Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du thuyền SuperStar Virgo

Boong tàu hoạt động/13F

Phát súng đầu tiên của Ngô Triết Hàm nổ vang bên tai Đới Manh, khiến cô phải cúi người xuống, đúng lúc tránh được hai người nhiễm bệnh một nam một nữ lao tới từ phía sau.

Người nhiễm bệnh lao tới trực tiếp nhảy qua Đới Manh do quán tính, vì thế phát ra tiếng gầm gừ từ yết hầu đã bị xé rách, không cam lòng đứng dậy muốn tấn công lần nữa.

Giữa hai phát súng sau đó dường như không có khoảng dừng, nối tiếp nhau như nước chảy, chỉ thấy Ngô Triết Hàm nhanh chóng di chuyển nòng súng, bắn hai phát mà không do dự.

Viên đạn bay vào trán của hai người bị nhiễm bệnh, một viên trong đó có sức công phá mạnh xuyên qua hộp sọ rồi bay qua sau đầu, viên đạn còn lại không xuyên hộp sọ nhưng lại không ngừng động năng của mình trong não, người nhiễm bệnh lập tức ngã xuống, máu tươi và dịch não ướt át bắn tung tóe ra, máu và mủ hòa thành một, chảy ra trên boong tàu hoạt động nhẵn nhịn.

Tiếng khóc sợ hãi của bạn nhỏ vang lên, khiến vài người ở đây lúc này mới tỉnh táo lại.

"Đừng khóc đừng khóc, không sao đâu, bạn nhỏ......" Lý Nghệ Đồng ôm cô bé vào lòng, lúng túng dỗ dành.

Đới Manh bịt tai, xấu hổ đứng dậy, cô kinh ngạc nhìn Ngô Triết Hàm, giận đến không nói nên lời, vừa rồi phát súng đầu tiên nổ vang bên tai, khiến đầu óc cô choáng vàng, màng nhĩ đau đớn, tầm nhìn biến đen một lúc, phải lắc đầu mạnh mới có thể dịu đi một chút.

Mạc Hàn vội vã chạy đến, đứng trước người Đới Manh giận dữ nhìn Ngô Triết Hàm, nói: "Cô điên rồi sao?! Cô có biết việc này nguy hiểm đến mức nào không?!"

Ngô Triết Hàm nhếch môi, nhún vai thờ ơ nói: "Madam, tôi vừa cứu mạng chị ta, cô không cảm ơn tôi thì cũng thôi đi, thế nhưng còn nổi giận với tôi ư? Đây là thái độ của cảnh sát Hồng Kông các người dành cho những công dân tốt sao?"

Lời của Ngô Triết Hàm khiến Mạc Hàn nghẹn họng, mặc dù ý định trả thù của ba phát súng vừa rồi rất rõ ràng, nhưng cuối cùng vẫn là cứu được mạng của Đới Manh, Mạc Hàn há hốc miệng thở dốc, tức tối giậm chân, quay đầu kiểm tra tình hình của Đới Manh.

"Em thế nào rồi? Có sao không?" Tay của Mạc Hàn rất tự nhiên chạm vào má Đới Manh.

Ngô Triết Hàm nhìn thấy vậy, hừ lạnh nói: "Còn thắc mắc sao lại lo lắng tới vậy, hóa ra là yêu nhau......"

"Em nói bậy bạ gì đó?" Đới Manh đẩy Mạc Hàn ra, bước tới, lạnh lùng nói: "Ngũ Chiết, em đừng có quá đáng!"

Ngô Triết Hàm đón nhận ánh mắt sắc bén của Đới Manh không chút sợ hãi, từng bước một đến gần cô: "Quá đáng? Nếu cái này mà gọi là quá đáng, thì món nợ giữa tôi và chị...... phải xem là như thế nào đây?"

"Em......"

"Các vị! Các vị!" Lý Nghệ Đồng vẫn còn trong trạng thái mê mang dường như đã mơ hồ hiểu được gì đó, đại khái là lúc trước vị Madam này và Ngô lão bản cố thù oán, bây giờ kẻ thù gặp nhau thì đỏ cả mắt. Nghĩ lại cũng không thấy lạ, dù sao thì Ngô lão bản cũng đi theo làm việc cho lão đại của giới xã hội đen là Hoàng Sinh, tóm lại là có vượt giới hạn, nên đắc tội với cảnh sát và chuyện đương nhiên.

Nghĩ như vậy, Lý Nghệ Đồng đi tới, tách hai người đang gây chiến ra, "Trông có vẻ như hai người rất muốn ôn lại chuyện cũ, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để tính sổ nhau. Dù cho Ngô lão bản và Madam có ân oán gì thì xin tạm thời đặt nó sang một bên trước đi! Hoàng tiểu thư đang mắc kẹt trong phòng khách ở tầng 11 chờ chúng ta tới cứu đấy!"

"Hoàng tiểu thư đương nhiên sẽ là ưu tiên hàng đầu," Ánh mắt của Ngô Triết Hàm không rời khỏi Đới Manh dù là một giây, thẳng thừng nói: "So với Hoàng tiểu thư, những người khác chỉ là râu ria. Kiki, đi, chúng ta đi cứu người!"

Đới Manh gọi Mạc Hàn, sau đó quay đầu nói với Lý Nghệ Đồng: "Cho bạn nhỏ đi theo chúng ta đi! Hiện tại trên tàu không có khu vực nào an toàn, tôi lo lắng nếu bỏ nhóc ấy lại sẽ xảy ra chuyện."

"Được, giao bạn nhỏ ấy cho tôi, phiền hai vị Madam chắn phía sau rồi." Nói xong, Lý Nghệ Đồng đi lên trước.

Đới Manh vừa quay đầu liền đúng lúc bắt gặp ánh mắt lo lắng của Mạc Hàn, cô hơi giật mình một lúc, nhưng vẫn mỉm cười an ủi, nói: "Em không sao, nhanh đi theo bọn họ!"

Một nhóm năm người giải quyết vài người nhiễm bệnh đơn độc ven đường, cuối cùng cũng đến tầng 11, ai ngờ vừa bước ra khỏi cầu thang đã bị mùi tanh hôi nồng nặc gay mùi làm lùi bước.

Ngô Triết Hàm nhanh chóng che miệng mũi, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Hứa Giai Kỳ, hạ giọng nói: "Tình hình còn nghiêm trọng hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng!"

Hứa Giai Kỳ im lặng gật đầu, nghiêng người chắn trước Ngô Triết Hàm, nhìn ra ngoài hành lang xem xét tình hình.

Bên ngoài phòng cho khác, lối đi vốn đã chật hẹp bị đám người nhiễm bệnh đông đúc chặn lại, trên tường và sàn dính đầy máu thịt vô cùng kinh khủng, Hứa Giai Kỳ cảm thấy dạ dày mình cồn cào, phải nhanh chóng đứng thẳng dậy không muốn nhìn thêm lần nào nữa.

"Tình hình ở tầng 11 sao lại tệ đến thế?" Mạc Hàn cau mày, bịt mũi lại.

"Tầng 11 là khu vực phòng dành cho khách, lượng người ra vào rất lớn." Lý Nghệ Đồng quen thuộc với cấu trúc của du thuyền, giải thích: "Phòng dành cho khách được chia thành ba khu, mỗi khu được ngăn cách bởi một cửa thoát hiểm dẫn ra cầu thang, phòng 11622 của Đình Đình-san vừa đúng lúc là phòng gần phần đuôi thuyền của chúng ta nhất, nhưng vì nằm ở trung tâm nên muốn phá vòng vây không phải chuyện dễ dàng gì."

Hứa Giai Kỳ vừa kiểm tra xong tình huống bên trong, tiếp lời: "Không phải là không dễ, đơn giản mà nói thì là không thể, người bị nhiễm bệnh đã dồn đầy ở bên trong, bây giờ chúng ta lao ra thì chắc chắn sẽ phải chịu chết."

"Kiki, đừng nói chắc chắn như vậy," Ngô Triết Hàm nhếch môi nhìn Đới Manh, nói: "Madam của chúng ta giỏi nhất là biến chuyện không thể thành có thể, tôi tin cho dù có là tường đồng vách sắt thì Madam cũng có thể mở ra một đường máu. Đúng không? Đới Manh?"

Đới Manh nhìn lướt qua Ngô Triết Hàm với ánh mắt phức tạp, lời đã đến bên miệng chỉ có thể nuốt ngược vào trong, quay sang nói với Mạc Hàn: "Vừa rồi lúc cứu bạn nhỏ ra, em phát hiện bọn họ dường như không có ý thức. Em nhảy ra ngoài cửa sổ, bọn họ cũng nhảy theo, cho dù người trước đó đã bị đập nát thành từng mảnh nhưng những người sau hoàn toàn không có ý định dừng lại, thế nên......"

"Thế nên em muốn dùng lại cách cũ sao?" Mạc Hàn tựa hồ đã đoán được chủ ý của Đới Manh, vẻ mặt có chút không vui.

"Đúng vậy chúng ta có thể lẻn vào phòng khách gần nhất, tạo tiếng động thu hút người nhiễm bệnh, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ, để bọn họ nhảy theo ra cùng, như vậy vừa tiết kiệm thể lực vừa tiết kiệm thời gian, đây cũng là cách tốt nhất em có thể nghĩ ra......"

"Đương nhiên, đây cũng là cách nguy hiểm nhất!" Mạc Hàn lạnh lùng bổ sung, tiện đà phản đối: "Đới Manh, em nhìn đi, trong hành lang có ít nhất bốn mươi năm mươi người, nếu trước khi lẻn vào trong phòng mà phát ra tiếng động gì bị bọn họ phát hiện, nhiều người như vậy lao đến, chắc chắn sẽ bị rỉa đến xương cốt cùng không còn lành lặn, sao tôi có thể để em đi mạo hiểm như vậy được chứ?"

"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!" Đới Manh cười làm lành.

"Vấn đề hiện tại là, ngay cả hang cọp em còn không vào được thì nói gì đến cọp con?!"

"Nhưng ngoại trừ cách này râ, em thực sự không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để cứu Hoàng tiểu thư......" Đới Manh cúi đầu, có chút chán nản.

Nhìn thấy vẻ mặt không tự tin như thế của Đới Manh, Mạc Hàn cũng đau lòng, từ lúc phát hiện trên du thuyền có người bị nhiễm bệnh đến giờ, Đới Manh đã liên tiếp gặp phải đả kích, vào lúc cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt sức thì lại gặp người có khúc mắc lớn nhất với mình là Ngô Triết Hàm.

"Được rồi được rồi," Mạc Hàn nhẹ nhàng nói, "Vậy em nhất định phải cẩn thận, cẩn thận hết mức có thể, đừng bất cẩn nữa, biết không?"

Đới Manh vừa định trả lời thì nghe thấy Ngô Triết Hàm cười lạnh nói:

"Đới Manh, chị biến thành con ngoan từ khi nào vậy? Cảm giác có mẹ quan tâm tuyệt lắm sao?"

Ngô Triết Hàm vừa dứt lời, Hứa Giai Kỳ đã lén kéo cô, cũng lắc đầu ra hiệu cho cô đừng nói nữa. Ngoài dự đoán chính là, mặc dù vẻ mặt của Ngô Triết Hàm rất xấu, nhưng cũng rất nghe lời ngậm miệng lại, điều này khiến Đới Manh vô cùng bất ngờ, không khỏi nhìn Hứa Giai Kỳ nhiều hơn vài lần.

Lý Nghệ Đồng giao lại đứa trẻ cho Mạc Hàn nói: "Thể lực của Madam còn chưa hồi phục hoàn toàn, để tôi đi vậy!"

Đới Manh xua tay nói, "Một mình cô không làm được đâu, phải có hai người phối hợp nhau mới dẫn dụ được nhiều người nhiễm bệnh như vậy."

Nói xong, Đới Manh quay đầu nhìn vào mắt Hứa Giai Kỳ nói: "Chỗ này liền phải xin nhờ Hứa tiểu thư rồi. Tay của Momo bị thương, nếu gặp phải nguy hiểm gì thì phiền Hứa tiểu thư bảo vệ chị ấy."

Ngô Triết Hàm khoanh tay, buồn cười nói: "Đới Manh, chị cho rằng mình là ai? Cậu ấy là người của tôi, bây giờ chị lại ra lệnh cho cậu ấy ư?"

"Tôi không có ra lệnh cho Hứa tiểu thư, tôi chỉ xin nhờ cô ấy, xin em phân rõ ràng một chút......" Đới Manh dừng một chút, sau đó lạnh lùng nói: "......Ngô lão bản!"

Ngô Triết Hàm vừa định cãi lại thì Hứa Giai Kỳ đã nhẹ nhàng đáp lời: "Madam yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô ấy."

"Kiki!" Sự khó chịu của Ngô Triết Hàm bị bàn tay ấm áp của Hứa Giai Kỳ trấn áp.

Đới Manh cười nhìn Hứa Giai Kỳ bịt miệng Ngô Triết Hàm, ghé vào bên tai cô lặng lẽ nói gì đó, thầm nghĩ Ngô Triết Hàm thế nhưng có thể bị Hứa Giai Kỳ thuần hóa, đây cũng là một chuyện diệu kỳ.

Đới Manh và Lý Nghệ Đồng rón rén đi về phía phòng cho khách gần nhất, vừa đứng trước cửa thì Đới Manh đã quay người lại dùng mắt kiểm tra khoảng cách giữa căn phòng và vị trí của Mạc Hàn, sau đó ra hiệu "Gần quá" với Lý Nghệ Đồng.

Lý Nghệ Đồng lập tức hiểu được ý của Đới Manh, thế là hai người tiếp tục thận trọng tiến về trước, đến căn thứ ba Đới Manh thấy khoảng cách đã ổn, sau khi xác nhận sẽ không thu hút người bị nhiễm đến chỗ Mạc Hàn và những người khác thì mới yên lòng.

Đới Manh đối mặt với Lý Nghệ Đồng, dùng ngón tay đếm từ một tới ba, rồi đột nhiên đá mở cửa phòng, cùng lúc đó, những người bị nhiễm ở hành lang nghe tiếng quay đầu lại, sau đó chạy như điên về phía hai người.

Đới Manh và Lý Nghệ Đồng vội vàng lách người vào phòng, Đới Manh chặn cửa, miệng không ngừng thúc giục: "Nhanh lên! Buộc dây nhanh chút!"

Dù sao thì Lý Nghệ Đồng cũng là một vệ sĩ chuyên nghiệp, đã được huấn luyện chuyên sâu với cường độ cao, kỹ năng của Lý Nghệ Đồng cũng khá xuất sắc.

Lý Nghệ ĐỒng vặn xoắn sợi dây cứu hộ trong tay, nhanh đến Đới Manh hoa cả mắt, chỉ trong một lúc đã nghe Lý Nghệ Đồng hưng phấn nói: "Madam! Thả người đi!"

"Nhanh vậy sao?" Đới Manh liên tục khen ngợi, "Tuyệt vời, thân thủ rất tốt!"

Vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng đột nhiên bị đẩy mạnh, lông tơ trên người Đới Manh dựng cả lời, đại quân người bệnh đã giết đến nơi rồi!

"Chuẩn bị xong chưa?" Đới Manh cắn chặt răng, liều mạng áp chế cửa phòng.

"Chuẩn bị xong rồi! Madam, mau thả ra đi!"

Lý Nghệ Đồng vừa dứt lời thì người nhiễm bệnh bên ngoài đã tụ tập đến một mức nhất định, vào khoảnh khắc cửa phòng bị phá, Đới Manh vừa lúc lách người trốn vào trong tủ quần áo đang mở, đóng cửa tủ lại, nín thở không dám cử động, căng thẳng lắng nghe tiếng động bên ngoài.

Đám quỷ ăn thịt người đã lâu không thấy người sống hưng phấn đến đỏ cả mắt, đám người nhiễm bệnh đến sau hùng hổ lao đến giẫm đạp lên những người nhiễm bệnh xông vào trước, mà những người bị giẫm lên bên dưới vẫn cố sức bò về trước, cho dù tứ chi bị giẫm đứt, hộp sọ bị giẫm nát......

Lý Nghệ Đồng nhìn thấy cảnh tượng này, dù do gan có lớn đến đâu cũng sợ đến mức hai chân run rẩy, nhìn thấy người bệnh xông vào phòng sau liền tìm kiếm người sống, vểnh mũi lên ngửi khắp nơi, thậm chí còn có một người áp mũi lên cửa tủ đã đóng, nếu không di chuyển thì chỉ sợ Đới Manh sẽ bị phát hiện—— vì thế Lý Nghệ Đồng dồn khí đan điền, hét lên một tiếng cực kỳ lớn:

"Con mẹ nó ta ở đây này!"

Sự chú ý của hơn chục người nhiễm bệnh trong phòng lập tức bị cô thu hút, những người nhiễm bệnh liền tục tràn vào cửa như điên rồi lao về phía cửa sổ.

Lý Nghệ Đồng nhắm vào lan can của tầng 10 rồi nhảy xuống, sau khi hạ cánh ở tầng 10 thì dùng cả hai tay nắm lấy lan can, treo mình giữa không trung.

Mà lúc này, đám người nhiễm bệnh nhảy ra khỏi cửa sổ rồi rơi xuống như mưa đá, một số rơi thẳng xuống biển, bập bềnh vài cái liền biến mất; một số va vào thân tàu, để lại một loạt vết máu kinh người; cũng có không ít người bệnh nện thẳng vào Lý Nghệ Đồng, nguy hiểm đến suýt nữa đã khiến cô ngã xuống.

Lý Nghệ Đồng sợ đến toát mồ hôi, bị gió biển thổi lạnh run cả lên.

Cơ cánh tay của cô càng lúc càng đau nhức, có vẻ khó có thể giữ được lâu hơn.

Hơn nữa, tình hình bên phía Đới Manh cũng không khá hơn là bao. Tác động điên cuồng của nhóm người bị nhiễm khiến cả sàn rung chuyển, đồng thời cũng rung chuyển cánh cửa tủ không khóa, người nhiễm bệnh cuối cùng lao vào bị tụt lại phía sau, vào rồi liền mất mục tiêu, mà lúc này Đới Manh đang định đóng cửa tủ lại thì tình cờ chạm mặt người nhiễm bệnh đang đầm đìa máu.

Đới Manh thầm nghĩ xong đời, cười khổ rồi chào người bị nhiễm bệnh này: "Hello!"

Vì khoảng cách quá gần nên người bị nhiễm bệnh ngẩn ra, sửng sờ một giây rồi mới lao đến. Nhưng lúc này hai tay của Đới Manh đã đến gần eo của người bị nhiễm bệnh kia, nắm chặt áo quần áo của hắn, kéo hắn vào tủ, quần áo quấn quanh đầu khiến hắn không nhìn thấy được gì, nghiêng ngả lảo đảo như một con ruồi không đầu. Đới Manh nhân cơ hội chui ra khỏi tủ, đẩy mạnh người bị nhiễm bệnh kia vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, tiếng cầu cứu của Lý Nghệ Đồng vang lên bên ngoài cửa sổ: "Madam, mau kéo tôi lên! Tôi hết sức rồi!"

Đới Manh gọi Mạc Hàn và Hứa Giai Kỳ đến hỗ trợ, hợp sức kéo Lý Nghệ Đồng lên.

"Cô không bị thương chứ?" Đới Manh lo lắng nhìn vết máu trên người cô.

"Tôi không bị thương, mấy vết máu này là do người nhiễm bệnh va vào tôi để lại......" Lý Nghệ Đồng đột nhiên nhớ đến gì đó, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài phòng.

"Cô ấy......" Mạc Hàn chỉ về hướng cô rời đi, vẻ mặt khó hiểu.

"Cô ấy đi cứu Hoàng tiểu thư." Hứa Giai Kỳ trả lời.

"Đi, cùng nhau đi xem thử. Một khi gặp phải người nhiễm bệnh thì thể lực hiện tại của cô ấy không chịu được đâu." Đới Manh cũng đứng lên, kéo Mạc Hàn đi ra khỏi phòng.

Bọn họ vừa ra phòng liền nhìn thấy Lý Nghệ Đồng vẫn đứng bất động ở cửa, thân người hơi run rẩy.

"Sao vậy?" Đới Manh tiến lên, khó hiểu hỏi.

"Mấy người nghe......" Giọng nói của Lý Nghệ Đồng rõ ràng đang run rẩy.

Cả nhóm im lặng...... nhưng lại nghe thấy tiếng ầm ầm mơ hồ ở phía trước truyền đến, từ xa đến gần, chỉ cảm thấy cả con tàu đang rung chuyển.

"Trời ạ!" Mạc Hàn che miệng lại theo bản năng, sợ đến trợn to hai mắt: "Phía trước rốt cuộc có bao nhiêu người nhiễm bệnh vậy? Thực sự không dám tưởng tượng!"

Lý Nghệ Đồng giơ bàn tay run rẩy của mình lên, chỉ vào cửa thoát hiểm cách 50m ở phía trước, môi run run: "Mau......mau đi khóa cửa thoát hiểm lại......nếu không......nếu không chúng ta chết chắc!!!"


(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro