Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một khoảng thời gian dài, Leyla cứ nghĩ mình bị ảo giác.

Leyla thường xuyên bị như vậy. Vì thị lực kém nên khi cô nhìn quả trên cây rơi xuống cứ ngỡ là một con sóc và cô thường giật mình tưởng rằng khúc cây nổi trên mặt nước là người.

Nhưng lần này, dáng dấp này chắc chắn là một con người. Và đó là một người đàn ông. Một người đàn ông cao ráo, khỏa thân. Khi mái tóc đen ướt của anh hiện ra, cô không thể tự biện minh đó là ảo ảnh.

Lúc này, thứ đang trôi nổi trên dòng sông đó chắc chắn là Công tước Matthias von Herhardt.

Leyla bối rối đánh rơi tờ báo trên tay. Theo phản xạ cô ôm lấy cành cây, nếu không có lẽ cô đã rơi xuống đất cùng với tờ báo của mình.

Ý thức của chợt mách bảo cô.

Hãy nhắm mắt lại ngay bây giờ. Không, hãy ra khỏi cây nhanh nhất có thể và rời khỏi khu rừng này. Hoặc ít nhất là hét lên vì kinh ngạc.

Nhưng tất cả những gì Leyla có thể làm là kinh ngạc không thốt nên lời và nhìn chằm chằm vào người đàn ông khỏa thân kia. Đó thực sự là Công tước Herhardt. Người đàn ông chỉ nhìn chằm chằm lại Leyla mà không có ý định che giấu cơ thể trần truồng của mình trong khi vẫn nổi trên mặt nước.

Mình hy vọng ngài ấy sẽ cuốn trôi theo dòng nước!

Khi gió bắt đầu thổi mạnh, công tước đột nhiên bơi về phía bờ sông, nơi Leyla đang ôm chặt cành cây.

"Ôi, không!"

Tiếng hét của Leyla vang vọng tận bầu trời trong xanh.

"Không! Đừng đến đây! Ngài không được đến đây!

Cô hét lên vì sợ hãi, Leyla hoảng loạn nhanh chóng leo xuống cái cây.

Cô không buồn tỏ ra lịch sự với công tước. Đầu óc cô trống rỗng, không suy nghĩ thêm được gì cả. Leyla vứt bỏ lại chiếc giỏ cũng như chiếc mũ của mình và bỏ chạy. Cô chạy mà không nhận ra đôi chân của mình hôm nay chạy vào khu rừng nhanh đến bất ngờ.

"Leyla!"

Đến giữa con đường mòn dẫn đến căn nhà gỗ, Leyla tình cờ gặp Kyle. Kyle bối rối đỡ lấy Leyla suýt ngã.

"Cậu đã ở đâu? Vì không thấy cậu ở nhà nên tớ đang trên đường đi tìm cậu."

"Kyle, Kyle, tớ nên làm gì đây?"

Leyla khàn khàn lẩm bẩm trong khi vẫn thở dốc như một kẻ điên.

"Sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra? Cậu đã gặp một con thú hoang sao?

Khi Leyla lắc đầu mạnh mẽ, Kyle nhìn xa hơn về phía con đường. Không có gì xuất hiện ở phía đó cả. Trước mặt họ chỉ là một khu rừng bình thường.

"Thế nó là cái gì? Trông cậu có vẻ hoảng hốt?"

"...... Tớ nên làm gì bây giờ?"

Leyla gục ngã xuống nền đất trên khuôn mặt lã chã nước mắt. Cô dùng mép tạp dề che mặt và lắc lắc đầu.

Cô không muốn nhớ nhưng hình ảnh về cơ thể rắn chắc của anh cứ hiện lên trong đầu cô.

Leyla vuốt lại mái tóc.

"Tớ phải làm sao? Tớ nên làm gì đây, Kyle?"

"Tớ sẽ trả lời cậu nếu cậu cho tớ biết vấn đề là gì. Chuyện quái gì xảy ra với cậu vậy?"

Kyle quỳ gối xuống cau mày  nhìn khuôn mặt của Leyla. Không lâu sau, mặt Leyla đỏ bừng như quả mâm xôi chín.

"Này, rốt cuộc cậu đã thấy cái quái gì vậy? Cậu nhìn thấy ma à?"

Kyle bắt đầu cười khúc khích.

Không phải.

Leyla muốn nói nhưng môi cô cứ mấp máy nói không ra tiếng.

Còn có điều đáng sợ hơn thế.

Những lời lẩm bẩm của cô chỉ tuôn ra qua hơi thở hổn hển của mình.

~~~~

Khung cảnh hoang dại xảy ra trước mắt thật khó tin, Matthias gần như nghẹt thở. Nước từ đuôi tóc ướt nhỏ từng giọt xuống mũi anh.

Sau khi bơi đến bến tàu phụ, Matthias mặc quần áo và quay về phía cái cây. Chỉ còn lại đống đồ của Leyla khi cô vứt của chạy lấy người.

Matthias nhìn qua đống đồ của Leyla. Một chiếc giỏ lớn và một chiếc mũ vành ở dưới gốc cây. Một tờ báo. Một chiếc khăn ướt.

Anh ta bật cười sau khi quét mắt qua chiếc giỏ đầy quả mâm xôi. Có phải cô ấy định tận diệt tất cả quả mâm xôi mọc trong rừng Arvis không? Anh ngạc nhiên khi tưởng tượng cô gái đó mang một chiếc giỏ quả đầy ắp với đôi tay thon thả.

Nghĩ lại thì, đây chính là cái cây mà anh ta suýt bắn chết đứa trẻ đó.

Matthias ngước nhìn cái cây xinh đẹp. Anh cũng nhớ đến lúc khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi trên cành cây ngơ ngác nhìn anh. Anh bật cười.

Không thể nào, cô ấy vẫn thích trèo cây nhỉ.

Anh đang định đuổi theo cô nhưng lại đổi ý và đi về phía dinh thự.

Matthias dự kiến sẽ ​​gặp các giám đốc công ty của gia đình anh vào chiều nay. Mặc dù anh không trực tiếp tham gia quản lý công ty nhưng nhiệm vụ của anh là xem xét và thông qua kế hoạch của họ. Anh cũng phải giám sát tổng thể cơ cấu và chất lượng việc làm của cấp dưới.

Gia đình Herhardt mở rộng phạm vi kinh doanh và tài nguyên dựa trên đất đai của họ. Ông nội của Matthias, người để lại khối tài sản khổng lồ cho gia đình, đã có một lựa chọn táo bạo là đầu tư vào các mỏ dầu ở đế chế mới.

Tất cả danh dự và quyền lực từng được gây dựng bởi những người chủ trước đây của gia đình Herhardt. Giờ đây đều nằm trong tay Matthias.

Matthias nhận thức rõ điều này và anh biết nhiệm vụ lớn nhất của mình là duy trì danh dự, quyền lực và truyền lại chúng cho Herhardt kế nhiệm. Anh tự tin rằng mình đã thực hiện nghĩa vụ của mình một cách hoàn hảo hơn bất kỳ ai khác. Anh chưa bao giờ nghi ngờ chính mình.

Matthias đi thẳng vào phòng ngủ sau khi đến dinh thự. Anh thay quần áo và chải lại mái tóc rối bù của mình.

Sau tất cả sự chuẩn bị đó, Matthias nghiêng người dựa vào chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ ở phía tây của phòng ngủ. Vẫn còn một giờ nữa cho đến cuộc hẹn tiếp theo của anh.

Nhận thấy rằng thật lãng phí nếu chỉ ngồi và chờ đợi, anh định đứng dậy khỏi ghế cho đến khi nghe thấy tiếng chim kêu.

Matthias hướng ánh mắt về phía phát ra âm thanh. Con chim hoàng yến trong lồng đang hót bên cạnh bàn. Anh từng tin rằng con chim này không biết hót vì nó cứ im lặng suốt thời gian qua, chú chim hoàng yến hót hay đến mức làm lu mờ những suy nghĩ trong ký ức của anh.

Matthias từ từ tiến lại gần và mở cửa lồng chim. Con chim hoàng yến ngừng hót, vỗ đôi cánh bị cắt và cố thoát khỏi lồng.

Anh đang định rời khỏi phòng ngủ nhưng lại đổi ý và quan sát con chim trong khi dựa người vào khung cửa sổ. Dù nhỏ bé nhưng rất siêng năng. Nó bay một chút, rơi xuống rồi bay quanh phòng không ngừng nghỉ.

Chim hoàng yến cuối cùng cũng kiệt sức và nhẹ nhàng đậu xuống tay vịn ghế. Matthias nâng con chim lên để đặt lại vào lồng. Thay vì giãy giụa và kêu lên một tiếng chói tai, chú chim hoàng yến lại ngoan ngoãn giao phó bản thân cho chủ nhân.

Matthias bị mê hoặc bởi sự thay đổi thái độ của con chim nên anh đã thử đặt con chim lên ngón tay mình. Anh tưởng con chim sẽ bỏ chạy nhưng không ngờ nó vẫn đứng yên và mạnh dạn nhìn lại anh.

"Dường như cháu gặp một thế giới mới vậy."

Leyla lơ đãng thì thầm vì kinh ngạc. Bác sĩ nhãn khoa với mái tóc hoa râm cười vui vẻ.

"Điều này cũng dễ hiểu thôi. Thị lực của cháu khá tệ. Chắc hẳn chaus đã phải trải qua một thời gian khó khăn."

"Không ạ, mọi chuyện cũng không tệ lắm đâu. Ngoại trừ lúc cháu phải đọc sách."

Leyla vui vẻ trả lời trong khi cứ nâng lên hạ xuống chiếc kính. Thế giới này nhiều mây một cách ỳ lạ. Leyla một lần nữa vui mừng trước điều hiển nhiên.

Vô số quả mâm xôi đến từ khu rừng đã biến thành mứt qua bàn tay của Leyla. Khi có đủ tiền để mua cặp kính, Leyla đạp xe vào trung tâm thành phố. Cô dễ dàng tìm thấy cửa hàng nhãn khoa mà cô thường xuyên ghé qua.

Sau khi trò chuyện với bác sĩ nhãn khoa thêm vài phút, cô rời khỏi cửa hàng. Khung cảnh bên ngoài trở nên trong trẻo đến mức có chút xa lạ nhưng lại vô cùng tuyệt vời.

Leyla bày tỏ lòng biết ơn và tình yêu của mình đối với những trái cây dại của rừng Arvis đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mùa hè. Cô cũng cảm ơn bản thân vì đã khuấy mứt mâm xôi trước đống lửa dưới cái nắng như thiêu như đốt.

Nhưng tại sao cô lại nhớ đến ký ức khủng khiếp đó vào một ngày vui vẻ như vậy?

Leyla chợt cau mày nghĩ về cái ngày cô vô tình nhìn thấy cơ thể trần truồng của công tước.

Cô xấu hổ và sợ hãi biết bao.

Leyla không dám quay lại nhặt giỏ và mũ cho đến khi mặt trời lặn.

Cuối cùng khi cô quay lại, khu rừng đã trở nên yên tĩnh và dòng sông yên bình lấp lánh.

Leyla nhẹ nhõm vội vàng rời sông với chiếc giỏ và mũ. Nhưng má cô vẫn cứ bỏng rát. Cô quá phân tâm đến mức còn không còn nhận ra chiếc giỏ trên tay rất nặng. Sau ngày hôm đó, cô thậm chí còn xấu hổ khi nhìn chú Bill và Kyle.

Dù là trang viên của mình nhưng tại sao anh ta có thể khỏa thân bơi dưới sông? Giữa ban ngày?

Leyla lắc đầu để rũ bỏ ký ức đáng ghét.

Mình không nên tới bờ sông cho đến khi công tước rời khỏi dinh thự.

Leyla tự hứa với mình và đi về phía căn nhà gỗ cho đến khi cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"...... Leyla?"

Giọng nói cao và rõ ràng này chắc chắn là của Claudin von Brandt.

Chuẩn rồi. Cô ấy vẫn khỏe mạnh.

Leyla lấy lại hơi thở và từ từ quay người lại. Cô chuẩn bị tinh thần với một nụ cười nhã nhặn. Nhưng khi cô bất ngờ chạm mắt với Công tước Herhardt, người đàn ông đã làm xáo trộn tâm trí Leyla chỉ vài phút trước, cả người cô cứng đờ.

Leyla có thể nhìn rõ người đàn ông đang đứng trước mặt cô.

Leyla loạn xạ hướng mắt về phía Claudine, người đang đứng bên cạnh anh. Trong lúc Công tước Herhardt ra ngoài trở thành một sĩ quan ở mặt trận hải ngoại, Claudine cũng ít khi ghé thăm Arvis. Đã khá lâu rồi Leyla mới gặp lại vị tiểu thư đó. Claudine đã trưởng thành trở thành một người phụ nữ hoàn hảo.

Leyla lịch sự bày tỏ sự kính trọng và cả hai khẽ gật đầu chấp nhận lời chào của cô.

"Cậu đeo kính từ khi nào vậy? Tôi đã gần như không nhận ra cậu."

Leyla mong mình mau chóng rời khỏi nơi này nhưng Claudine lại lên tiếng.

Leyla đối mặt với cô ấy với một nụ cười đã chuẩn bị sẵn. Cô cố gắng hết sức để không chạm mắt với Công tước Herhardt.

"Cậu có ổn không?"

Claudine tỉ mỉ kiểm tra Leyla bằng đôi mắt mở to của cô ấy.

"Vâng, thưa tiểu thư."

"Chúng tôi đang trên đường đi uống trà."

Claudine chỉ tay về phía khách sạn bên kia đường.

Vâng, tiểu thư. Hoặc tôi hiểu rồi, thưa tiểu thư.

Leyla đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì Claudine hào phóng nói:

"Chúng ta đi cùng nhau nhé, Leyla."

"Cái gì?"

"Đã lâu rồi chúng ta mới gặp nhau, nên tôi muốn cùng cậu uống một tách trà. Điều này được chứ, Công tước Herhardt?"

Claudine hỏi Matthias. Matthias bày tỏ sự đồng ý của mình bằng một nụ cười nhẹ trên khóe môi. Họ dường như không quan tâm đến những gì Leyla nói. Vẫn như thường lệ.

Cả hai bắt đầu bước đi, Leyla đi theo phía sau họ. Như người hầu lặng lẽ theo sau họ.

Leyla thở dài và dắt chiếc xe đạp của mình. Tiếng bánh xe cũ kỹ cọt kẹt hòa lẫn với tiếng bước chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro