Chương 12. Quý ông quạ đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi anh di chuyển đầu kim, âm thanh bắt đầu phát ra.

Trên nóc  tủ gỗ, chiếc máy phát nhạc phát ra khúc nhạc của một vở opera, ngay lập tức đánh tan sự im lặng đang bao trùm phòng tiếp khách của khu nhà phụ.

Matthias thay đổi tần số vài lần, để chọn một thể loại âm nhạc phù hợp, một điệu valse vang lên rồi anh ngồi lại xuống ghế sofa. Giai điệu thật trong sáng và vui tươi. Đầu ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ lên tay vịn, gõ nhẹ theo nhịp điệu. Đồng hồ đặt bàn để trên kệ đối diện cho biết hiện tại là năm giờ.

Ánh mắt của Matthias thoáng tập trung vào bình hoa hồng được cắm một cách tệ hại bên cạnh chiếc đồng hồ và nhanh chóng quay đầu hướng về phía cửa sổ. Khi trời bắt đầu chập choạng tối những cơn gió trở nên mát lạnh hơn. Những cơn gió từ sông thổi tung áo choàng của anh trước khi nó đi vào khu rừng.

Matthias đưa tay mở một chiếc hộp nhỏ bằng bạc đặt ở cuối bàn thiết kế. Khi anh ta lấy một điếu thuốc ra châm lửa vừa hay bản nhạc valse kết thúc. Matthias chậm rãi hút thuốc, lắng nghe tiếng nhạc trầm đục tiếp theo sau đó. Buổi chiều cuối hè thật buồn tẻ và tĩnh lặng.

Khi bài hát dừng lại, Matthias cầm chiếc kính của Leyla mà anh đã bất cần đặt vào một chiếc khay bên cạnh. Matthias giơ cặp kính lên trước mặt. Mắt cô ấy có vẻ khá tệ vì anh cảm thấy hơi choáng khi nhìn qua tròng kính.

Đó là lý do tại sao em ấy luôn cau mày?

Anh chợt nghĩ đến cô bé đang nhìn chằm chằm vào anh với vẻ hờn dỗi. Cô gái gầy gò, khiêm nhường với đôi mắt lấp lánh bất chấp vẻ ngoài rũ rượi của mình.

Đứa bé đáng lẽ chỉ trú tạm ở đây trong một thời gian ngắn, nhưng nó đã trưởng thành trong lãnh địa của Matthias và trở thành một thiếu nữ rắc rối.

Khuôn mặt thon gọn của người thiếu nữ với cặp kính mỏng gọng vàng. Người thiếu nữ với đôi mắt long lanh luôn đem theo một mùi thơm tươi mát ngọt ngào nào đó. Đó là hương thơm của hoa hồng, loài hoa tràn ngập trong khu vườn mùa hè tại Arvis.

Sau khi nhả một làn khói thuốc dài, Matthias đi ra ban công hướng về phía sông, trong tay cầm hờ chiếc kính của Leyla. Cái bóng đổ dài tinh quái của anh ta đầy thích thú tung hứng chiếc kính của Leyla.

"Leyla."

Anh thì thầm trong mùa hè nóng bức.

"Leyla Lewellin."

Anh khó chịu khi phải đưa đầu lưỡi cọ nhẹ lên khẽ hở hàm răng để phát âm trôi chảy tên cô.

Sau khi quay lại phòng tiếp tân, Matthias cất cặp kính của mình vào ngăn kéo kệ bàn. Khi anh đóng ngăn kéo lại, ký ức về đôi mắt xanh anh nhìn thấy qua cặp kính của cô biến mất.

Matthias bước vào phòng tắm và tắm một lúc lâu. Anh thay quần áo và vuốt tóc. Vào thời điểm rời khu nhà phụ để tham dự bữa tối tại dinh thự, anh lại là Công tước xứ Arvis hoàn hảo.

~~~~

"Chẳng may lũ quạ lại lấy nó thì sao?"

Bill hỏi với vẻ đùa cợt. Leyla, người đang ngồi ở bàn với vẻ mặt nghiêm túc, nhún vai.

"Hừm... con hy vọng là không."

"Chúng là loài chim luôn bị thu hút bởi những thứ lấp lánh. Nhớ chứ? Cái kẹp tóc của con ấy."

Bill phá lên cười. Khuôn mặt Leyla đanh lại trước ký ức mà chú Bill nhắc tới, cô cũng nhanh chóng cười phá lên với ông.

Chú Bill đã mua cho Leyla một chiếc kẹp tóc sáng lấp lánh vào sinh nhật thứ 13 của cô. Nó được bà Mona lựa chọn, người luôn thích tìm hiểu về các loại kẹp tóc trong độ tuổi của bà.

Leyla cố gắng cất giữ cẩn thận chiếc kẹp. Nếu chú Bill không dọa rằng sẽ vứt nó đi thì cô sẽ không bao giờ cài nó, mà sẽ để nó nằm im trong ngăn kéo của cô mãi mãi.

Nhưng ngay ngày đầu tiên, khi cô cài món quà đó lên mái tóc vàng óng của mình. Chiếc kẹp gặp ngay ngày xui của nó. Con quạ đã cắp chiếc kẹp đi, Leyla đã để nó trên hàng rào và nghĩ rằng chỉ chốc lát thôi sau khi chăm sóc xong vườn cây cô sẽ quay lại lấy nó. Đó là một sự kiện khiến Leyla, người từng rất yêu quý mọi loài chim, lại có thái độ coi thường loài quạ.

"Nếu con không tìm thấy nó, hãy nói cho chú biết nhé, Leyla."

Bill căng giọng như thể đang yêu cầu.

"Con không đâu cần phải trông thảm hại vậy, vì chú có thể mua cho con một cái mới. Được chứ?"

"Vâng, chú."

Leyla vui vẻ gật đầu.

"Con chắc chắn sẽ tìm được."

Cô có thể tự tin trả lời lại vì cô hoàn toàn chắc rằng kính của mình vẫn ở bến tàu, nơi cô đã tháo nó ra trước khi lặn xuống sông.

Tuy nhiên, sáng hôm sau khi Leyla bước ra bờ sông, cô ấy lại thất vọng. Cô cố gắng tìm kiếm kỹ bến tàu cũng như xung quanh khu nhà phụ nhưng không thấy kính của cô đâu cả.

Chiếc tạp dề cởi ra vẫn còn ở chỗ cũ, chỉ có cặp kính là biến mất. Cô nghĩ gió thổi bay nó đi nhưng chiếc tạp dề vẫn ở trên bến tàu; cô gạt đã bỏ suy nghĩ đó. Cô chắc chắn rằng mình đã tháo kính trước khi bỏ tạp dề. Không đời nào chỉ riêng chiếc kính của cô biến mất.

Không thể nào... Nhưng có lẽ vậy?

Leyla rình mò trước khu nhà phụ rồi lắc đầu như thể điều đó thật vô nghĩa.

Không có lý do gì để công tước lấy nó.

Leyla trở lại với đôi vai rũ xuống. Cô hối hận vì đã không quay lại sớm hơn để lấy kính. Cô chỉ sợ đụng phải công tước.

"Có thật là nó lấy không?"

Leyla lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào con quạ đang đậu trên cành cây. Con quạ nghiêng đầu mấy lần rồi bay đi vào khu rừng phía xa.

Với vẻ mặt kiên quyết, Leyla nắm chặt tay trước. Cô bắt đầu sải chân bước đi thật nhanh.

Đầu tiên cô phải quay trở lại cabin, ăn sáng và suy nghĩ lại với đầu óc tỉnh táo hơn.

Nghi phạm chắc chắm một trong hai người.

Con quạ, hay công tước.

~~~~

Con bồ câu trắng như tuyết ngồi trên bệ cửa sổ. Kyle thản nhiên quay đầu lại, mỉm cười và mở cửa sổ.

"Ô kìa, Phoebe."

Con bồ câu không bay đi dù có cánh tay đưa lại gần nó. Kyle tự nhiên rút lá thư ra khỏi chân con chim.

Chim bồ câu núi, Phoebe, là sứ giả của Leyla Lewellin. Bị ám ảnh bởi các loài chim từ khi còn nhỏ, cô đã đọc một cuốn sách về loài chim bồ câu, nói rằng nó thể đưa thư. Nên một ngày nọ, cô đã nuôi tham vọng lớn là sẽ có được một con chim bồ câu cho riêng mình.

''Thật vậy sao, cậu cứ như vậy nhé."

Khi Kyle cười khúc khích trước tham vọng của cô, anh chưa bao giờ tin rằng điều đó sẽ thành sự thật, khi con bồ câu bay trước cửa sổ phòng anh, đã bị hạ gục hoàn toàn. Cô gái ấy rất kiên trì, Leyla Lewellin và đã làm được điều đó. Leyla, người không bỏ cuộc dù gặp nhiều thất bại đã huấn luyện thành công chú chim.

Đó là vào cuối mùa xuân hai năm trước, lần đầu tiên Phoebe bay vào cửa sổ phòng Kyle. Anh mở cửa sổ và con chim bồ câu mang lá thư của Leyla, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào anh. Đó là một con chim bồ câu xinh đẹp với bộ lông trắng mềm và đôi mắt đen óng.

[Xin chào, cậu Etman]

Lá thư của Leyla chỉ có một lời chào ngắn ngủi do chim bồ câu mang đến. Nhưng Kyle có thể biết được rất nhiều niềm vui trong câu chữ của cô. Sự phấn khích của Leyla trước thành công, đôi mắt của Leyla lấp lánh niềm vui.

Leyla. Bạn thân mến của tôi, Leyla.

Bồ câu đưa thư đã hiện diện thêm trong thế giới của anh.

Kyle cười nhạo sự vô lý nhưng anh hiểu. Đối với Leyla, có thể nói Phoebe là một chiếc điện thoại. Trong một cabin không có điện thoại thì chim bồ câu đưa thư khá hiệu quả.

Nhưng lá thư hôm nay từ người đưa tin chứa đựng một tin khá tệ. Bức thư viết rằng cô đã bị mất kính. Cô phải đi tìm kính của mình. Cô không thể giữ lời hứa đến thư viện cùng anh. Và cô ấy xin lỗi rất nhiều.

Sau khi hoàn thành công việc, Phoebe rời khỏi cửa sổ trong khi Kyle vẫn đang đọc lá thư với vẻ mặt nghiêm túc. Kyle gấp lá thư lại đặt vào giữa cuốn sách dày trên bàn và vội vã rời khỏi phòng.

"Kyle Etman! Con lại đến chỗ Leyla?

Bà Etman cau mày khi nhìn thấy con trai mình bước xuống cầu thang nhưng Kyle chỉ mỉm cười.

"Con cần phải ở nhà học, Kyle!"

"Con sẽ làm việc đó cùng với Leyla!"

Kyle bước ra khỏi cánh cửa nhà, chỉ để lại câu trả lời vội vàng.

Chiếc xe đạp màu bạc sáng bóng lướt qua nhà Etman. Khi tiến vào lãnh thổ Arvis, Kyle điên cuồng đạp xe và ngày càng mất kiên nhẫn. Anh ấy không còn hứng thú đến thư viện. Anh đã hứa sẽ ở bên Leyla, anh rất lo lắng cho cô.

Đó là chiếc kính cô mua được nhờ số tiền bán mứt mâm xôi sau những ngày hè chăm chỉ.

Tim anh đau nhói khi nghĩ đến Leyla, cô nàng ngốc nghếch kiếm tiền và tiết kiệm bằng cách làm mứt rồi bán chỉ vì lo sẽ trở thành gánh nặng cho chú Bill.

"Ồ, Kyle?"

Khi chiếc xe đạp dừng lại. Leyla đang phơi quần áo, nhìn Kyle với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Cậu đã tìm thấy kính của mình chưa?"

"Chưa."

Khuôn mặt của Leyla trở nên ủ rũ.

"Tớ sẽ mua cho cậu một cái mới!"

Kyle buột miệng vì thấy Leyla chán nản.

"...... Kyle. Cậu? Nhưng tại sao?"

Leyla đáp lại với vẻ bối rối. Kyle chợt nhận ra điều mình vừa nói. Cảm xúc đã lấn át lý trí của anh nên anh đã quên mất rằng Leyla là người như thế nào.

"Cám ơn, Kyle, nhưng tớ không thể làm vậy."

Leyla mỉm cười rạng rỡ như muốn giúp anh khỏi xấu hổ.

"Và tớ, thực sự muốn tìm lại chiếc kính của mình."

Không giống đôi môi đang tươi cười, đôi mắt cô rất kiên định. Kyle hiểu rõ đôi mắt đó. Đó là đôi mắt của Leyla Lewellin, người phụ nữ cứng đầu không chịu lùi bước dù có chuyện gì xảy ra.

"Tớ chắc chắn sẽ tìm thấy nó."

~~~~

Leyla đã lùng sục khu rừng trong nhiều ngày. Cậu con trai của bác sĩ cũng đi cùng cô ấy.

Những nỗ lực vô ích của họ thật đáng ngưỡng mộ, Matthias giả vờ như không biết. Thật là thú vị khi thấy họ tìm kiếm xung quanh những tổ chim vô tội.

Em thực sự không biết hay đang giả vờ không biết?

Matthias dừng đôi chân đang leo lên cầu thang ở khu nhà phụ rồi nhìn ra khu rừng rộng lớn ven sông. Anh sắp phát ngấy với sự ngốc nghếch của họ. Trong vài ngày qua, anh cũng cảm thấy chán khi ghé thăm nơi này. Mặc dù lịch trình bận rộn, anh nhếch mép cười trước những nỗ lực tìm kiếm của họ.

Matthias từ từ vuốt mái tóc rối bù vì gió và tiếp tục đi lên cầu thang. Hessen đi theo sau, lặng lẽ lùi lại một bước sau khi mở cánh cửa.

Matthias đi thẳng đến phòng tiếp tân. Thay vì như thường ngày ngồi lên ghế sofa, anh lại dựa vào cửa sổ, hướng mặt về phía khu rừng.

"Hầu tước Lindman sẽ đến vào trưa hôm nay."

"Riette? Anh ấy đến sớm hơn dự định."

"Phu nhân đã dặn tôi đặc biệt phải chú ý đến bữa trưa nay. Bà ấy đã yêu cầu công tước tham gia nếu ngài chưa có lịch hẹn nào trước đó."

"Chắc rồi, tôi sẽ tham dự."

Gió thổi tấm rèm voan che nửa cửa sổ phồng lên. Khi tấm màn xòe ra, đôi mắt Matthias nheo mắt lại, nhìn thấy con đường yên tĩnh phủ đầy ánh nắng. Leyla đứng dưới gốc cây ở cuối con đường. Cô ấy đang đi vòng quanh cái cây với hai tay đan vào nhau.

Có lẽ em không phải là kẻ quá ngốc.

Matthias lặng lẽ nở nụ cười. Và anh tiếp tục tập trung sự chú ý vào báo cáo của Hessen trong lúc đó người giúp việc trung niên phục vụ anh một cốc nước chanh lạnh. Nghe tiếng đá lạch cạch trong ly khá dễ chịu.

Sau khi hoàn thành công việc, người giúp việc và quản gia rời đi. Matthias ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ trên tay cầm ly thủy tinh. Leyla bắt đầu tiếp cận dòng sông khi người giúp việc và quản gia đã hoàn toàn khuất bóng.

Không lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên trong khu nhà phụ yên tĩnh.

Matthias từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro