sợ cô lại đi mất, một tay khác nắm lại thành nắm đấy giơ lên cao, nhẹ nhàng hạ xuống, đánh lên ngực Ngô Triết Hàm, ".......Tôi tưởng rằng mình sắp mất đi cậu rồi...... Tôi thực sự nghĩ là cậu không cần tôi nữa...... Tên khốn khiếp này...... Tôi bị hù chết...... Thật sự bị hù chết......" Hứa Giai Kỳ khóc vô cùng thương tâm, thậm chí còn bắt đầu ăn nói không rõ ràng.

Ngô Triết Hàm cười ôm chặt nàng, để mặc cho nàng khóc nháo trong lòng mình.

"Ngốc, cho dù cả thế giới không muốn cậu, Ngũ Chiết cũng không như vậy."



Mùi cà phê đậm đà đọng lại rất lâu trên chóp mũi. Ba hương vị ngọt, chua, đắng thay nhau khiêu khích vị giác, như mùi vị của tình yêu khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Cứ như thế mà bị mùi cà phê thơm ngào ngạt vây quanh, nhìn về phía biển rộng, mặt biển được dát vàng bởi tia nắng đầu ngày, làm Mạc Hàn có chút chói mắt.

Sau một lúc lâu lại nghe tiếng thở dài khe khẽ của người bên cạnh: "Sao em có thể đánh cược mạng sống của Ngũ Chiết được chứ? Dù chỉ có 1 phần rủi ro, em cũng không đi mạo hiểm."

"Nếu hai mặt đều là thiên thần thì dù có ném mạnh nó như thế nào đi chăng nữa, kết quả vẫn là sẽ tha cho Ngũ Chiết." Mạc Hàn cũng không kinh ngạc, gật đầu.

"Không biết bây giờ Ngũ Chiết đang ở đâu, đang làm gì. Nhưng em tin là, trong lòng em ấy có hận, nếu trong lòng Ngũ Chiết có hận thì tuyệt đối sẽ không làm cuộc sống của mình khó khăn. Em ấy sẽ tìm cách sống cho thật tốt, sau đó trở về tìm em báo thù."

"Đới Manh, em thật là," Khôn biết sao Mạc Hàn lại đột nhiên tức giận, nàng thô lỗ nhét đồng xu vào trong tay Đới Manh, hung hăng trừng mắt nhìn cô nói: "Mạng của người khác là mạng, mạng của bản thân thì không phải là mạng, hết cứu người này đến người kia, nhưng tuyệt đối không để lại cho mình bất kỳ đường sống nào......"

"Đới Manh, em đúng là đồ ngu muội!" Mạc Hàn đứng lên lập tức đi về phía khoang tàu.

"Hả? Mạc Hàn, chị đi đâu vậy?" Đới Manh vội vàng đứng dậy đuổi theo.

"Chị đừng đi mà!"

"Chị đừng đi mà!"

Một câu "Chị đừng đi mà" này của Đới Manh vừa lúc trùng hợp với tiếng của một người khác đang lao ra boong tàu.

Đới Manh và người kia nhìn nhau, tạm dừng khoảng 3 giây mới lấy lại tinh thần tiếp tục đuổi theo người phía trước.

"Momo! Chị chờ em với!"

"Đình Đình-san! Chị chậm chút!"


(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro