Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chú Remmer có đây không?"

Công tước hỏi Leyla.

"Chú ấy đã đi vào trung tâm thành phố được một lúc rồi. Ngài có điều gì cần sai bảo ạ?"

Leyla cố gắng trả lời sau khi lau vụn bánh quy khỏi môi.

Với một cái gật đầu ngắn gọn, Công tước Herhardt hướng ánh mắt về phía Kyle. Khi chạm mắt với Kyle, môi anh cong lên thành một nụ cười niềm nở. Chỉ khi đó Kyle mới giảm bớt sự cảnh giác theo bản năng của mình.

Sau khi bày tỏ lòng biết ơn và sự kính trọng đối với cha của Kyle vì đã chăm sóc tốt cho sức khỏe cho bà Norma, anh lại nhìn Leyla một lần nữa.

"Em. Lewellin có thể thay chú Bill mang hoa hồng qua đó không?

Anh chậm rãi nói khi nụ cười trên môi biến mất.

"Hoa hồng? Ý ngài là những bông hồng trong vườn?"

"Cắt một vài bông hồng và mang chúng đến khu nhà phụ."

Cùng với cái gật đầu nhẹ công tước rời đi ngay sau đó. Anh thậm chí còn chưa nghe câu trả lời của Leyla.

Leyla thở dài vô vọng sau khi nhìn vào chiếc áo sơ mi và chiếc váy phủ đầy bột làm bánh quy. Dù cô đã phủi sạch lớp bột nhưng cũng không đủ để rũ bỏ sự xấu hổ.

"Dừng lại. Quần áo của cậu không còn vết bột nào nữa đâu."

Kyle bật cười khi nhìn Leyla liên tục xoa môi.

"Tại sao ngài ấy lại xuất hiện?"

"Tại sao không? Cậu có nghĩ công tước chưa từng ăn vặt trong đời bao giờ không?

"Nhưng..."

Leyla vô tình lại xoa xoa miệng mình.

"Sao cậu cứ bận tâm trong khi cậu luôn ăn uống bừa bộn trước mặt tớ?"

"Cậu là bạn tớ."

"Và Công tước Herhardt là một người xa lạ. Cậu không cần phải quan tâm đến anh  ấy hơn bạn mình".

"Đó là sự thật nhưng.... Tôi không biết sao. Điều này thật khó chịu."

Leyla nhăn mũi.

"Tại sao? Có chuyện gì đã xảy ra à?"

"Không, không phải thế, nhưng... thật khó chịu và ngột ngạt khi có công tước ở bên cạnh. Dù sao thì tớ cũng không thích việc đó."

"Còn tớ thì sao? Luôn dễ chịu khi cạnh tớ phải không?"

Kyle hỏi với một sự mong đợi tinh tế. Leyla mỉm cười và đội mũ vào.

"Tất nhiên rồi, thưa ông Etman."

Nụ cười toe toét của Kyle sáng lên trước câu trả lời thỏa đáng.

"Yeah. Tớ biết ngay mà. À, tớ có nên giúp cậu làm việc vặt đó không?"

"Không, đó không phải là khó khăn gì đâu. Bây giờ cậu nên về nhà đi."

"Vậy tớ sẽ đợi ở đây nhé."

"Tớ ổn. Bà Etman sẽ vô cùng khó chịu nếu bà ấy phát hiện ra cậu lại lang thang ở đây. Đừng để tớ bị mắng cùng với cậu và đi học đi.

Lông mày Kyle nhíu lại trước lời nói hợp lý của Leyla. Anh muốn phản bác nhưng không thể.

Kyle cẩn thận nhìn về hướng công tước đã biến mất.

Có lẽ dạo này mình quá nhạy cảm rồi.

Đó chỉ là Công tước Herhardt. Một quý tộc hoàn hảo sắp tuyên bố đính hôn với công chúng. Nhưng sau đó...

"Leila!"

Kyle cố ngăn cô lại. Ý nghĩ về việc Công tước Herhardt và Leyla ở bên nhau vẫn khiến anh lo lắng phần nào. Trong khi đó, Leyla đang chuẩn bị rời khỏi hiên nhà và nói lời tạm biệt, cô cầm trên tay một chiếc kéo và một chiếc giỏ.

"Hẹn gặp lại ngày mai, Kyle!"

Đừng đi.

Kyle chỉ vẫy tay cố gắng nuốt chửng những lời anh muốn nói.

Đó là Công tước Herhardt. Điều gì có thể xảy ra?

Trong khi Kyle lặp lại những lời đó như một câu thần chú, Leyla đã di chuyển về phía bên kia con đường.

~~~~

"Làm lại."

Giọng của Matthias chạm vào lưng Leyla. Chỉ sau vài giây chớp mắt, Leyla mới nhận ra lời nói của anh là nhắm vào cô. Leyla nín thở quay về phía anh. Ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, Matthias ngồi đối diện với người quản gia. Anh đang xem xét đống tài liệu chất đống trên bàn.

"Cần hoa có màu sắc không lòe loẹt."

Matthias chậm rãi nói với ánh mắt chỉ tập trung vào tài liệu anh đang cầm trên tay.

"Làm lại."

Chẳng mấy chốc, trên mặt Matthias nở một nụ cười dịu dàng đến nực cười khi anh nhìn Leyla.

Leyla siết chặt nắm tay để chịu đựng sự khó chịu dồn nén. Vì thế hoa hồng chính là vấn đề. Những bông hoa hồng mà anh bảo cô hãy cắt bớt "vừa phải".

Trong khi Leyla nhìn chằm chằm vào những bông hồng, ánh mắt của Matthias trở nên vô cảm. Sau đó, quản gia Hessen tiếp tục báo cáo và Matthias, người đang lắng nghe và trả lời lại bằng những chỉ dẫn ngắn gọn. Sự hiện diện của cô gái chạy việc vô tình đã bị xóa bỏ hoàn toàn trong căn phòng.

Vì chú Bill.

Lặp lại câu thần chú, Leyla lặng lẽ rời khỏi khu nhà phụ bên bờ sông và quay trở lại khu vườn. Giữa mùa hè, kẻ bắt nạt một người vào lúc 2 giờ chiều được cho là một quý ông. Cô bày tỏ rõ sự không hài lòng của mình trước danh tiếng không thể chấp nhận được của anh.

Mặc dù không quan tâm đến công việc của dinh thự, Leyla vẫn biết khu nhà phụ tách biệt dọc theo con sông là của Công tước Herhardt. Anh hiếm khi có khách trong khu nhà phụ đó và số lượng người hầu ra vào cũng hạn chế.

Ban đầu Leyla nghĩ lý do anh muốn có bông hoa trong nhà phụ là vì Claudine. Claudine sắp đính hôn với anh ta nên có khả năng Claudine cũng bắt đầu đi tới khu nhà phụ. Vì vậy, Leyla, người biết Claudine luôn thích những bông hoa rực rỡ, đã cắt những bông hồng có màu sắc sặc sỡ nhất và tặng chúng cho công tước. Tất nhiên chỉ để bị anh ta từ chối.

Khi Leyla ra khỏi khu rừng, tới khu vườn không bóng người hiện ra phía trước cô.

Leyla mạnh dạn bước đến và cắt những bông hồng một lần nữa một cách hết sức cẩn thận. Để đáp ứng những yêu cầu khó chịu của công tước, lần này cô chọn những bông hồng có màu sắc nhẹ nhàng. Hầu hết đều là những loại hoa hồng mà Leyla thích.

Tay ôm một giỏ đầy hoa, Leyla lại đi về phía khu nhà phụ dưới cái nắng chiều hè ngột ngạt.

Tại sao công tước không nói cho mình biết màu sắc ngài ấy muốn ngay từ đầu?

Leyla trút giận bằng cách đá những viên sỏi xuống sàn thay vì thốt ra những lời cô đã nghĩ đến công tước.

Tôi ghét ngài.

Những lời mà Leyla không bao giờ có thể trực tiếp nói với anh đã bị bỏ lại cùng với những viên sỏi mà cô cố tình đá vào.

Khi cô sắp cảm thấy chóng mặt vì cái nóng oi bức, Leyla đã đến trước ngôi nhà biệt lập.

Khu nhà phụ xinh đẹp nằm cạnh bến tàu được xây dựng như trôi trên sông. Ở tầng một, có một nhà chứa thuyền và một nhà bếp chứa đầy đồ giải khát đơn giản, và trên tầng hai, có một phòng tiếp khách, một phòng ngủ và một phòng ăn dành cho công tước nghỉ ngơi và dùng bữa.

Leyla leo lên cầu thang bên ngoài dẫn thẳng lên tầng hai trong khi cầm giỏ hoa hồng trên tay. Người quản gia và một người giúp việc trung niên đang chuẩn bị rời khỏi khu nhà phụ.

Sau khi chào tạm biệt họ, Leyla quay sang phòng tiếp tân. Matthias vẫn ngồi trên ghế, nhắm mắt và ngửa đầu ra sau.

Mình có nên đợi không?

Trong khi Leyla đang suy ngẫm, anh may mắn đã mở mắt ra. Mái tóc mềm mại rối bù che đi vầng trán.

"Em đã mang đến cho ngài những bông hồng mới, thưa công tước."

Leyla khẽ nâng giỏ đầy hoa lên.

Công tước chỉ nhìn chằm chằm vào cốc whisky đặt trước mặt và không buồn mở miệng. Anh ta đã cởi chiếc áo khoác cưỡi ngựa và nới lỏng vài chiếc cúc trên áo sơ mi. Vì bộ trang phục của mình, anh ấy trông bất lực và uể oải hơn trước rất nhiều.

"Em có phải... quay lại vườn lần nữa không?"

Leyla cẩn thận hỏi với giọng run run. Nếu phải đến khu vườn một lần nữa, cô cảm thấy mình có thể lấy luôn hoa hồng đập vào mắt công tước.

"Nếu tôi bảo có, thì em có đi không?"

Anh hỏi với giọng nói pha chút buồn ngủ.

"Nếu lần này em còn làm sai, em sẽ tiếp tục đi nhưng hãy cho em biết màu hoa hồng ngài thích."

Vâng, luôn theo đặc ân ngài muốn.

Đó là câu trả lời ban đầu cô định nói nhưng miệng cô lại nói ra điều khác.

Matthias đang tựa sâu vào lưng ghế, sửa lại tư thế và ngồi thẳng dậy.

"Ngồi xuống."

Matthias dùng mắt chỉ vào chiếc ghế được đặt ở phía đối diện bàn.

"Không ạ, nếu công tước hài lòng, bây giờ em sẽ......."

"Nếu em đã mang hoa đến, công việc của em không phải là cắm chúng vào bình sao? Cô Lewellin?"

"Nhưng thưa công tước, em không giỏi cắm hoa lắm."

"À, em mong muốn tôi làm điều đó ư?"

Matthias nhìn quanh phòng rồi quay lại nhìn Leyla. Leyla không cảm thấy khó khăn để nhận ra cử chỉ ngắn gọn đó có ý nghĩa gì. Anh và Leyla là những người duy nhất trong ngôi nhà biệt lập này. Cô không còn lựa chọn nào khác, phải làm việc mà mình không tự tin.

Cô bước về trước một bước thận trọng. Ghế đối diện quá nặng nên cô cẩn thận ngồi xuống chiếc ghế gỗ trước cửa sổ hướng ra sông.

Khi Leyla bắt đầu tỉa những bông hồng, Matthias quay sang đống tài liệu nằm rải rác trên bàn. Tiếng lưỡi kéo cắt cuống hoa tươi và tiếng giấy văn thư rung rinh chìm vào im lặng.

Vào lúc ký xong văn bản xem xét cuối cùng, Matthias chợt nhớ đến con chim sống trong phòng ngủ ở dinh thự của mình. Đưa ra lời nói của người trông coi vườn thú rằng chim hoàng yến là loài chim khó thuần hóa, con chim hoàng yến trong phòng ngủ của Matthias cũng theo anh ta. Nó đậu trên ngón tay anh và hót không chút do dự.

Anh nhìn nó rất lâu, ngạc nhiên vì con chim nhỏ, không thể tin được lại có thể hót hay đến vậy. Con chim vỗ cánh đậu trên ngón tay anh thậm chí còn kêu lên một chút, như thể nó đang trò chuyện về ngày của nó.

Trong khi anh đang sắp xếp tài liệu, Leyla lặng lẽ đi vào phòng tắm và đổ đầy nước vào bình. Bước đi của cô nhẹ nhàng và nhanh nhẹn.

Người ta đã sớm chứng minh rằng những lời của Leyla không phải là dối trá. Việc cắm hoa của cô ấy thật lộn xộn.

"Ngài có thích nó không?"

Leyla ngập ngừng hỏi khi cô mang chiếc bình đầy hoa hồng đến cho Matthias.

"Thật kinh khủng."

Giọng điệu của Matthias không có vẻ trịch thượng mà khô khan. Đôi mắt của Leyla chớp chớp vì sốc trong khi má cô đỏ bừng vì xấu hổ.

"Em xin lỗi. Em sẽ tìm một người giúp việc có tay nghề."

"Ngồi đi."

"Em xin lỗi?"

"Ngồi đi, Leyla."

Khi giọng anh trầm xuống, bầu không khí căng thẳng lại tăng lên. Những ngón tay của anh ấy chỉ chính xác về phía chiếc ghế sofa nằm đối diện với chỗ ngồi của anh ấy.

Leyla đặt chiếc bình hoa hồng bị chê bai lên chiếc bàn gần cô và ngồi cứng ngắc ở nơi Matthias đã chỉ.

"Ăn đi."

Matthias hướng ánh mắt về phía chiếc đĩa mái vòm màu bạc được đặt gần ghế sofa.

Leyla lúng túng mở nắp. Có bánh mì sandwich và một ly nước chanh dành cho một người.

Matthias nhìn chằm chằm vào Leyla đang bối rối. Anh nghĩ nếu cô thích những loại đồ ăn đó, anh sẽ cấp cho Leyla một khoản chi phí phù hợp cho công việc của cô. Kết quả công việc của cô ấy thật tệ nhưng cô đã nỗ lực rất nhiều.

"Em cảm ơn, thưa công tước. Nhưng em vẫn ổn."

Leyla đặt chiếc đĩa hình vòm xuống với đôi tay run rẩy. Khuôn mặt cô, vốn từng tươi cười rạng rỡ trước mặt con trai bác sĩ, giờ trông có vẻ bối rối.

"Nếu ngài không cần em làm bất cứ điều gì khác, em xin rời đi..."

"Leyla."

Giọng của Matthias giờ gần như thì thầm.

Leyla chậm rãi chớp mắt trong khi Matthias nhấp một ngụm rượu whisky lạnh trước mặt anh. Những giọt nước trên bề mặt thủy tinh pha lê từ từ chảy xuống những ngón tay dài của anh.

"Lời nói của tôi có giống như một yêu cầu đối với em không?"

Matthias mỉm cười, đôi môi ướt đỏ bừng vì rượu whisky.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro