Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Số 213 đường Nathan, Cửu Long

Trụ sở cảnh sát phân khu Tiêm Sa Chủy

Phòng thẩm vấn

Thời gian trôi qua từng phút một, chiếc cổ cứng ngắc của Thẩm Trí Bác cố gắng vươn về phía trước, muốn nhìn rõ thời gian trên đồng hồ của Đới Manh.

Đới Manh nhận ra ý đồ của Thẩm Trí Bác, liền quăng hai con bài tẩy cuối cùng trong tay ra, đưa cổ tay qua để Thẩm Trí Bác nhìn rõ hơn.

"Sao cô lại thắng? Gian lận đúng không?" Mạc Hàn quấn chặt áo khoác trên người, ném năm lá bài còn lại trong tay lên bàn, đưa tay ra mò mẫm khắp người Đới Manh, ồn ào: "Mau giao mấy con bài mà cô giấu ra đây!"

"Không có, không tin thì cứ tìm đi!" Đới Manh rút tay lại, giương hai tay ra để mặc cho Mạc Hàn mò mẫm.

Mạc Hàn tìm khắp nơi cũng không tìm thấy gì, chỉ có thể rút tay lại xào bài tiếp.

"Thêm ván nữa, tôi không tin không thắng được cô một lần!" Vẻ mặt phồng lên vì giận của Mạc Hàn khiến trái tim Đới Manh đập nhanh một cách khó hiểu.

Trong lúc Mạc Hàn đang xào bài thì Đới Manh quay đầu hỏi Thẩm Trí Bác, "Thế nào rồi? Có nhìn thấy thời gian không?"

Đôi môi tím tái của Thẩm Trí Bác run lên vì lạnh, hai hàm răng cũng không nhịn được mà run lên canh cách, "Nh-nhìn thấy thì sao?"

Mạc Hàn đã xào bài xong, trải sấp bài lên trên bài, Đới Manh vừa lấy bài vừa nhìn Thẩm Trí Bác nói: "Lần cuối cùng cậu nhìn là 15 phút trước. Thế nào? Có cảm thấy thời gian một giây dài như một năm không?"

Thẩm Trí Bác quay đầu đi, không nhìn Đới Manh, nói: "Tôi không tin, không tin các người cũng không lạnh!"

Đới Manh nghe vậy liền cười hihi đứng lên, cố ý đi đến trước mặt Thẩm Trí Bác, tung áo của mình lên, Thẩm Trí Bác nhìn thấy áo trong của Đới Manh, gần như mất bình tĩnh ngay tại chỗ.

Hóa ra Đới Manh đã dán sẵn miếng dán giữ nhiệt ở bên trong.

"Thế nào Thẩm thiếu gia, còn muốn lãng phí thời gian với tôi không?"

Thẩm Trí Bác thu hồi vẻ mặt cau có, nở nụ cười nham hiểm, "Madam tốn thời gian công sức ở đây để bức cung chẳng phải là vì không có chứng cứ để bắt tôi sao?"

Đới Manh cười khẽ, ngón tay gõ lên những lá bài trên bàn, Mạc Hàn hiểu ý cất bài đi.

Đới Manh mở tập hồ sơ trong tay ra, ném một xấp giấy A4 đến trước mặt Thẩm Trí Bác nói: "Cảnh sát đã tìm được bằng chứng thuyết phục cho thấy cậu đã cùng lúc hẹn hò với nhiều cô gái qua mạng để lừa tiền. Phòng Điều tra Mạng đã khôi phục tất cả lịch sử trò chuyện bị cậu xóa, cậu có bình luận gì về việc này không?"

Thẩm Trí Bác nghe vậy liền kinh ngạc, không ngờ hiệu suất của cảnh sát lại cao đến thế, có thể tìm ra bằng chứng lừa đảo trực tuyến của mình nhanh như vậy, nói: "Đúng, tôi thừa nhận rằng mình đã lừa tiền của bọn họ, nhưng chỉ vậy thôi. Tôi không giết bất cứ ai cả! Cái chết của Cindy không liên quan gì đến tôi hết!"

"Cậu có bằng chứng gì để chứng mình là mình không giết người không? Người cuối cùng mà Cindy liên lạc trước khi chết là cậu," Đới Manh tạm ngưng, giọng điệu đột nhiên trở nên nặng nề: "Người liên lạc duy nhất, cũng là cậu!"

"Buổi tối hôm Cindy bị giết tôi vẫn đang ở quán cà phê Internet, tôi có bằng chứng ngoại phạm!"

"Nói rồi nói rồi," Đại c đứng trong phòng quan sát hưng phấn xoa tay, "Quả nhiên vẫn phải để Đội trưởng Đới ra tay. Miệng của tên nhóc này cứng như vậy, cuối cùng cũng bắt đầu lỏng ra rồi."

"Ai làm chứng được?" Mạc Hàn mở sổ ghi chép thẩm vấn ra.

"Chú Đức, chủ quán cà phê Internet Tân Thế Giới. Hôm đó đúng là tôi có hẹn gặp Cindy ở nhà cô ấy, dù sao cô ấy cũng lấy cái chết ra dọa tôi nên tôi đồng ý gặp mặt. Nhưng Madam à, cái diện mạo như vậy tôi nhớ lại thôi là thật sự cảm thấy buồn nôn rồi đó được không?"

Mạc Hàn lớn tiếng ngắt lời: "Thẩm Trí Bác, mời cậu tôn trọng người đã khuất."

Thẩm Trí Bác quả nhiên bị vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Hàn dọa sợ, rụt cổ lại nói tiếp: "Sau khi đồng ý, tôi bắt đầu thấy hối hận thế nên định cho cô ấy leo cây, để cô ấy hoàn toàn hết hy vọng với tôi cũng được, hoặc là có đi tự sát tiếp cũng không liên quan gì đến tôi nữa. Ban đầu tôi hẹn Trạm ca với mấy đứa bạn thân đi tiệm để chơi game, nhưng hôm đó Trảm ca không có hứng, không có leader thì đội chúng tôi cũng không đánh được, mấy người bạn khác đều thấy chán nên bỏ về. Vì chỉ có một mình tôi nên chú Đức mới chú ý đến, ông ấy còn hỏi tôi sao lại đến đây một mình, vậy nên ông ấy chắc chắn có thể làm chứng cho tôi, tôi không có thời gian để gây án."

Đới Manh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, cuộc gọi được kết nối, "Tư Tư, bây giờ chị và Tiểu Ngải đến tiệm cà phê internet Tân Thế Giới, Thẩm Trí Bác nói chủ tiệm Đức Quyền có thể làm chứng cho bằng chứng ngoại phạm của mình, hai người đi xác nhận một chút."

Sau khi cúp điện thoại, Đới Manh đứng dậy đi tắt điều hòa, ném chiếc áo khoác Mạc Hàn mang cho mình cho Thẩm Trí Bác, cùng Mạc Hàn đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Trong phòng quan sát, mọi người vừa uống cà phê Vân tỷ mua vừa thảo luận về vụ án.

Mạc Hàn nhìn Thẩm Trí Bác đang cuộn người trong phòng thẩm vấn, nói: "Tôi không nghĩ cậu ta là hung thủ giết người, nhưng chắc chắn có chuyện cậu ta giấu không nói."

Đại C tiếp lời: "Tên nhóc Thẩm Trí Bác này có kinh nghiệm thâm sâu, lừa đạo qua mạng kiểu này chắc chắn đã làm được một thời gian dài rồi. Cindy chẳng qua chỉ là một trong số rất nhiều cô gái không biết gì bị lừa mà thôi."

"Chậc——" Đới Manh nhìn lịch sử tin nhắn mà Lạc Lạc đã sắp xếp lại, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, "Mọi người có biết ABO là gì không?"

"ABO?"

Mọi người đều lắc đầu.

Đới Manh: "Trong lịch sử tin nhắn mà Lạc Lạc đưa cho tôi, ABO được nhắc đến rất nhiều lần, hơn nữa Thẩm Trí Bác đang truyền bá cái này cho những cô gái mà cậu ta lừa gạt. Mọi người xem đi!"

Đới Manh phân phát mấy bản lịch sử tin nhắn trong tay cho bốn người.

Bốn người xem xong đều không có tí manh mối nào, Mạc Hàn nói: "Tôi thấy lúc mà họ nhắc đến ABO thì đều rất mơ hồ, muốn nói rồi lại thôi, nói thì cũng chỉ nói được một nửa, thực sự rất khó để đoán ABO rốt cuộc là gì."

Đại C nói tiếp: "Là do chúng ta đã già thật rồi sao? Chúng ta đã không còn hiểu được ngôn ngữ của giới trẻ bây giờ sao?"

"Không phải chúng ta già, mà là chị già. Từ Thần Thần, chị đã 26 tuổi rồi!" Tôn Nhuế cười nói.

Tưởng Vân phớt lờ Đại C và Tôn Nhuế đang dỗi nhau vì bất đồng quan điểm, quay đầu nói với Đới Manh và Mạc Hàn: "Có lẽ Lạc Lạc biết ABO là gì, tôi cảm thấy mấy thứ kỳ lạ như thế này thì nên hỏi em ấy."

"Có lý." Đới Manh lấy điện thoại ra gọi cho Từ Tử Hiên.

"Lạc Lạc, quấy rầy cuộc hẹn hò của em với Nana một phút. Tôi muốn hỏi em, em có biết ABO nghĩa là gì không?"

"Đội trưởng Đới!" Từ Tử Hiên ở đầu dây bên kia đột nhiên kích động nói: "Em vừa định báo chuyện này với chị!"

Đới Manh vội vàng mở loa ngoài, "Lạc Lạc, em nói đi!"

"Là như thế này, lúc nãy em với Nana đang vừa ăn vừa nói chuyện, nói đến chuyện Thẩm Trí Bác đầu cơ trục lợi ABO."

"Lạc Lạc, vậy ABO rốt cuộc là gì?" Đại C thiếu kiên nhẫn, không nhịn được hỏi.

Từ Tử Hiên giải thích: "ABO là viết tắt của Alpha, Beta, và Omega, còn được gọi là Omegaverse. Thế giới quan của ABO dựa vào mô hình giai cấp xã hội của loài Sói, Alpha có địa vị cao nhất, tiếp theo là Beta, thấp nhất là Omega. Omega sẽ bước vào thời kỳ động dục, Omega trong thời kỳ động dục không thể khống chế được ham muốn giao phối với người khác của mình, thế nên Alpha mạnh mẽ sẽ tiến hành giao phối, đánh dấu Omega để tuyên bố chủ quyền."

"Dựa theo cách nói của em thì ABO là ba loại thiết lập, vậy nên nói Thẩm Trí Bác đầu cơ trục lợi thì có vẻ không hợp lý lắm." Đới Manh nói.

"Thế giới quan của ABO ban đầu bắt nguồn từ fandom Âu Mỹ, gần đây mới lan sang Hồng Kông, thế nên em chỉ coi nó là một câu chuyện thú vị để trò chuyện với Nana thôi! Ai ngờ Nana nói với em, gần đây Đội Điều tra Ma túy đang để mắt tới Bát Gia ở bãi Truân Môn, bây giờ người phụ trách bãi này là Truân Tử mà Bát Gia coi trọng nhất, không biết là ai đã lấy được một lô thuốc kích dục gây ảo giác kiểu mới từ đó, nghe nói thuốc này là thuốc kích dục định hướng. Đám cặn bã này sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để kiếm tiền, dùng sự phổ biến của ABO làm mánh lới, lừa không biết bao nhiêu thanh thiếu niên cắn thuốc. Thế nên em nghi ngờ Thẩm Trí Bác thật ra đang làm việc cho Truân Tử, mặt ngoài thì yêu đương với những cô gái trẻ khát khao tình yêu nhưng thật ra là đang bán những viên thuốc kích dục gây ảo giác này cho bọn họ."

"Đội Điều tra Ma túy đã tham gia điều tra vụ án này sao?" Đới Manh đột nhiên kích động đến đứng dậy, Vân tỷ ở bên cạnh bị cô dọa giật mình.

Sau khi nhận được lời khẳng định của Từ Tử Hiên, Đới Manh hưng phấn lạ thường như được tiêm máu gà, hét lên với Từ Tử Hiên trong điện thoại: "Bảo Nana-chan nói với người bên đó, Phòng Trinh sát sẽ tiếp quản vụ án này, xem ai bắt được Truân Tử trước, bẻ gãy Bát Gia!"

Sau khi cúp điện thoại, Vạn Lệ Na nhìn Từ Tử Hiên với vẻ mặt khó hiểu: "Lạc Lạc, sao Đội trưởng Đới lại muốn đối đầu với Đội Điều tra Ma túy tụi chị? Trước đó cấp trên bên chị cũng nói giống vậy."

Từ Tử Hiên nở nụ cười nuông chiều, xoa tóc Vạn Lệ Na nói:

"Còn không phải là vì cấp trên bên chị tìm đường chết sao? Uống say tại tiệc mừng công của Đội trưởng Đới với Đội phó Mạc, tuyên bố muốn theo đuổi bằng được Đội phó Mạc đó."

"Vậy thì liên quan gì đến Đội trưởng Đới?" Vạn Lệ Na khó hiểu nghiêng đầu, dáng vẻ đáng yêu đến làm Từ Tử Hiên muốn hôn lên mặt nàng.



Số 213 đường Nathan, Cửu Long

Trụ sở cảnh sát phân khu Tiêm Sa Chủy

Tầng ngầm 2

Phòng Nữ Trinh sát Tội phạm Đặc biệt

Tư Tư báo cáo với Đới Manh: "Tôi và Tiểu Ngải đã hỏi chú Đức chủ tiệm cà phê internet Tân Thế Giới, chú Thúc xác nhận rằng Thẩm Trí Bác quả thực đã ở tiệm cả đêm hôm đó. Chúng tôi đã kiểm tra CCTV, Thẩm Trí Bác vào tiệm lúc 5 giờ 35 phút chiều, trong suốt quá trình chỉ đi vệ sinh vài lần rồi nhanh chóng quay trở lại tiếp tục ngồi trước máy tính, vậy nên không có điều kiện gây án, bằng chứng ngoại phạm đã được xác lập."

"Đội trưởng Đới!" Tiền Thiếu đột nhiên hừng hực chạy vào phòng họp, ôm một chồng tài liệu trong tay, kích động nói: "Phát hiện lớn!"

"Khổng Tiếu Ngâm tìm thấy cơm thịt lớn nướng chưa tiêu hóa hết trong dạ dày của Cindy, báo cáo xét nghiệm máu cho ra dương tính với thuốc gây nghiện, nhưng trên thi thể của Cindy không có vết tiêm nên chỉ có một khả năng, thuốc được đưa vào trong người Cindy thông qua cơm thịt lợn nướng."

Tiền Thiếu đưa bản báo cáo cho Đới Manh rồi nói tiếp: "Hiện đang điều tra thành phần của thuốc trong cơ thể Cindy, Khổng Tiếu Ngâm nói tối nay tăng ca."

Đới Manh vỗ mạnh vào vai Tiền Thiếu, nói: "Vất vả rồi! Tiêu Âm tỷ chủ động tăng ca là chuyện hiếm như mặt trời mọc ở đằng Tây, đây đều là công lao của Tiền Thiếu em!"

Tiền Thiếu nhìn nụ cười xấu xa của Đới Manh với vẻ mặt khó hiểu, khuôn mặt đáng ghét của Khổng Tiếu Ngâm lập tức hiện lên trong đầu, cô trề môi không nói nữa.

Không nhiều lời thêm, Đới Manh bắt đầu phân công nhiệm vụ.

"Vân tỷ ở lại phòng quan sát tiếp theo theo dõi mọi hành động của Thẩm Trí Bác."

"Đã hiểu." Tưởng Vân vẫn lạnh lùng như cũ.

"Tiểu Ngải Tư Tư quay trở lại tòa nhà Vinh Hoa, điều tra người giao đồ ăn xuất hiện trong tòa nhà chiều hôm đó. Cindy chưa bao giờ ra ngoài nhưng trong bụng lại có thức ăn chưa tiêu hóa, tôi có để ý đến phòng bếp của Cindy, không có dấu hiệu nấu nướng, thế nên tôi nghi ngờ có người giao đồ ăn cho cô ấy."

"Yes Madam!"

"Đội phó Mạc, Đại C và Tôn Nhuế, chuẩn bị đến chỗ Bát Gia thả rắn, tìm bằng chứng buôn bán chất gây nghiện của Truân Tử."

Tiền Thiếu vội vàng nói: "Đội trưởng Đới, em thì sao? Em cũng muốn đi!"

Đới Manh quay đầu lại, trên mặt là một nụ cười vô hại: "Tiền Thiếu, em có nhiệm vụ quan trọng hơn, cùng Tiêu Âm tỷ tăng ca!"

Tiền Thiếu: "......"


Quận Truân Môn, Hồng Kông

Quảng trường Thời đại, số 1 phố Truân Long

Tháp Nam 2F

Tiệm làm móng Chu Mễ Mễ

Mạc Hàn hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn giận của mình nói: "Đới Manh, chúng ta không phải đến Nevernight thả mồi sao? Tại sao bây lại đi làm móng?"

Đới Manh đi tới nắm lấy tay Mạc Hàn, cẩn thận ngắm nhìn, "Ồ, lúc trước không để ý đến, hóa ra tay của Hàn Hàn to như vậy?"

Đới Manh áp tay của mình lên, "Không ngờ tôi cao như vậy nhưng tay cũng chỉ gần bằng tay cô, tỉ lệ này chẳng phải có hơi mất cân đối rồi sao?"

"Đừng có giả điên!" Lòng bàn tay của Đới Manh cọ lên lòng bàn tay của mình khiến Mạc Hàn có hơi ngứa, nàng rút tay lại, dùng sức chà lên áo mình.

"Sao vậy? Tay của tôi bẩn sao?" Đới Manh ủy khuất hỏi.

"Không, có chút ngứa." Mạc Hàn giải thích.

"Này thì đương nhiên rồi." Đới Manh lại nắm lấy tay Mạc Hàn, giải thích: "Công chức chúng ta không được phép làm móng hay xăm hình, vì phải thường xuyên cầm súng nên lòng bàn tay sẽ có vết chai, cho nên khi lòng bàn tay áp lên nhau cô mới cảm thấy ngứa. Cô nói xem, với đặc điểm rõ ràng như vậy thì đám xã hội đen kia có phát hiện chúng ta là cảnh sát không?"

Mạc Hàn suy nghĩ một lúc, nhận ra đúng thật là vậy, cười nhẹ nói: "Được được được, cô suy nghĩ chu đáo vậy là tốt."

Đới Manh có được sự công nhận của Mạc Hàn, trong lòng vô cùng vui vẻ, đến mức quên không buông tay Mạc Hàn ra, cứ như vậy mà kéo nàng vào tiệm làm móng.

Còn Mạc Hàn biết rõ cô đang kéo chính mình nhưng cũng không chống cự.


Quận Truân Môn, Hồng Kông

Quảng trường Thời đại, số 1 phố Truân Long

Quán bar Nevernight

Quán bar "Nevernight" đúng như tên gọi của nó, bên trong chật kín tiếng người ăn uống nhiệt, những đường cong gợi cảm và quyến rũ tràn ngập hormone đang điên cuồng uốn lượn trên sàn nhảy, sự xa hoa phóng túng như một bữa tiệc linh đình. Tiếng nhạc dance nổ vang, loa lớn dồn dập rung chuyển, đến trái tim cũng bị tiếng nhạc đánh trúng. Những ngọn đèn sáng ở bốn góc được chỉnh ở mức thấp nhất khi mọi thứ mơ hồ, não liên tục trong tình trạng thiếu oxy.

Đới Manh và Mạc Hàn vừa bước vào Nevernight thì suýt chút nữa đã bị luồng không khí cuồng báo này đẩy ra ngoài.

"Má ơi," Mạc Hàn vuốt ve trái tim mình, "Đây là địa ngục của người già như tôi sao?"

Đới Manh vỗ vai nàng, an ủi: "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, bà nó ơi, chúng ta vào thôi!"

Mạc Hàn mất tự nhiên đẩy tay cô ra: "Đồ vô liêm sỉ, ai là bà nó của cô hả? Bớt nói nhảm lại, cô đi lên trước mở đường đi!"

Đới Manh đi phía trước, dáng vẻ lưu manh, Mạc Hàn đi ở phía sau nói quả nhiên tính lưu manh vẫn không thay đổi chút nào. Lần trước khi Mạc Hàn bị phương pháp thẩm vấn đặc biệt của Đới Manh dọa sợ, Vân tỷ đã ghé vào bên tai nàng nói: "Đội trưởng Đới từng làm người cung cấp thông tin ở phố Temple trước khi vào Học viện Cảnh sát."

Tưởng Vân ăn nói rất khóe, Mạc Hàn lại biết rất rõ Vân tỷ muốn nói cho mình biết, trước khi Đới Manh làm cảnh sát thì đã từng là dân đường phố, chỉ đơn giản vậy thôi.

Sống lưng của Mạc Hàn luôn rất thẳng tắp, một thân đầy chính khí, ở nơi hỗn tạp như Nevernight lại trông rất khác biệt, có chút dễ thấy.

Mạc Hàn cũng kịp thời nhận ra điều này, học theo Đới Manh ở phía trước thả lỏng người, trong lòng than thở: Thật muốn quay lại cuộc sống của người bình thường ở Tổ Trọng án......

Hai người tìm một chỗ ngồi tốt cho mình, Đới Manh búng ngón tay nói, "Hai cốc bia tươi!"

"Bia tươi?" Mạc Hàn nghiêng người hỏi: "Sao lại uống thứ này?"

"Cái gì?" Trong quán bar rất ồn ào, Đới Manh nghe không rõ nên nghiêng đầu đến gần, áp sát tai vào môi Mạc Hàn hỏi: "Cô vừa nói cái gì?"

Mạc Hàn lơ đãng giữ khoảng cách với cô, hét lớn: "Tôi nói tôi không muốn uống bia, cho ly Whisky đi!"

Đới Manh bật cười, ghé môi vào tai Mạc Hàn nói:

"Đại tiểu thư, công quỹ của chúng ta không đủ, làm cốc bia chắp vá đi. Nếu cô muốn uống thì sau giờ làm việc một mình tôi mời cô."

"Cô tránh ra!" Mạc Hàn giận dỗi đẩy Đới Manh ra, "Bia thì bia, tôi chưa uống bao giờ, nếm thử cũng không sao."

Tay của bartender đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, anh ta đẩy hai cốc bia tươi còn sủi bọt đến gần, trầm giọng nói: "Tiểu thư, quý ông ngồi đằng kia mời cô."

Hai người nhìn qua theo bàn tay đeo đầy nhẫn đầu lâu của Bartender, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ đánh khinh đang nhe hàm răng vàng khè của mình ra nở nụ cười tự cho là soái khí với bọn họ, làm động tác mời.

"Thật ghê tởm." Mạc Hàn cúi đầu, phàn nàn với Đới Manh: "Làm ơn đi, da gà nổi lên hết cả rồi này."

"Kiên nhẫn chút." Đới Manh vỗ vỗ chân Mạc Hàn, an ủi: "Loại côn đồ cấp thấp như vậy không cần phải câu, cá lớn còn đang chờ chúng ta mà."

Mạc Hàn hất tay cô ra, trừng mắt nhìn cô: "Cô nên lo cho cái tay lưu manh của mình trước đi!"

Đới Manh xấu hổ khi bị vạch trần, giận dỗi rút tay lại, nâng cốc bia lên uống một ngụm lớn.

Lúc này, cuộc trò chuyện giữa hai cô gái bên cạnh thu hút sự chú ý của cả hai. Dù đã cởi đồng phục học sinh và khoác lên mình một bộ quần áo lòe loẹt hở hang, nhưng lớp trang điểm đậm trên khuôn mặt vẫn không che giấu được nét ngây thơ trẻ con kia.

"Chanh Tử, mình hồi hộp quá, không biết uống cái thứ đó xong thì sẽ có phản ứng gì."

"Đương nhiên là sẽ cảm thấy sướng đến chết rồi! Đến lúc đó A Ken chắc chắn sẽ ăn sạch cậu."

"Thật sao? Nhưng đây là lần đầu tiên của mình, hồi hộp quá đi!"

"Đừng lo, Tuệ Tuệ. Mình sẽ ở phòng bên cạnh để mắt đến cậu và A Ken, nếu có vấn đề gì thì mình chắc chắn sẽ lao vào bảo vệ cậu!"

"Chanh Tử, cậu là tốt nhất! À đúng rối, sao Vương Ngọc tỷ tỷ còn chưa đến nữa?"

"Sao vậy? Cậu bắt đầu gấp đến không chịu được nữa rồi à?"

"Aiya Chanh Tử, cậu nói gì vậy?"

Mạc Hàn hạ giọng nói nhỏ vào tai Đới Manh: "Chanh Tử này hoàn toàn không xem Tuệ Tuệ là bạn, hẳn là cũng giống Thẩm Trí Bác, sau khi bán được thuốc thì sẽ nhận được hoa hồng tương ứng."

Đới Manh gật đầu, "Đi, chúng ta qua đó nói chuyện với bọn họ."

"Em gái này." Đới Manh mỉm cười đến gần, Tuệ Tuệ sợ tới mức trốn sau lưng Chanh Tử.

"Có chuyện gì?" Chanh Tử lạnh lùng hỏi.

Đới Manh giả vờ nhìn xung quanh, thần bí hỏi: "Có bán cái kia không?"

"Cái nào?" Chanh Tử sốt ruột hỏi.

"Là cái kia đó...... ôi trời, tôi nào đủ can đảm nói ra cái này......"

"À à, cái kia!" Chanh Tử lúc này mới phản ứng lại, hai mắt đột nhiên sáng lên, tưởng rằng có mối làm ăn, lại kiếm thêm được tiền, vội vàng gật đầu nói: "Có có, chút nữa Vương Ngọc tỷ tỷ đến đây giao hàng, nếu muốn thì cứ chờ ở đây với chúng tôi."


Quận Truân Môn, Hồng Kông

Quảng trường Thời đại, số 1 phố Truân Long

Quán bar Nevernight

Ghế lô 302

"Chanh Tử, bọn họ trông rất lạ mặt, là bạn của em sao?" Vương Ngọc khoanh tay, nghi hoặc nhìn Đới Manh và Mạc Hàn.

Chanh Tử vội vàng tiến đến đưa một điếu thuốc, giúp Vương Ngọc châm thuốc rồi cúi đầu khom lưng nói: "Vương Ngọc tỷ tỷ, bọn họ muốn mua thứ kia nên em giới thiệu bọn họ đến đây."

Vương Ngọc rít một hơi thuốc dài ròi phà ra, hỏi: "Các người dựa qua đâu mà biết tôi có thứ kia?"

"Tôi được A Hồng giới thiệu đến, A Hồng làm gái mại dâm." Đới Manh bị Vương Ngọc nhìn chăm chú đến có hơi ngượng ngùng, ra vẻ lúng túng, không khỏi nâng tay lên gãi gãi mặt mình. Vương Ngọc liếc nhìn bộ móng lóng lánh của Đới Manh, trong lòng thầm chế nhạo, sự nghi hoặc đã biến mất hơn phân nửa, vì vậy liền lấy điện thoại ra gọi điện cho ai đó: "Đem hàng đến 302."

Không bao lâu sau, một thanh niên cao chưa đến 1m6 đeo nón mở cửa bước vào, đưa tú nilon lớn trong tay cho Vương Ngọc, thấp giọng nói: "Truân Ca nói 10 giờ họp ở Minh Lâu."

"Sao lại mở họp đột xuất?" Vương Ngọc bất mãn hỏi, rõ ràng là vì thời gian cá nhân bị chiếm mất khiến cô ta vô cùng khó chịu.

"Ngọc tỷ, lão đại nói gì thì em truyền đạt thế, làm sao em biết họp vì cái gì? Không có việc gì nữa thì em ra ngoài trước, ở ngoài còn có khách."

Trong lòng Vương Ngọc tức giận, tùy ý ném túi thuốc trong tay lên bàn, nói với Tuệ Tuệ: "Cô muốn hai viên đúng không? Tự mình lấy, lấy xong thì nhanh rời đi đi."

"Vâng vâng," Chanh Tử giúp Tuệ Tuệ nhặt túi thuốc lên, gọn gàng lấy ra hai viên gói vào một tờ giấy ăn trên bàn rồi bỏ vào túi của Tuệ Tuệ.

"Vương Ngọc tỷ tỷ, đây là tiền......" Tuệ Tuệ lấy một phong bì trong túi ra yếu ớt đặt lên bàn, Chanh Tử nhanh tay lẹ mắt cầm túi tiền lên đi vài bước về phía Vương Ngọc, nhét phong bì vào trong túi xách của Vương Ngọc. Trước khi rời đi còn nháy mắt với Vương Ngọc, Vương Ngọc mất kiên nhẫn gật đầu, lúc này Chanh Tử mới yên tâm dắt Tuệ Tuệ ra ngoài.

Dù sao Vương Ngọc cũng là người từng trải, từ khi mới bắt đầu giao dịch với Tuệ Tuệ, Đới Manh ngồi ở bên cạnh đã cố ý hoặc vô ý hắng giọng vài lần, sau khi hai người đi rồi Vương Ngọc mới thử hỏi: "Cổ họng của cô có vấn đề gì à?"

"Có hơi viêm họng ấy mà." Đới Manh trả lời.

May mà Đới Manh phản ứng đủ nhanh, nhưng với sự nhạy cảm của Vương Ngọc thì Đới Manh nghĩ thực sự không nên coi thường.

Trên người Đới Manh và Mạc Hàn có giấu bộ đàm ngụy trang, Đại C và Tôn Nhuế ở bên ngoài có thể nghe được cuộc trò chuyện ở bên trọng, Đới Manh hắng giọng là để giao nhiệm vụ cho bọn họ.

Vương Ngọc cầm chiếc túi nilon trên bàn lên, dùng ngón tay thon dài của mình lấy ra một viên thuốc đưa đến trước mặt Đới Manh, "Viên này miễn phí, cô uống đi."

ĐỚi Manh không ngờ đến hành động bất ngờ này của Vương Ngọc, làm cô choáng váng ba giây, suýt nữa thì bị Vương Ngọc nhìn ra sơ hở.

"Sao vậy? Không phải cô muốn mua hàng sao?" Vương Ngọc đột nhiên trở nên cảnh giác.

Đới Manh vội vàng giải thích: "Đúng là muốn mua, nhưng tôi nghe nói thứ này rất lợi hại, ở đây...... hình như không tiện lắm......"

Vương NGọc nhìn vẻ mặt khó xử của Đới Manh, rồi lại nhìn Mạc Hàn đang có hơi trầm tư ở bên cạnh cô, vẫn không từ bỏ ý định: "Không sao cả, ghế lô này tối nay là của cô, các cô muốn dùng như nào cũng được."

Đới Manh nhìn chằm chằm vào viên thuốc càng ngày càng đến gần mình ở đầu ngón tay của Vương Ngọc, quay sang cầu cứu Mạc Hàn, Vương Ngọc nhìn thấy cô nhìn về phía Mạc Hàn liền hỏi nàng: "Là cô uống, hay là cô ấy uống?"

Mạc Hàn lấy lại tỉnh thần, đột nhiên giật lấy viên thuốc trong tay Vương Ngọc, bóp hai má Đới Manh rồi dùng tốc độ nhanh như chớp nhét viên thuốc vào trong miệng cô.

"Đương nhiên là cô ấy uống!" Mạc Hàn nói.

"Ừng ực"

Vương Ngọc nhìn thấy yết hầu của Đới Manh lăn lên xuống, xác định viên thuốc đã được Đới Manh uống xong liền nói với Đới Manh vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác:

"Vậy, chúc hai người vui vẻ!"

Sau đó đứng dậy rời khỏi ghế lô.

Mạc Hàn còn nghe được sau khi cô ta đi ra ngoài còn dặn phục vụ rằng ghế lô 302 có khác, đừng để người khác quấy rầy.

"Mạc Hàn," Đới Manh đờ người quay đầu, hai mặt nhăn như ăn trúng khổ qua, nói: "Sao cô lại cho tôi uống thuốc thật vậy?"

Mạc Hàn hối lỗi nói: "Xin lỗi, tôi thấy cô ta bắt đầu nghi ngờ nên trong lúc cấp bách liền......"

"Cô hại chết tôi rồi." Đới Manh khóc không ra nước mắt, bắt đầu móc cổ họng muốn nôn viên thuốc ra.

Mạc Hàn ngồi xổm xuống cạnh cô, lo lắng nhìn gân cổ của Đới Manh căng lên vì khó chịu, mạch máu nổi lên trên thái dương và trán, tiếc là viên thuốc đã vào dạ dày, móc không ra được.

Đới Manh chỉ nôn khang vài tiếng sau đó nhận mệnh ngồi phịch xuống ghế sofa.

"Lần này cô thật sự hại chết tôi rồi......Mạc Hàn......"

"Xin lỗi! Rất xin lỗi!" Mạc Hàn liên tục giải thích, nàng nhanh chóng đứng ngồi xuống cạnh Đới Manh, đặt một tay lên ngực Đới Manh để kiểm tra nhịp tim của cô, "Bây giờ cô thế nào? Có cảm thấy gì lạ không?"

Cơ thể của Mạc Hàn dính sát vào người mình, vì để thả mồi nên hôm nay Mạc Hàn mặc áo trễ vai, cảnh xuân đột nhiên được phóng đại ngay trước mắt, Đới Manh chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nhưng biết mình vừa uống thuốc kích dục nên vội vàng thành thật thu hồi ánh mắt của mình, dùng hết sức lực đẩy Mạc Hàn ra.

"Tôi không sao, cô ngồi qua kia đi." Đới Manh tức giận quát lớn.

Mạc Hàn chỉ cảm thấy lo lắng, không nghe được lời nói của cô, lại đến gần hỏi: "Rốt cuộc cô cảm thấy thế nào? Tôi biết tôi có lỗi với cô, cô có gì khó chịu thì mau nói cho tôi biết, đừng có gắng gượng nữa!"

Hơi thở nóng hổi khi nói chuyện của Mạc Hàn phả vào tai, ĐỚi Manh chỉ cảm thấy tai mình như sôi lên, máu nóng dồn lên tận cổ, Đới Manh chỉ cảm thấy thái dương mình đang co giật.

Đới Manh nhấn hai bên thái dương, nhắm mắt như chờ chết, yếu ớt nói: "Cô đừng quan tâm đến tôi, tránh xa tôi ra một chút là được."

"Sao mà tôi có thể bỏ mặc cô trong hoàn cảnh này được?" Trong lòng Mạc Hàn nóng như lửa đốt, một tay vô tình đặt lên đùi Đới Manh, hỏi: "Có phải cô đau đầu không? Tôi giúp cô xoa một chút nhé!"

Đới Manh cảm thấy lỗ chân lông trên người mình như bị lửa đốt, nửa người tê dại, vội vàng bật dậy khỏi ghế sofa, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo để hạ nhiệt độ cho chính mình.

Mạc Hàn như bị hoa mắt, người vốn còn đang ngồi phịch trước người mình đã nhảy ra cách xa mình hơn 1m.

Nhìn thấy lồng ngực Đới Manh phập phồng lên xuống một cách dữ dội, cả người dính chặt vào tường, ánh mắt cảnh giác nhìn nàng, miệng còn lẩm bẩm: Đừng có đến đây...... Đừng có đến đây......

Mạc Hàn cuối cùng cũng hết nhịn được, bật cười thành tiếng.

"C-c-cô..... Cô thế nhưng lại cười?" Đới Manh không chút khách khí chỉ vào người trước mặt, Mạc Hàn nhìn bộ dáng quẫn bách này của cô lại càng không kiêng nể gì mà cười lớn hơn, cười đến cong cả người, cười đến chảy nước mắt.

Đới Manh nức nở nói: "Mạc Hàn, đừng đùa nữa, cô rốt cuộc đang cười cái gì vậy hả?!"

Mạc Hàn vất vả lắm mới ngừng cười được, mở lòng bàn tay ra trước mặt cô, Đới Manh kinh ngạc nhìn viên thuốc đang lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay của Mạc Hàn.

"Phù...... Vậy tôi đã uống gì vậy hả......" Đới Manh mở to mắt, lắp bắp hỏi.

Mạc Hàn vẫn cười vô cùng rạng rỡ, nói: "Là M&M's mà tôi luôn mang theo bên người đó!"


(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro