Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người gác cửa có vẻ bối rối.

Leyla gật đầu với anh như thể cô đã hiểu. Cô chắc chắn rằng chưa một ai lại mang một chiếc xe đạp cũ kĩ đến khách sạn tốt nhất thành phố.

Sau khi người gác cửa kiểm tra Leyla và Claudine vài lần, anh ta đem chiếc xe đạp của cô đi. Leyla bày tỏ lòng biết ơn bằng một lời chào ngắn gọn và bước vào khách sạn. Phòng trà nằm ở phía bên phải của sảnh trung tâm.

Với bước đi nhanh chóng của mình, người quản lý dẫn họ đến sân thượng hướng ra bờ sông. Leyla là người cuối cùng ngồi vào bàn. Chỗ ngồi của cô tình cờ đối diện với Công tước Herhardt.

Leyla vội vàng tập trung mắt vào chân mình để tránh cái nhìn trống rỗng của anh. Cặp kính mỏng gọng vàng lấp lánh dưới nắng hè.

Chẳng phải người bị nhìn khỏa thân nên xấu hổ hơn người nhìn thấy sao?

Leyla ngạc nhiên trước việc công tước tiếp tục thản nhiên nhìn mình như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra ở dòng sông.

Điều đó có thể hiểu được. Đối với giới quý tộc, thường dân và người hầu không khác gì đồ nội thất hoặc tranh vẽ. Không ai xấu hổ khi khỏa thân trước đồ vật. Và cũng không có đồ vật nào phải xấu hổ khi nhìn thấy một người khỏa thân.

Khi Leyla đưa ra kết luận của mình, bàn ăn đã được bày ra. Mặc dù Công tước Herhardt không gọi món gì nhưng vẫn có một tách cà phê thơm nồng được đặt trước mặt anh. Những ngón tay cầm tách trà của anh rất mịn và dài.

Claudine và Matthias tiếp tục cuộc trò chuyện của riêng mình như thể họ đã hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Leyla. Cuộc triển lãm họ đã xem ngày hôm nay. Một sự kiện mới về người thân của họ. Bữa tiệc cuối tuần tại biệt thự. Giọng trầm, nhẹ nhàng của Matthias và giọng cao, rung rinh của Claudine đan xen đều đặn.

Leyla thắc mắc tại sao họ lại quyết định mang cô theo, nếu họ đã có cuộc trò chuyện riêng với nhau. Các hoạt động của Tiểu thư Brandt phần lớn nằm ngoài tầm hiểu biết của Leyla. Cô chưa bao giờ hiểu cô ấy kể từ mùa hè đầu tiên họ gặp nhau.

"Vậy, Leyla. Đi học thế nào? Cậu vui chứ?"

Giọng nói của Claudine đột nhiên vang lên cùng với âm thanh chiếc cốc được đặt xuống đĩa. Dù chỉ hơn Leyla một tuổi nhưng cô ấy luôn nói chuyện theo cách của người lớn nói với một đứa trẻ con. 

"Vâng, thưa tiểu thư."

Vì với chú Bill. Leyla niệm thầm trong đầu khi trả lời Claudine.

Với một cái gật đầu hài lòng, Claudine chính thức hỏi thêm một vài câu hỏi về cuộc sống học đường của Leyla và Leyla liên tục trả lời với một nụ cười nhất quán.

'Vâng, thưa tiểu thư' là điều Claudine chỉ mong đợi từ câu trả lời của Leyla. Và Leyla đã quen với việc trả lời như vậy.

"Cậu sẽ tốt nghiệp vào năm tới phải không?"

Mặc dù có vẻ ngoài buồn chán nhưng giọng điệu của Claudin lại khá đáng yêu.

"Vâng tiểu thư."

Leyla tiếp tục trả lời một cách trung thực.

"Sau khi tốt nghiệp cậu dự định làm gì?"

"Tớ đang tham gia một lớp học để chuẩn bị lấy chứng chỉ giáo viên."

"Một giáo viên..."

Claudine kéo dài khóe môi khi cô cầm lấy tách trà. Dải ruy băng và vòng hoa trang trí chiếc mũ nhỏ của cô rung chuyển theo những cái gật đầu của cô.

"Leyla, một cô gái ngoan. Đó là một mục tiêu tuyệt vời. Tôi nghĩ nó rất phù hợp với cậu."

Claudine lại mỉm cười khen ngợi như một đứa trẻ xứng đáng nhận lời khen.

"Đúng không, Công tước Herhardt?"

Leyla vô tình hướng ánh mắt về phía Matthias. Khi cô đeo kính, cô nhận ra đôi mắt anh tỏa ra màu xanh trong trẻo hơn. Khi Leyla nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm vào công tước quá lâu, cô vội vàng hạ ánh mắt xuống.

"Tôi đồng ý."

Anh thản nhiên bày tỏ sự đồng tình của mình. Sau đó, sự hiện diện của Leyla lại biến mất. Leyla cảm thấy nhẹ nhõm. Cô chỉ đơn giản muốn buổi uống trà khó chịu này nhanh chóng kết thúc.

Cô ấy định gặp Kyle ở thị trấn, người đã đợi cô, bỏ lỡ việc quần vợt. Cô lo lắng đã lỡ hẹn.

Leyla lo lắng ngẩng đầu lên. Cùng lúc đó, Matthias đưa mắt nhìn cô. Thay vì tránh giao tiếp bằng mắt như trước, Leyla im lặng nhìn lại anh.

Khi còn nhỏ, cô nghĩ đôi mắt xanh của anh sẽ phát ra âm thanh trong trẻo, râm ran. Chúng giống cô như một viên kẹo thủy tinh hình tròn màu sapphire. Leyla lắc đầu trước những suy nghĩ ngớ ngẩn khi còn bé.

"Ồ, thứ lỗi cho tôi, thưa Công tước Herhardt và tiểu thư Claudine."

Leyla không thể im lặng chờ đợi nữa và mở đôi môi ngọt ngào của mình ra.

"Tớ có thế đi trước không ạ?"

Sau khi chuyển ánh mắt từ mắt Matthias sang khuôn mặt của Claudine, cô cảm thấy như mình có thể thở lại được.

"Tớ đã có hẹn với một người bạn trong hôm nay."

Leyla rất lo lắng nhưng thiếu kiên nhẫn nói.

Claudine mỉm cười và gật đầu đồng ý. Leyla xoa dịu khuôn mặt căng thẳng của mình.

Sau khi chào tạm biệt một cách lịch sự, Leyla vội vã rời khỏi khách sạn và đạp xe điên cuồng băng qua những con phố đông đúc. Tuy nhiên, cô càng đạp xe ra xa người đàn ông, khuôn mặt anh ta càng hiện rõ trong đầu cô.

Đó là do chiếc kính. Leyla nghĩ với một hơi thở nặng nề. Cô tin rằng chiếc kính của mình chính là nguyên nhân khiến cô bị công tước mê hoặc. Thật lạ lùng khi cô cảm thấy nghẹt thở khi nhìn rõ công tước với thị lực được cải thiện.

Khi cô ấy sắp cảm thấy choáng váng và ngất xỉu vì đạp xe quá nhanh, Leyla đã đến cuộc hẹn. Kyle đã ở đó. Anh ấy cười tươi và vẫy tay về phía Leyla.

Cô đã bước vào vùng an toàn của mình.

"Cô ấy đã lớn lên khá nhiều phải không? Bây giờ trông cô ấy như một quý cô."

Claudine nhìn về hướng Leyla đã rời đi. Cô ấy có vẻ coi Leyla như là con gái của mình mặc dù chỉ lớn hơn Leyla một tuổi.

"Bởi vì cô ấy là một quý cô."

Matthias đưa ra một câu trả lời ngắn gọn, bình thản với nụ cười đúng mực.

"Đúng. Bởi vì cô ấy chỉ có một."

Claudine trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười rạng rỡ như ánh nắng mùa hè.

"Ồ. Ngài có nghe? Riette gần đây đã mua một chiếc ô tô mới rất đẹp."

Claudine khéo léo thay đổi chủ đề.

Hai người lại tiếp tục cuộc trò chuyện trong thế giới của họ. Cứ như thể Leyla Lewellin, người từng ngồi ở phía đối diện họ, chưa từng ngồi ở đó ngay từ đầu. Nhưng Leyla lại xuất hiện trước mặt Matthias ở một nơi không ngờ tới.

Sau khi thưởng thức trà, Matthias đang trên đường trở về biệt thự của mình. Đường tắc nghẽn nên xe của anh ta phải dừng lại. Matthias thản nhiên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Leyla cũng ở đó. Trong khi dắt chiếc xe đạp của mình, cô ấy đang đi dạo dọc phố với một chàng trai. Có vẻ như đó là người bạn mà cô đã hứa gặp.

Sau đó Matthias nhớ ra tên của cậu bé có khuôn mặt quen thuộc. Con trai của bác sĩ. Kyle Etman.

Leyla Lewellin hét vào mặt cậu bé liên tục gõ vào kính của cô nhưng trò nghịch ngợm của cậu bé lại càng nghịch hơn. Leyla thở dài thất vọng rồi cười lớn.

Sau một lúc lâu cười đùa, cả hai dừng lại trước cầu thang thư viện. Leyla đỗ xe đạp và ngồi ở cuối cầu thang. Cậu bé đi theo cô với một chiếc túi giấy. Hai chai soda và một chiếc bánh sandwich được lấy ra khỏi túi.

Leyla Lewellin và cậu bé ngồi cạnh nhau và chia sẻ đồ ăn. Mỗi lần cậu bé nói điều gì đó, Leyla lại cười. Và khi Leyla cười, cậu bé cũng cười theo cô. Trong khi đó, con đường tắc nghẽn bắt đầu thông thoáng.

Khi xe bắt đầu chạy lại, Matthias đưa mắt ra chỗ khác và quay về phía Claudine, người đang ngồi ở phía đối diện cửa sổ xe.

Cả hai mỉm cười với nhau và một lần nữa, cuộc trò chuyện đúng nghĩa của họ lại bắt đầu. Vào lúc đó, Matthias vô thức nhớ lại ký ức của mình trong giờ uống trà của họ. Leyla Lewellin chưa chạm vào tách trà một lần nào. Cô vẫn ngồi thẳng, hai tay đặt trên đầu gối rồi lặng lẽ rời đi.

Em bỏ tôi để đi cùng cậu ta.

Sự thật đau đớn khiến anh nhớ lại vẻ mặt lo lắng và đau khổ của Leyla.

Em muốn đi đến chỗ cậu ta.

Khi suy nghĩ của anh đạt đến điểm đó, ký ức của anh về tấm lưng của Leyla đang rời khỏi sân thượng khách sạn quay lại. Cô ấy vội vã như thể đang chạy trốn.

Em bỏ rơi tôi để đi đến với chàng trai kia.

Chiếc xe chở hai người đã đi vào con đường bằng phẳng dẫn đến khu nhà Arvis.

Khi Claudine và Matthias đi ngang qua con đường nơi Leyla bị ngã xe đạp, Matthias đã nhận ra nó. Leyla Lewellin không dám làm gì anh. Tuy nhiên, anh khó chịu về cảm xúc mà mình đang phải trải qua.

~~~~

"Vì tớ đã ăn bánh sandwich của cậu nên tớ mua kem cho cậu nha."

Leyla đứng dậy từ cầu thang thư viện với nụ cười nhẹ. Cô cẩn thận gói chiếc túi giấy rỗng cùng với đồ uống đóng chai và đặt chúng vào giỏ xe đạp.

"Không, cám ơn. Cậu không cần phải trả nợ tớ đâu."

Kyle lên xe đạp của Leyla với nụ cười hơi ngượng ngùng. Leyla tự nhiên ngồi ở yên sau xe đạp. Anh có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Leyla đang truyền tới lưng anh ngay cả trong cái nóng giữa trưa.

Kyle bắt đầu đạp, cố gắng làm dịu đi hơi ấm trên má mình.

Cô ấy có thể ôm mình chặt hơn một chút.

Leyla nắm lấy áo anh nhẹ nhàng đến mức tưởng chừng như đang trêu ngươi anh. Nhưng anh vẫn hài lòng với cái nắm của cô.

Anh ta đã cố tình để xe đạp của mình lại, để được đi xe đạp cùng Leyla. Tất nhiên là Leyla không biết ý định của anh ta.

"Cậu biết không, Kyle."

Giọng nói nhẹ nhàng của Leyla xuyên qua cơn gió ào ạt.

"Vâng?"

"Tớ vẫn sẽ mua kem cho cậu."

Anh đang thắc mắc không biết cô sẽ nói gì nên đã cười lớn trước lời đề nghị bất ngờ của cô.

"Hãy nói với tớ. Cậu chỉ muốn ăn kem?

"..... Không phải như vậy."

Nó là như vậy.

Kyle dựng xe đạp trước cửa hàng kem trong khi Leyla chạy vào trong.

Anh định theo cô vào trong nhưng lại đổi ý và dựa vào tường cửa hàng để trú mát dưới bóng râm. Leyla nhanh chóng bước ra với hai cây kem ốc quế vani trên cả hai tay.

Hai người cùng nhau ăn kem. Mặc dù đây là một trong những thói quen hàng ngày của họ nhưng Kyle vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Leyla. Cặp kính mới của cô có vẻ xa lạ với anh.

"Leyla."

Kyle nhẹ nhàng thì thầm tên cô. Khi Leyla quay đầu lại, má cô ấy đỏ bừng. Dù má đỏ bừng vì thời tiết nắng nóng nhưng tim Kyle lại đập thình thịch. Sau khi lo lắng nuốt nước bọt, anh ấy nuốt một ngụm kem lớn.

"Nó rất ngon. Kem ấy."

Leyla mỉm cười sau khi chờ đợi lời nói của Kyle.

"Tớ biết chứ? Vani là hương vị yêu thích của tớ."

Leyla nhìn lên bầu trời trong xanh của mùa hè. Kyle nhìn chằm chằm vào chiếc cổ cao và gầy của Leyla, khi anh bắt đầu ăn một miếng kem lớn lần nữa.

Nó thật mát và ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro